Độc Sủng Chị Dâu

Tầm Thiên Hoan ngơ ngẩn về đến nhà, trong nhà không có người, Tầm Thiên Hoan lẳng lặng ngồi xuống ghế sa lon, không nhúc nhích, chỉ ngồi im như vậy vài giờ, trong đầu những hình ảnh, suy nghĩ chưa bao giờ đình chỉ, lặp đi lặp lại, mặt trời cũng dần dần xuống núi và thay thế bằng bóng đêm vắng lặng.

Trong nhà càng ngày càng mờ, cho đến khi hoàn toàn không còn một tia sáng nào.

Gần đây Tầm Thiên Hoan sợ tối, căn nhà này mang đến cho cô ấm áp, cho cô sự thảnh thơi, tất cả phiền não, tất cả tất cả không quan hệ gì đến cô, cô không cần lo lắng.

Mà bây giờ?

Cô không sợ, cô quên nỗi sợ, trong óc của cô vẫn đoán không ra, tại trong phòng này, đằng sau những tiếng cười ấm áp, đến tột cùng cất giấu cái gì?

Cô đang đợi, chờ người kia xuất hiện..... Chờ một câu, chờ một lời giải thích......

Từ ban ngày đợi cho đến tối, từ tối đợi cho đến đêm khuya, từ đêm khuya đợi cho đến rạng sáng......

Khoảng thời gian này dài đằng đẵng như qua một thế kỷ.

Hắn vẫn không có xuất hiện. Sau đó, đến bình minh.

-------

Trên giường bệnh.

Khuôn mặt tuấn mỹ mê man thật sâu, trắng nõn, nhìn kỹ lại thì phía trán bên trái có vết máu đọng, dù cho như vậy thì hắn vẫn đẹp không thể tưởng tượng nổi.......

Ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ, chậm rãi chiếu trên sàn nhà.


Bỗng nhiên, lông mi rung động rung động, tay duỗi bên ngoài chăn mền cũng giật giật......

Ân Khả Ngồi ở bên cạnh giường bệnh trông một đêm, cuối cùng sắc mặt có chút ít vui mừng, tinh thần phấn khởi, chú thị Âu Dương Tịch trên giường, khẽ gọi: “Cậu đã tỉnh chưa?”

Sau đó Ân Khả ở bên kêu mãi, rốt cục khiến Âu Dương Tịch chậm rãi mở mắt......

Âu Dương Tịch vẻ mặt có vẻ hơi không vui, nói: “Tại sao mình lại trong này?”

Ân Khả hổ thẹn nói: “Đều là mình đáng chết, rõ ràng ra tay đánh cậu hơi nặng......”

Âu Dương Tịch đạm mạc nói: “Vậy cậu đã ra tay xử lý hết rồi, Bắc gia xong đời?!.”

Bắc gia, xong đời.......

Rốt cục chờ đến ngày này.

Chính là, những kích động kia, những vui vẻ kia, những hưng phấn kia, đúng ra hắn phải cảm thấy nhưng một chút cũng không có.

Đúng vậy, hắn không sung sướng.

“Đúng vậy, bọn họ xong đời, hôm nay chính thức ký kết! Bắc thị liền trở thành Thiên Hoa! Tịch, chúng ta thành công!” Ân Khả kích động nói.

Âu Dương Tịch ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nói: “....... Thiên Hoan?”

Thiên Hoan......

Ân Khả lộ vẻ không vui, nói: “Ngày hôm qua, tại cửa ra vào Bắc gia, mình đã gặp cô ấy......”

“Sau đó thì sao?”

“Sau khi mình trở mặt hoàn toàn với Bắc Diệc Uy, thì rời đi, kỳ quái chính là rõ ràng Bắc Diệc Uy không có làm khó dễ với mình.”

“Đây cũng là chuyện sớm hay muộn.......” Âu Dương Tịch nói: “Bắc Diệc Uy, xem ra cũng là một......ông chủ tốt a?”

“Ông chủ tốt.” Ân Khả cười nhạt một tiếng: “Đúng, hắn là một ông chủ tốt, nhưng hắn không phải là ông chủ của mình.”

“Còn mình?”

“Cậu cũng không phải ông chủ của mình, chỉ có thể coi cậu là anh em, bạn thân của mình, không phải sao?”

Âu Dương Tịch có chút phác thảo môi.

“Cách thời gian ký kết còn bao lâu?”


Ân Khả nhìn bên ngoài, nói: “Còn mấy giờ.”

“Tốt lắm, còn kịp.”

Âu Dương Tịch nói, chuẩn bị từ trên giường ngồi dậy.

Ân Khả cả kinh, vội vã tiến lên đỡ lấy hắn nói: “Thân thể cậu ra nông nỗi này, hôm nay ký kết không được rồi? Trì hoãn một hai ngày đi!”

Âu Dương Tịch nói: “Không được, một giờ cũng không thể trì hoãn, nếu không rất có thể sẽ phát sinh biến cố! Hiểu chưa?”

Ân Khả nói: “Nói như vậy, nhưng cậu......”

Âu Dương Tịch nói: “Thân thể của mình không có việc gì, cứ yên tâm.”

Ân Khả trịnh trọng nói: “Như vậy từ hôm nay trở đi, cậu sẽ chính thức công bố thân phận của mình a!!.”

Âu Dương Tịch thân thể vi cương, ánh mắt có chút hoang mang, thân phận.......

“Đêm qua, một đêm mình không có trở về, Thiên Hoan nhất định sẽ lo lắng.”

“Âu Dương Tịch, hiện tại trong đầu cậu nghĩ đến cũng chỉ có cô ta có phải không?”

Ánh mắt Âu Dương Tịch thâm sâu nhìn Ân Khả: “Ân Khả, cậu biết cô ấy trong lòng mình giữ vị trí quan trọng thế nào mà.”

“Chính vì biết rõ vị trí cô ta trong lòng của cậu, cho nên mình mới lo lắng, một ngày nào đó, bởi vì cô ta mà làm hỏng đại sự của cậu!”

“Đại sự?” Âu Dương Tịch cười khổ: “Bây giờ còn có đại sự gì đáng nói? Mình đã lợi dụng cô ấy như vậy, sẽ còn có cái gì so với cái chuyện này lớn hơn?”

Ân Khả nhắc nhở hắn: “Tịch, đừng quên, sau khi đánh đổ Bắc gia, hiện tại trách nhiệm của cậu càng lớn, cậu là ông chủ của cả hai công ty, chủ bát cơm ngàn vạn công nhân, cho nên không thể qua loa được.”

Ân Khả cũng như kẻ thức tỉnh của hắn, thời thời khắc khắc nhắc nhở bên tai hắn.


Âu Dương Tịch xuống giường, chuẩn bị thay quần áo bệnh, hít vào thật sâu, bất đắc dĩ: “Ân Khả, cậu thật không muốn làm vị trí tổng tài?”

Ân Khả câu dẫn ra một vòng không mấy vui vẻ, nói: “Cái vị trí đó không thuộc về mình.”

“Nói những lời này… ” Âu Dương Tịch mạc cười: “Nên là mình.”

“Cũng giống như cậu, mình cũng không muốn ngồi vị trí kia.” Ân Khả ngồi thẳng lên nhìn ra xa bầu trời ngoài cửa sổ, nói: “Bất quá mình chỉ là muốn hoàn thành nguyện vọng của cha mình thôi, tuy biết rõ, cậu cũng giống mình, nhưng cha mình đã giao cho cậu vị trí tổng tài công ty, vậy cũng không có biện pháp, dù cho cậu không muốn làm, mình cũng lực bất tòng tâm.”

Âu Dương Tịch thở dài: “Hảo một câu ‘Lực bất tòng tâm’ a.”

Ân Khả trầm mặc một lát, đợi Âu Dương Tịch thay quần áo: “Chuẩn bị sẵn sàng sao? Từ hôm nay trở đi, thân phận thật của cậu chính là Thiên Hoa tổng tài --- Hoắc Hoa Tịch!”

Bất kể là Hoắc Hoa Tịch, hay là Thiên Hoa tổng tài......

Hắn chỉ muốn làm Âu Dương Tịch của cô mà thôi.

Nhìn Âu Dương Tịch tâm sự nặng nề, Ân Khả hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”

Âu Dương Tịch trầm tư nửa ngày, cuối cùng nói: “Mình suy nghĩ...... sớm muộn gì có một ngày sự thật được phơi bày, sau đó...... Cô ấy sẽ như thế nào? Giải thích bao nhiêu nữa...... Cũng khó khăn vãn hồi.......”

Ông trời, làm sao có thể đến bước này?

Ân Khả thử hỏi: “Nếu như...... Cô ta không thông cảm cho cậu, dứt khoát chia tay với cậu, rời đi, cậu phải làm như thế nào?”

Âu Dương Tịch nhìn hắn: “Tôi đây cùng tử, còn có gì khác nhau?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui