Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Sau mấy lần điều trị xong, ông cụ rất tán thưởng Giang Nguyễn Nguyễn, nếu ông cụ có thể nhận cô về làm con dâu thì tốt biết bao.

Nghe được lời này, Giang Nguyễn Nguyễn không kịp chuẩn bị, mở miệng không biết trả lời như thế nào.

Tần Vũ Phỉ ở bên cạnh ghét bỏ liếc nhìn cô: “Ông nội, ông đừng ghép uyên ương quá mức, cho dù bác sĩ Giang có ưu tú đến đâu thì cô ấy cũng đã có con rồi, đứa bé cũng không còn nhỏ nữa. Với điều kiện của anh hai, ông đồng ý để anh ấy lấy một người đã kết hôn và có con nhưng con không đồng ý đâu!”

Ông cụ kinh ngạc: “Vậy sao? Ông cũng không biết chuyện đó.”

Giang Nguyễn Nguyễn thản nhiên thừa nhận: “Trước đây cháu đã từng ly hôn, cho nên sẽ không trèo cao đến anh Tần đâu ạ.”

Thấy cô nói như vậy, ông cụ không đồng tình nhíu mày: “Đã ly hôn thì có làm sao? Cô ưu tú như vậy, tôi nghĩ cô nhất định không thiếu người theo đuổi, không có gì gọi là trèo cao hết, nếu hai đứa thật sự có tình cảm, ông nội như tôi nhất định sẽ chấp nhận!”

Giang Nguyễn Nguyễn cảm động mỉm cười: “Cảm ơn ông đã coi trọng, nhưng anh Tần thật sự không thích hợp, tôi sẽ tìm người khác.”

Ông cụ gật đầu: “Là phụ nữ nuôi con một mình thật sự rất vất vả, tìm được người phù hợp thì phải cưới lập tức.”


Giang Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu.

Lệ Bạc Thâm ngồi ở phía đối diện, nghe cô nói chuyện với ông cụ, ánh mắt hắn dần tối sầm lại.

Ăn cơm tối xong, ông cụ liền lên lầu nghỉ ngơi.

Giang Nguyễn Nguyễn đi theo lên rồi lại kiểm tra sức khoẻ cho ông cụ, sau khi xuống lầu thì tạm biệt mọi người.

Tần Vũ Trì mở miệng: “Đã trễ rồi, tôi đưa cô về.”

Giang Nguyễn Nguyễn cười từ chối: “Không cần, còn có khách ở đây, anh nên chiêu đãi bọn họ đi.”

Tần Vũ Trì nghe vậy cũng không kiên trì mà chỉ nói: “Nếu vậy thì cô đi đường cẩn thận, hơn nữa cô đừng để những lời ông nội của tôi vừa nói trong lòng, tuổi ông cao nên thích nhọc lòng những chuyện không đâu đó.”

Giang Nguyễn Nguyễn cười cười rồi quay người rời đi.


“Thời gian không còn sớm, công việc của tôi còn chưa xử lý xong nên không ở lâu thêm.” Lệ Bạc Thâm nhìn Giang Nguyễn Nguyễn đi ra khỏi biệt thự thì trầm giọng mở miệng.

Phó Vi Trữ cảm thấy cảnh giác, vội tạm biệt muốn đi theo: “Trùng hợp em cũng phải đi, chúng ta cùng đi đi.”

Lệ Bạc Thâm lạnh nhạt từ chối: “Không được, chúng ta không cùng đường, tôi đi trước.”

Nói xong, hắn không cho cô ta cơ hội mở miệng mà quay người đi thẳng.

Nhìn thấy bóng lưng hờ hững của hắn, Phó Vi Trữ kinh ngạc đứng tại chỗ với vẻ mặt cứng đờ.

Tần Vũ Trì không khỏi cau mày.

Không biết tại sao bắt đầu từ lúc ăn cơm vừa rồi anh ta đã cảm thấy bầu không khí giữa Lệ Bạc Thâm và hai người phụ nữ kia có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân.

“Chị Vi Trữ?” Tần Vũ Phỉ thấy Phó Vi Trữ sững sờ đứng đó thì khó hiểu mà kêu một tiếng.

Nghe thấy giọng cô ta, Phó Vi Trữ bỗng lấy lại tinh thần, miễn cưỡng lộ ra chút ý cười: “Chị cũng còn chút chuyện cần xử lý, không quấy rầy mọi người nữa.”

Tần Vũ Trì và Tần Vũ Phỉ nhìn ra sự khác thường của cô ta, nhưng cũng không hỏi tới mà nói chuyện hai câu rồi tiễn cô ta rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận