Âu Dương Tịch bưng cà mèn hai ngăn đi đến: “Làm sao vậy? Sao lại ngẩn người?”
Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Âu Dương Tịch, cong cong khóe môi, nói: “Vừa rồi mẹ của em gọi điện thoại đến đây.”
“A?” Âu Dương Tịch nói: “Chắc người nhà của em cũng biết tin Bắc Diệc Hâm chết?”
Tầm Thiên Hoan cười khổ: “Ngẫm lại bây giờ còn có ai không biết? Huống chi là người nhà của em.”
Âu Dương Tịch đem hộp cơm đặt ở trên ngăn tủ, cẩn thận mở ra, nói: “Chắc chắn người nhà nhất định rất lo lắng cho em a?” Âu Dương Tịch đột nhiên cười, vui vẻ rất sâu, nói: “Nhất là em trai quái dị kia của em.”
Tầm Thiên Hoan vẻ mặt buồn rầu, nói: “Em phiền đúng là cái này, vốn muốn cho nó đi nước ngoài du học. Hôm nay sẽ lên máy bay, chính là, chuyện ngày hôm nay khiến nó có thể đường đường chính chính ở lại, không đi nữa!”
Âu Dương Tịch đem cà mèn để qua một bên, ngồi vào bên cạnh giường bệnh, ôm thân thể Tầm Thiên Hoan, nói: “Em cũng đừng quá buồn rầu, dù sao đó cũng là em trai của em, có nên làm quá mức không......”
Lời mới nói một nửa, Tầm Thiên Hoan đột nhiên thấy hoảng sợ, lập tức im lặng, quay đầu ra, không dám nhìn vào mắt Âu Dương Tịch mắt, tim đập trống ngực cấp tốc nhanh hơn.
Âu Dương Tịch ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, hỏi: “Em nói cái gì?”
Tầm Thiên Hoan lập loè bất định: “Em.....”
Trong tích tắc, vẻ mặt Âu Dương Tịch phức tạp làm cho người ta cảm thấy bất định, sau một khắc bình tĩnh lại, trong nội tâm lại nhịn không được lo lắng bối rối, hắn vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì thêm, chỉ là tăng thêm lực đạo cánh tay, đem cô kéo tới càng gần, hai người nhiệt độ cơ thể giúp nhau ôn hòa.
Tầm Thiên Hoan cúi đầu, nói: “Đôi khi, em cỡ nào hy vọng, em không phải em......"
Âu Dương Tịch cười, nói: “Em không phải em, vậy em là ai? Tốt lắm, Thiên Hoan, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đối với anh mãi mãi chính là em, là Tầm Thiên Hoan! Người anh yêu là em!!!”
Tầm Thiên Hoan nói không ra có bao nhiêu mừng rỡ, đầu rủ xuống trầm thấp, nói: “Thiệt là, như thế nào anh càng ngày càng dẻo miệng như vậy, như bây giờ thật đáng ghét, nếu như có thể em còn thật muốn tìm một cái lỗ chui vào!”
“Anh chính là yêu em như vậy.” Âu Dương Tịch đem thân thể của cô quay lại, quay mắt về phía cô, nói: “Em chính là người khiến anh một lòng muốn bảo vệ, làm một người đàn ông chính thức nên làm.”
Tầm Thiên Hoan liếc xéo hắn: “Nói như vậy, trước kia em không đáng yêu?”
Âu Dương Tịch có chút ủy khuất, nói: “Nào có a, anh bắt đầu thích em từ trước rồi, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra em cũng có lúc em nữ tính đến vậy!”
“Như vậy thì ra là trước kia em không có nữ tính sao?”
Âu Dương Tịch không thể không nhíu mày, nói: “Thiên Hoan, em là cố ý hiểu sai lời anh a?”
“Nếu không phải vậy thì sao, em làm sao tin được lời anh nói?”
“Nếu như em đã không muốn tin vậy anh đây còn gì để nói?”
Tầm Thiên Hoan nhìn Âu Dương Tịch, không khỏi mặt mày hớn hở, nói: “Vậy anh thật sự yêu em từ trước rồi sao?”
Âu Dương Tịch nói: “Thiên địa có thể chứng!”
“Vậy tại sao trước đây em hỏi anh có yêu em không, anh thà chết cũng không thừa nhận?”
Âu Dương Tịch bĩu bĩu môi: “Trước đây, là vì......”
Tầm Thiên Hoan nhiều hứng thú: “Vì cái gì?”
Âu Dương Tịch trên khuôn mặt tuấn mỹ, lại có chút ít hiện hồng, nói: “Anh sợ nếu anh thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình với em, em sẽ cảm thấy xấu hổ mà rời đi.....”
Tầm Thiên Hoan ha ha nhéo nhéo gương mặt của hắn, nói: “Tịch rất khả ái nha!”
Âu Dương Tịch ngũ quan đều nhanh nhăn đến cùng một chỗ, nói: “Mới không phải, từ nay về sau không được khen anh đáng yêu, tự tôn của người đàn ông không chấp nhận được có biết không?”
Tầm Thiên Hoan nháy mắt mấy cái, bày ra khuôn mặt vô tội: “Là sao?”
Âu Dương Tịch cúi đầu ở đằng kia kiều môi nhẹ nhàng hôn xuống, sau đó nói: “Tuyệt đối không được!”
“Thật đúng là keo kiệt.” Tầm Thiên Hoan không định tiếp tục cái đề tài này, liếc nhìn cà mèn, nói: “Ha ha, nhìn đồ ăn, em cảm thấy thực sự đói bụng.”
“Anh đã vì em tận lực làm thức ăn nhẹ, những món ăn tại trong bệnh viện đầy mỡ quá mức, em khẳng định ăn không trôi.” Âu Dương Tịch đem cơm trên ngăn tủ bưng tới.
Tầm Thiên Hoan nhìn đồ ăn nói: “Bất kể là món ăn gì, em đều sẽ ăn thật nhiều để tranh thủ xuất viện sớm một chút! Được cùng Tịch về nhà!”
Đột nhiên cảm thấy, mấy chữ cuối cùng từ miệng trong nói ra, là như thế hạnh phúc.
“Hảo, nhất định phải ăn nhiều a." Âu Dương Tịch cầm chiếc đũa, nói: “Anh đút cho em ăn!”
Tầm Thiên Hoan vội vã lắc đầu: “Em không quen.”
Âu Dương Tịch nói: “Em luôn như vậy, nhưng em thật sự phi thường muốn đút em ăn cơm, có biết hay không, giúp người phụ nữ mình yêu thích ăn cơm là một việc vui sướng dường nào?"
Nghe Âu Dương Tịch nói như vậy, Tầm Thiên Hoan mềm nhũn, đành phải nói: “Thôi được, anh giúp em ăn vậy, em cũng đang lười vận động, nhưng là, anh cứ như vậy thì chỉ càng chỉ chiều hư em thôi. Sau khi chiều chuộng em đến hư, anh lại bỏ rơi em thì em làm sao hối hận kịp đây.”
Âu Dương Tịch tươi cười rạng rỡ, nói: “Không thể nào có chuyện đó đâu!”
Hai người sau khi cơm nước xong, cùng một chỗ tại trong phòng bệnh xem tv, TV thanh âm vang lên giữa trong phòng bệnh khiến náo nhiệt. Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan lúc trầm mặc lúc cười theo chương trình chiếu trên TV. Mà Âu Dương Tịch bên cạnh, tâm tư lại không thể nào đặt ở trên TV, hơn phân nửa tâm tư đều ở trên người Tầm Thiên Hoan, ánh mắt kia lúc nào cũng dừng ở cô, trong nội tâm có một loại cảm giác ấm áp......
Kỳ thật, như vậy cũng là một loại hạnh phúc, một loại hạnh phúc đáng quý, yêu cầu của hắn nói có cao không cao, nói thấp cũng không thấp, hắn chỉ hy vọng mình có thể cùng cô bước đi trên một con đường đến hết cuộc đời......
Không biết, tương lai còn bao nhiêu đau khổ đang đợi họ......
Đêm càng ngày càng sâu, Tầm Thiên Hoan cảm thấy có chút mệt nhọc, chớp chớp mí mắt hơi nặng, miễn cưỡng: “Tịch, em thấy mệt.”
Âu Dương Tịch nghe vậy, lập tức đứng dậy tắt TV, sau đó đi đến bên giường, đem gối đầu phía sau cô lấy ra, nhưng cô lại không có nằm xuống, chỉ nhìn hắn nói: “Anh thì sao?”
Âu Dương Tịch mỉm cười nói: “Anh ngồi trên ghế, gối đầu lên giường cũng có thể ngủ.”
Tầm Thiên Hoan lắc đầu, nói: “Không được.”
Âu Dương Tịch cười nói: “Nha đầu, làm sao vậy?”
Tầm Thiên Hoan dịch người qua một bên, chừa ra một nửa giường trống, nói: Em muốn anh ngủ ở bên cạnh của em.”
Âu Dương Tịch nhìn cái giường duy nhất trong phòng bệnh, sờ lên trán, cái này có thể khó làm, hắn tuy nói không mập, nhưng là hắn cũng rất cao lớn, cái này...... Như thế nào ngủ?
“Hay là thôi đi?”
Tầm Thiên Hoan làm nũng lắc đầu: “Nếu vậy em cũng ngủ không được.”
“Anh sẽ luôn ở bên em mà.”
“Em muốn Tịch ôm em ngủ, bằng không em sẽ không ngủ!”
Âu Dương Tịch nhìn Tầm Thiên Hoan, khẽ thở dài, cởi áo ngoài của mình, tiến vào trong cái chăn nho nhỏ kia, Tầm Thiên Hoan lập tức dán tại trong ngực của hắn, núp ở trong vòng tay của hắn, cảm giác nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn, bộ ngực của hắn, thậm chí nhịp tim của hắn, đều là như thế quen thuộc, quen thuộc làm cho cô có loại ảo giác, cô cùng hắn, vốn là nhất thể, ai cũng không thể nào tách khỏi người kia. Cứ như vậy, mãi mãi như vậy mà yêu, vĩnh viễn không chừng mực.
Âu Dương Tịch cố ý làm như vô tình hôn phớt qua cái trán của cô: “A, Thiên Hoan, em có vẻ phát sốt phải không?!”
“Không, em vốn không sao, lúc ấy chỉ là sợ hãi quá mà thôi, ngày mai có thể xuất viện.”
Âu Dương Tịch tận lực đem cô ôm chặt, hai người say đắm ôm nhau, giảm bớt diện tích giường, hắn nói: “Em không phát sốt, anh lại toàn thân nóng lên......”
Núp ở trong ngực của hắn, Tầm Thiên Hoan thừa hiểu ý tứ trong lời nói, đấm nhẹ thoáng qua ngực của hắn, ý muốn trừng phạt hắn, ai ngờ hắn thật sự thở hắt ra một tiếng giống như thật sự đau nhức.
“Không cần giả vờ với em…” Tầm Thiên Hoan lơ đễnh nói: “Em đang nói chuyện nghiêm túc, em ngày mai thật sự muốn xuất viện, sau đó đi về nhà, không được nói với em là anh không có thời gian chăm sóc em, em có thể tự chú ý chăm sóc mình!”
Cô cố gắng làm cho mình không thèm nghĩ những sự việc trong Bắc gia nữa, trong đầu cố gắng xem nhẹ Bắc gia, xem nhẹ Bắc Diệc Uy......
Âu Dương Tịch vẻ mặt ôn nhu, nói: “Hảo, ngày mai chúng ta trở về nhà, nhà của chúng ta.”
Tầm Thiên Hoan rốt cục vui vẻ mỉm cười, sau đó mang theo sung sướng, dần dần thiếp đi.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...