Tầm Thiên Hoan cầm bản gốc đoạn video quay Bắc Diệc Uy, trên đường quay về Bắc gia nhưng trong đầu không thể thoát khỏi những suy nghĩ về tất cả những gì vừa mới xảy ra, mọi chuyện sẽ dừng ở đây sao? Đáp án là không thể nào, cô lẽ nào lại không hiểu Tịch, cho dù cô đã lấy hết dũng khí để hỏi về việc anh có cài nội gián bên cạnh Bắc Diệc Uy hay không, thì anh cũng chỉ trả lời qua loa, mà cô cũng không dám truy vấn sâu thêm nữa, cô không muốn phá vỡ mối quan hệ hiện nay của họ….
Vừa đi đến một ngõ hẻm, điện thoại của Tầm Thiên Hoan đột nhiên vang lên, cô lấy ra xem thì ra Ki Ki gọi tới, chẳng phải cô vừa mới từ nhà của cô ấy rời đi sao lại gọi đến?
“Ki Ki, có chuyện gì không?”
Bên kia vang lên Ki Ki thanh âm: “Thiên Hoan, cậu cũng thật hồ đồ nha, túi xách cũng không mang theo, thật may là điện thoại di động của cậu không để ở trong túi.”
Tầm Thiên Hoan lúc này mới chợt hiểu ra, sau đó cười, nói: “Không sao, dù sao bên trong cũng không có cái gì mình đặc biệt cần.”
Ki Ki do dự hỏi thăm: “Được rồi, ha ha, cậu đã về đến nhà chưa?”
Tầm Thiên Hoan nhìn nhìn bốn phía: “Không có, mình hiện tại ở phố Đông Thanh......”
Tầm Thiên Hoan dường như chết lặng, ngây ngẩn nhìn vài người đại nam tử hướng cô đi tới, và trong đó có người mà Tầm Thiên Hoan cô cả đời không thể quên!
Mỗi đêm ác mộng quanh quẩn đều vì gã xã hội đen này -- Đường Khải Long!
Tầm Thiên Hoan ánh mắt khiếp sợ trừng trừng nhìn Đường Khải Long đang hướng mình đi tới, không thể tưởng tượng nổi, hắn lại vẫn không có chết! Trong nội tâm như buông xuống một gánh nặng, nhưng là càng nhiều sợ hãi ập đến!
Bởi vì cô xác định lần này Đường Khải Long cố ý tìm đến cô, mà chắc chắn hắn không có ý gì tốt a, tay Tầm Thiên Hoan đang cầm điện thoại bắt đầu run rẩy......
Thấy Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên im bặt, thật lâu vẫn không nói tiếp, Ki Ki có chút nghi hoặc: “Thiên Hoan, cậu còn đó không?”
Nghe thấy giọng Ki Ki, Tầm Thiên Hoan bỗng chốc thanh tỉnh, cô nhìn nhìn điện thoại, muốn trả lời Ki Ki nhưng lời nói như bị tắc nghẹn trong cổ họng không thể thốt ra ngoài...... rốt cục Tầm Thiên Hoan nói được với Ki Ki câu sau cùng: “Đường Khải Long, mình… mình nhìn thấy -- Đường Khải Long!”
Sau đó, Ki Ki chỉ nghe thấy trong điện thoại di động truyền đến từng đợt ầm ĩ thanh âm......
Hai thanh niên cao lớn mỗi người một bên khống chế Tầm Thiên Hoan, Đường Khải Long khoanh tay vòng trước ngực nhìn Tầm Thiên Hoan: “Thật là tốt, chúng ta lại gặp mặt, đã như vầy, Tầm tiểu thư, chúng ta cũng nên đem chuyện mấy ngày trước hảo hảo tính toán.”
Tầm Thiên Hoan cánh tay bị hai người kiềm chế không thể động, chỉ có ánh mắt mang vẻ sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Đường Khải Long, điện thoại của cô đã rơi xuống mặt đất, Đường Khải Long khom người nhặt lên điện thoại di động của cô, nhìn nhìn, cười.
Tầm Thiên Hoan nhịn xuống run sợ, nói: “Anh muốn sao?”
Đường Khải Long híp mắt: “Nghĩ ‘Thỉnh’ cô đi để chúng ta cùng ‘Ngồi một chút’!”
Tầm Thiên Hoan ngơ ngẩn......
------------
Giữa một căn phòng rộng lớn lộn xộn, nhìn qua giống như một kho hàng bỏ hoang, ánh sáng loang lổ hiếm hoi chiếu vài tia lên vách tường, Tầm Thiên Hoan bị trói trên một chiếc ghế lớn, hai chân bị cột lại với nhau, hai tay bị kéo ra sau cột vào thành ghế, miệng cũng bị nhét vải.
Tầm Thiên Hoan muốn kêu cứu mạng, nhưng chỉ có thể vọng ra thanh âm: “Ngô…ngô…”
Vài nam tử đứng chung quanh nhưng chẳng thèm để ý đến vẻ mặt khổ sở của cô, Đường Khải Long ngồi trên một chiếc ghế đối diện Tầm Thiên Hoan, trong tay vuốt vuốt điện thoại của cô, ánh mắt nhìn cô không chớp…
“Cô có biết hiện tại tôi nghĩ muốn đối phó cô như thế nào?”
Tầm Thiên Hoan dùng sức giãy giụa thân thể, kiểu giam cầm này làm cô vô cùng sợ hãi, tâm tình cũng rối loạn….. đôi mắt hiện lên vẻ hoang mang, hoảng hốt lắc đầu, việc hiện tại cô có thể làm là lắc đầu.
Đường Khải Long vẻ mặt dữ tợn đứng dậy: “Tôi nghĩ muốn dùng một con dao chặt đứt tay của cô, sau đó, lại từng dao từng dao đem khuôn mặt cô vẽ thành hoa, nghe rất tuyệt a.”
Tầm Thiên Hoan trái tim đập mạnh điên cuồng, sắc mặt trắng bệch, cuồng sợ tràn ra đến thân thể không còn chút khí lực......
Sợ hãi, là cảm giác duy nhất bây giờ cô có......
Đường Khải Long cười, nói: “Chính là, tôi sẽ không làm như vậy, giữ cô lại sau này còn hữu dụng.”
Tầm Thiên Hoan khẽ giật mình.
Chỉ thấy Đường Khải Long nhấn vài cái trên điện thoại của cô, sau đó hắn mở loa để cả kho hàng đều có thể nghe thấy từ điện thoại truyền đến tiếng chuông, một lát sau, tiếng chuông dừng lại, tất cả mọi người trong kho hàng kể cả Tầm Thiên Hoan cũng nghe thấy thanh âm của Ki Ki vang lên: “Thiên Hoan, Thiên Hoan, là cậu sao? Vừa mới cậu nói gặp Đường Khải Long phải không? Cậu đang ở đâu? Cậu không sao chớ?!”
Đường Khải Long nhẹ nhàng trả lời: “Ki Ki, đã lâu không gặp.”
“Thật là anh?! Đường Khải Long, chết tiệt, có phải là anh đã bắt Thiên Hoan?”
Đường Khải Long mỉm cười: “Thật không hỗ anh coi em là người phụ nữ thông minh, anh còn chưa nói mà em đã biết, như vậy, em nghĩ xử lý như thế nào?”
Ki Ki tức giận quát: “Cho anh biết, nếu dám động nửa sợi tóc của cô ấy, tôi thề sẽ không bỏ qua cho anh!”
Đường Khải Long cười cười, nói: “Đương nhiên, chúng ta ai cũng không thể buông tha ai, cái này không rất tốt?”
“Anh rốt cục muốn thế nào?!”
Đường Khải Long nói: “Trong khoảng thời gian này, em đã nghĩ đủ mọi cách để trốn anh, đáng tiếc thế giới này lại quá nhỏ bé, để cho chúng ta gặp lại, nhìn em quan tâm cô ta như vậy, vậy em có nguyện ý dùng chính mình đến trao đổi cô ta không?”
Điện thoại bên kia Ki Ki kinh ngạc: “Anh nói cái gì?”
Âu Dương Tịch giành lấy điện thoại, giận dữ nói: “Đường Khải Long, nếu dám đụng đến Thiên Hoan tôi sẽ lập tức giết anh! Hiện tại người trong tay của anh, ra giá đi, mặc kệ anh ra bao nhiêu tiền, tôi cũng lập tức cho anh!”
Đường Khải Long bật cười thật to: “Anh cho rằng Đường Khải Long tôi cần tiền của anh?”
Âu Dương Tịch cố kìm chế phẫn nộ: “Ngươi đừng quá đáng!”
Đường Khải Long tiếp: “Bảo Kiki nghe điện thoại, tôi với anh không lời nào để nói!”
“Ngươi......”
Âu Dương Tịch còn muốn nói gì nữa, nhưng Ki Ki đã giành lại điện thoại: “Được rồi, nói anh hiện tại ở đâu, tôi lập tức tới ngay!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...