Âu Dương Tịch cùng Ân Khả rời khỏi phòng khách, đang đi ra, Âu Dương Tịch bỗng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan nói: “Hiện tại em vẫn là nhân viên của Thiên Hoa, tuy đã nghỉ mấy tháng nhưng cái này sẽ không tính vào, em cùng công ty có ký hợp đồng nên cho dù hiện tại coi như là em muốn từ chức, cũng một tháng sau mới có thể phê chuẩn, nếu không......”
Hắn không có biện pháp nào khác thì đành làm cho cô cùng hắn có càng nhiều cơ hội ở chung...... chỉ có như vậy...... Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên, hắn nói như vậy, đơn giản là buộc cô về công ty.
Âu Dương Tịch nhẹ nói: “Em có đi không?”
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch, cô không rõ mục đích của hắn là gì, “Ngày mai tôi sẽ đi làm.”
Không phải là một tháng sao? Qua một tháng là không cần có bất cứ quan hệ gì nữa, cô không sợ. Chỉ là, cô không nghĩ tới bước ngoặt của đời người hoặc là bước ngoặt của tư duy thì vấn đề không phải ở thời gian bao lâu, mà là cơ hội, trong một tháng này Âu Dương Tịch có rất nhiều cơ hội......
Âu Dương Tịch mỉm cười, nụ cười nhẹ như làn mây mỏng đang phiêu diêu trong gió: “Anh chờ em.”
Tầm Thiên Hoan lạnh nhạt nói: “Tôi đây chẳng phải rất vinh hạnh sao? Nếu hôm nay ở công ty không có việc gì làm thì Diệc Uy nhà chúng tôi cũng sẽ không cần đi đến công ty nữa được không? Cũng đã về đến nhà rồi, nếu lại quay về công ty thì thật phiền toái, được không tổng tài?”
Bắc Diệc Uy muốn nói cái gì đó nhưng Tầm Thiên Hoan lại khư khư giữ chặt lấy hắn, ra hiệu cho hắn không được mở miệng. Âu Dương Tịch nặng nề nhìn xem một màn này, từ tốn trả lời: “Vậy anh cũng không cần đến công ty.”
Tầm Thiên Hoan nhìn Âu Dương Tịch cùng Ân Khả rời đi. Tầm Thiên Hoan có chút mộng nhưng, cũng không biết sự tình làm sao có thể làm cho mình không cách nào khống chế.
Âu Dương Tịch cùng Ân Khả đi ra ngoài Bắc gia, mặt Âu Dương Tịch không biểu tình, sắc mặt càng tái nhợt đi, đột nhiên hắn dừng lại, quay đầu lại nhìn Ân Khả, thanh âm thấp lãnh: “Vì sao nói cô ấy như vậy?”
Ân Khả kinh ngạc, sau đó thẳng thắn nói: “Trong mắt của tôi, cô ta chính là người phụ nữ như vậy, Tịch, cậu cũng đừng choáng váng, cô......”
Âu Dương Tịch bỗng nhiên vung nắm tay hướng thẳng vào mặt Ân Khả, Ân Khả trở tay không kịp thiếu chút nữa ngã, hắn nói: “Tôi tuyệt không cho phép cậu nói cô ấy như vậy!”
Ân Khả mơ hồ, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch, hơn nửa ngày mới nói: “Hoắc Hoa Tịch, cậu đánh tôi?”
“Trong mắt của tôi, cô ấy là thiên sứ,” Âu Dương Tịch nói: “Cho nên, tôi không cho phép bất luận kẻ nào vu oan cô ấy -- kể cả cậu!”
“Cậu điên rồi phải không?” Ân Khả giận không kềm được: “Vì một người phụ nữ, có phải ngay cả tình huynh đệ hơn hai mươi năm của chúng ta cậu cũng không để ý?”
Âu Dương Tịch ngoài miệng liệt mở một tia tàn khốc cười: “Vì cô ấy, ngay cả tánh mạng của mình tôi cũng có thể không để ý, cái công ty kia bất cứ lúc nào cậu cũng có thể lấy đi.”
Ân Khả xoa xoa khóe miệng tơ máu, hắn nói: “Không có công ty, ngươi lấy cái gì chống lại với phụ thân ngươi?”
Âu Dương Tịch ánh mắt chìm vào đen tối, nhất thời im lặng.
Ân Khả nói tiếp: “Không có công ty, không có quyền lợi, không có thế lực, cậu cho rằng cậu có thể cùng Tầm Thiên Hoan sống cùng một chỗ sao? Đừng quên, cậu là người có hôn ước, cậu bỏ vị hôn thê của cậu nhưng gia tộc quyền thế của cô ta sẽ bỏ qua cho cậu sao? Nếu như bọn họ biết cậu sống cùng Tầm Thiên Hoan kia một chỗ thì việc giết Tầm Thiên Hoan cũng có thể!”
Sắc mặt Âu Dương Tịch càng ngày càng tối đen, phẫn nộ, không có chỗ để bộc phát, tay đấm mạnh vào tường, lại tràn ra máu......
“Làm gì tra tấn chính mình như vậy?” Ân Khả nói: “Đại tiểu thư đó so với Tầm Thiên Hoan xuất sắc hơn, tướng mạo, tài hoa, gia thế, đều không thể chê được, cho dù cậu không thích cô ta, nhưng cùng cô ta kết hôn cũng không có hại phải không? Đến lúc đó, cô ta không chịu được phòng không gối chiếc có thể sẽ đề nghị ly hôn? Lúc đó thì cậu hoàn toàn được giải thoát rồi! Thực không hiểu nổi vì cái gì cậu lại làm ra một đống phiền toái!”
“Đừng nói nữa......”
“Hiện tại nếu cậu không làm tốt việc của mình, cha cậu cũng sẽ không cho qua......”
Âu Dương Tịch âm trầm nhìn chằm chằm vào Ân Khả: “Đủ !” Ân Khả đã đem việc này nói với hắn bao nhiêu lần, hắn làm sao không hiểu rõ chứ, “Chuyện của tôi, tôi tất sẽ xử lý được.”
“Hảo, vậy cậu cứ từ từ xử lý a, xử lý như thế nào tùy cậu, chính là đừng ngồi im một chỗ không làm gì rồi đem mọi phiền phức về công ty giao cho tôi, là ok!”
“Chỉ cần cậu an phận, đừng động đến chuyện của tôi cùng Thiên Hoan, tôi tựu cám ơn trời đất!”
Ân Khả mắt trắng không còn chút máu: “Hảo tâm đương cẩu phổi!”
------
Bắc Diệc Uy ngồi trên ghế sa lon, uống vài ngụm nước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nước trong suốt, nói: “Có phải là em đang rất tức giận không?”
Tầm Thiên Hoan tựa ở một bên, ánh mắt ngốc trệ, nói: “Anh ta quá giảo hoạt.”
Bắc Diệc Uy lạnh nhạt: “Đó là bởi vì anh ta quá yêu em, nếu không, anh ta sẽ không hao hết tâm tư.”
Tầm Thiên Hoan không vui: “Anh không nên nói lời như vậy? Biết rõ tôi sẽ phản cảm mà?”
Bắc Diệc Uy nói: “Anh là ăn ngay nói thật mà thôi.” Tầm Thiên Hoan hừ nhẹ một tiếng, nói: “Tôi thật giống như một đứa ngốc, bị anh ta đùa giỡn vài năm!”
Bắc Diệc Uy nâng ly lên miệng uống sạch nước trong ly đồng thời những suy nghĩ trong đầu suy nghĩ cũng như dòng nước tuôn tràn, tuôn tràn...... Nếu như là đùa giỡn một người, có thể đùa giỡn nhiều năm như vậy, còn không biết mệt sao? Điều này sao có thể? Cho nên, nếu nói không có cảm tình, là chuyện không thể nào có. Hắn hỏi: “Ngày mai, em muốn đi làm sao?”
Tầm Thiên Hoan đô môi: “Ngoại trừ đi làm, tôi còn có thể như thế nào?” Âu Dương Tịch, Âu Dương Tịch, đáng giận Âu Dương Tịch! Hận chết hắn!
Bắc Diệc Uy thấp giọng hỏi: “Anh không phải rất vô dụng sao?”
“Anh nói cái gì a?”
“Biết rất rõ ràng em không muốn đi làm nhưng cũng không làm gì được.”
“Cái này không liên quan đến anh mà phải không? Xét đến cùng, chính là Âu Dương Tịch kia quá giảo hoạt! Hiện tại tốt lắm, đành tùy cơ ứng biến vậy!” Tầm Thiên Hoan nói xong lời cuối cùng thì nghiến răng nghiến lợi. Bắc Diệc Uy không nói, ánh mắt sâu dày đặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...