“Khụ khụ......”
Tầm Tân Đồng ôm Tầm Thiên Hoan, chợt nghe một tiếng ho khan, hai người theo bản năng buông đối phương ra, ánh mắt đều hướng chủ nhân tiếng ho khan nhìn lại, xem xét, đúng là ba ba.
Tầm Tân Đồng cùng Tầm Thiên Hoan thoáng chốc không được tự nhiên, có chút cúi đầu.
Trên mặt ba Tầm bị nếp nhăn che kín, trông có vẻ hiền hơn rất nhiều, thật sâu dưới hốc mắt, đen không thấy đáy, âm thầm than nhẹ, không nói thêm gì, hỏi: “ Mẹ hiện tại thế nào?”
Tầm Tân Đồng trả lời:“Mẹ trong phòng bệnh, hiện đã ngủ rồi.”
“À, trong bệnh viện có ba rồi, hai người các chị có việc gì thì đi trước đi.”
Ánh mắt ba ba chỉ nhìn lướt qua hai người, sau đó thân hình mập mạp cất bước vào trong phòng bệnh, để lại hai người ngạc nhiên nhìn bóng lưng của ông.
Kỳ quaí vì sao ba ba chứng kiến hai người bọn họ với quan hệ hiện tại lại có thể bình tĩnh như thế?
“Thiên Hoan, chị về nhà trước đi, em còn phải tới công ty một chuyến.”
“Ừm, vậy trên đường đi cẩn thận một chút.”
Tầm Tân Đồng lên tiếng “Ân”, bất quá mới đi hai bước, lại quay đầu trở lại nhìn Tầm Thiên Hoan có chút không yên lòng nói:“Nếu không, em cùng chị về nhà trước vậy.”
Tầm Thiên Hoan miễn cưỡng cười nói:“Không cần đâu, chị có thể tự mình trở về, đến công ty quan trọng hơn.”
“Nhưng mà......”
“Không có nhưng gì hết, em đến công ty đi, không cần lo lắng cho chị, chị hiện tại trở về nhà, Bắc Diệc Uy nói hôm nay bảo mẫu sẽ đến.”
Mấy ngày hôm trước Bắc Diệc Uy có nói với cô sẽ có bảo mẫu tới chăm sóc cô, hơn nữa còn nhấn mạnh vị bảo mẫu này tuyệt đối sẽ khiến cô vui mừng!
Cô cũng muốn nhìn xem, bảo mẫu cũng chỉ là bảo mẫu, có gì có thể đem đến vui mừng chứ?
Trong phòng bệnh, ba Tầm ngồi xuống bên giường, nhìn vợ mình nằm trên giường,“Khụ” một tiếng, sau đó không nhanh không chậm nói:“Hiện tại không cần giả ngủ nữa, bọn nhỏ đều đi hết cả rồi.”
Âm thanh của ba Tầm vừa vang lên, hai mắt đang nhắm nghiền bỗng nhiên đều mở ra. Nhìn thấy ông, bà dựa vào giường cố hết sức ngồi dậy, vẻ mặt thất thần.
Ba Tầm bất đắc dĩ lắc đầu:“Bà đang làm gì thế? Làm thế này không phải khiến bọn nhỏ lo lắng không đâu sao?”
.Mẹ Tầm nhịn không được nổi giận:“Bọn chúng cũng sẽ lo lắng sao? Bọn chúng chỉ nói thế thôi, chúng không phải có quan hệ huyết thống à, sao còn dám làm ra loại sự tình này!”
Ba Tầm thở dài:“Nhưng mà, bọn chúng trên thực tế bọn họ cũng không phải có huyết thống quan hệ chị em mà, dù cho làm ra loại chuyện......”
“Bọn chúng làm như vậy, là hủy hoại Tân Đồng đó! Tân Đồng hiện tại đều không có bạn gái! Từ nay về sau đứa nhỏ này phải làm sao bây giờ!”
Ba Tầm nhíu lông mày trầm mặc một lát, thấp giọng nói:“Kỳ thật đứa nhỏ Thiên Hoan kia cũng là vì do hai người chúng ta bức hôn mới phải gả đến Bắc gia…aizz, nếu không bởi chúng ta nó hiện tại cũng không phải thủ tiết….”
Mẹ Tầm hét lên:“Lúc trước chúng ta không phải suy nghĩ vì tương lai của nó sao, vốn định gả vào Bắc gia sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời, ai ngờ đến lại xảy ra chuyện đó......”
“Cho nên mới nói, chuyện trên đời này, nên phát sinh không nên phát sinh cũng không phải chúng ta có thể dự liệu được, càng không khả năng hội mỗi sự kiện đều là chúng ta trong tưng tượng tốt như vậy......”
“Dù sao tôi cũng nhất định không đồng ý chuyện hai đứa nó ở cùng một chỗ !!”
“Bà đây không phải là đang làm khổ mình sao!” Ba Tầm nói:“Quan hệ chị em của chúng nó từ nhỏ đã rất tốt, nảy sinh tình cảm vượt quá tình cảm chị em cũng là chuyện đương nhiên. Tôi cảm thấy được nó chính là tuân theo tự nhiên, chúng ta thiếu chút nữa đã hủy Thiên Hoan, không thể lại từ trong tay của tôi hủy hoại hạnh phúc cuả Tân Đồng!”
Mẹ Tầm vội la lên:“Tôi hiện tại ngăn cản Tân Đồng, chính là nghĩ đến hạnh phúc từ nay về sau của nó. Ông nói hai người bọn chúng bên nhau thì có cái gì hạnh phúc chứ?”
Ba Tầm nói:“Có thể! dù sao cũng là chính bọn chúng tự tìm kiếm hạnh phúc rồi tự mình nắm giữ, Tân Đồng hiện tại đã trưởng thành, có một số việc, tự con nó có thể lo liệu và quyết định được, không cần chúng ta quan tâm, quan tâm quá mức cũng vô dụng? Bà cho rằng, bà có thể ngăn cản được bọn chúng?”
Mẹ Tầm bị lời nói này làm cho tức nghẹn, cuối cùng chỉ biết khăng khăng nói :“Dù nói thế nào, tôi vẫn là mẹ nó......”
“Nhưng Tân Đồng cũng có suy nghĩ riêng của nó, bà có thể bắt ép được con sao?”
Tầm Thiên Hoan đi taxi về nhà. Đến nơi, lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa, đột nhiên cửa lại mở, xuất hiện ở cửa ra vào là khuôn mặt tuấn mỹ đang mỉm cười.
Tầm Thiên Hoan giật mình sững sờ tại chỗ, thân thể tựa hồ chết lặng trong tích tắc, chìa khóa trong tay vì cô kinh ngạc rơi xuống, chạm đến mặt đất, phát ra âm thanh vang dội. Vẻ mặt cô cứng đờ, đầu óc cũng ngưng trệ.“Chắc hẳn cô là tiểu thư Tầm Thiên Hoan?”
Lông mi cô run rẩy, môi khẽ nhếch, nửa ngày không nói một câu. Khi trống ngực bắt đầu khôi phục lại, trong đầu cô lóe ra rất nhiều ý niệm, có kinh ngạc, nghi hoặc, phiền muộn......
“Xin chào, tôi gọi là Hoắc Hoa Tịch......”
Người đàn ông đứng ở trong phòng kia, có một khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người thon dài gợi cảm, ánh mắt như tuyết nhìn chằm chằm vào cô, thanh âm dễ nghe, nói:“Xin chào, tôi là Hoắc Hoa Tịch.”
Sắc mặt cô có chút trắng bệch, trong thâm tâm tựa hồ có thật nhiều trong lời muốn nói, nhưng là, có lẽ bởi vì quá nhiều trong thứ muố nói, toàn bộ vọt tới yết hầu lại bị chèn ép, ngăn cản, cuối cùng, không nói được cái gì.
.“Chắc hẳn cô là tiểu thư Tầm Thiên Hoan?”
......
Hai câu nói.
Hai câu này, trong vô số đêm, sau bao nhiêu thời gian mong ngóng chờ đợi, hắn lại nói với cô chỉ hai câu này......
Không biết cô sửng sốt bao lâu, mãi cho khi người đàn ông đứng trong phòng có chút không được tự nhiên, Tầm Thiên Hoan mới tìm trở lại âm thanh của mình:“Tịch......”
Đối với phản ứng của cô, người nọ không để ý nhiều, vẫn nói:“Từ nay về sau, tôi chính là bảo mẫu của cô, mong giúp đỡ nhiều hơn a.”
“Bảo mẫu?!”
......
Tầm Thiên Hoan đi theo sau lưng Hoắc Hoa Tịch truy vấn:“Anh là Tịch đúng không?”
Hoắc Hoa Tịch vừa đánh quét vệ sinh vừa nói:“Đúng vậy.”
“Âu Dương Tịch!”
“Hoắc Hoa Tịch!”
Vấn đề này, bọn họ đã hỏi nhau 30 lần rồi!!
Hay cho câu trả lời này!
Tầm Thiên Hoan tiến lên ôm lấy Hoắc Hoa Tịch từ phía sau lưng, gắt gao ôm, nói:“Mặc kệ anh là Âu Dương Tịch hay Hoắc Hoa Tịch, anh chính là Tịch! Tịch, vì cái gì anh lại không nhớ rõ em chứ?”
“Tôi nhớ được cô a.” Hắn mỉm cười nói:“Thời khắc nhìn thấy ảnh của cô, tôi có cảm giác giống như đã từng rất quen thuộc, cho nên, tôi đã nghĩ cách tiếp cận cô, hi vọng có thể giúp tôi khôi phục trí nhớ.”
“Tốt, hiện tại em sẽ nói cho anh biết,” Tầm Thiên Hoan mỉm cười nói:“Em, là người phụ nữ đời này anh yêu nhất, ngoại trừ em, ai anh cũng sẽ không yêu!”
Hắn thình lình đáp lại một câu:“Tôi còn yêu Emily.”
“Đó là em gái anh, em gái cùng anh trai không phải là yêu, đó là bất đồng......” Tầm Thiên Hoan mỉm cười đem thân thể Hoắc Hoa Tịch quay lại đối mặt với cô, đưa lên môi của mình, tại thời điểm anh kinh ngạc, cô hôn anh hết lần này tới lần khác, hôn tới khi anh mặt đỏ tới mang tai, mới buông anh ra, ôn nhu nói:“Giữa em với anh là loại yêu này, tình yêu nam nữ!”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hoắc Hoa Tịch nổi lên suy nghĩ phức tạp, cuối cùng anh lại cúi đầu không hề lên, tiếp tục duy trì sự trầm lặng, mà Tầm Thiên Hoan, thì một mực bên cạnh nói muốn giúp hắn ‘Khôi phục trí nhớ’......
“Tịch, anh đã trở lại thật tốt.”
“Thiên Hoan, cô thả tôi ra trước đi, tôi muốn quét dọn, cẩn thận làm bẩn quần áo của cô.”
“......”
“......”
“Âu Dương Tịch, em cho anh biết, nếu anh đã trở lại, từ nay về sau sẽ không cho rời đi, hiểu không?”
“......”
“Ai nha, em không có cho anh quét dọn, anh mau trả lời đi!”
“Được, tôi sẽ không đi đâu cả.”
“Một lời đã định!”
“Một lời đã định!”
......
Trong 10 phút, Bắc Diệc Uy lái xe cấp tốc chạy tới đây.
Vừa vào cửa, Tầm Thiên Hoan đã vội vàng hỏi:“Bắc Diệc Uy, Tịch rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tầm Thiên Hoan ám chỉ người vừa mới ra khỏi nhà nói muốn đi mua thức ăn, cái người tự xưng là bảo mẫu tên Hoắc Hoa Tịch.
Bắc Diệc Uy cười thoải mái:“Ah, em nói anh ta sao, anh ta là bảo mẫu của em.”
“Anh ấy là Âu Dương Tịch!”
Bắc Diệc Uy mỉm cười:“Cũng thế thôi.”
“Anh làm sao tìm được anh ấy? Hơn nữa, tại sao phải đem anh ấy tìm trở về?” Bắc Diệc Uy không phải không biết rõ, người đàn ông cô yêu nhất chính là Âu Dương Tịch!
Bỗng nhiên, Bắc Diệc Uy vươn tay, xoa xoa mi tâm của cô, nhẹ nhàng nói:“Bởi vì, chỉ có sự xuất hiện của anh ta, anh mới có thể vĩnh viễn xóa đi nỗi ưu thương của em.”
Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên!
Ưu thương...... Đau lòng......
Đúng vậy, cô thừa nhận mọi chuyện đã qua từ rất lâu rồi nhưng vì Âu Dương Tịch mà rất nhiều đêm cô đều khóc mà tỉnh lại..Một người đứng yên lặng ở phía trước cửa sổ cả người bao phủ bởi vẻ ưu thương
“Như vậy, anh tìm anh ấy trỏ về, anh muốn làm thế nào?”
Bàn tay của Bắc Diệc Uy chạy từ lông mày của cô, đến cổ sau đó duỗi cánh tay dài đem cô ôm vào trong ngực, nói: “ Em nói thử xem?”
Tầm Thiên Hoan chu môi, mắt đảo tròn nói: “ Em đương nhiên tùy anh rồi~ anh ấy đi hay ở, là do anh quyết định mà.”
Bắc Diệc Uy mỉm cười khẽ cong khóe môi.
Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng đẩy Bắc Diệc Uy ra:“Đúng rồi, anh mau nói cho em nghe đi, anh ở nơi nào tìm được anh ấy?”
“Là trùng hợp thôi, em gái của Âu Dương Tịch vì muốn tìm em nên chạy đến công ty của anh làm việc, nghĩ biện pháp muốn tiếp cận anh. Âu Dương Tịch lại đến công ty tìm cô ta, nhưng anh ta sống chết không thừa nhận mình là Âu Dương Tịch, còn nói không biết anh, thế nên anh mới biết anh ta bị mất trí nhớ.”
“Vậy anh vì cái gì muốn anh ấy làm bảo mẫu của em?” Tầm Thiên Hoan trừng mắt nhìn Bắc Diệc Uy: “ Anh là cố ý đúng không?”
“ Làm gì có, anh chỉ thấy anh ta sau khi nhìn thấy tầm hình của em, lại cùng lúc biết anh đang tìm bảo mẫu, chính anh ta yêu cầu muốn làm!”
“Thật sự?”
Bắc Diệc Uy cười:“Lừa em là con chó nhỏ!”
......
Mấy tháng sau.
Thời gian ăn cơm tối
Hoắc Hoa Tịch đem đồ ăn bày trên bàn. Sau đó đem tạp dề tháo xuống, lau lau tay.
Bên trong cửa phòng ngủ đồng thời mở ra. Tầm Thiên Hoan đi trước ra ngoài, phía sau chính là Bắc Diệc Uy.
Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan tựa như một con mèo nhỏ lười biếng, mắt có chút híp lại, giang hai cánh tay ra ngáp ngủ, Bắc Diệc Uy đi phía sau xoa xoa vai cho cô, nói: “Vừa rồi ngủ còn chưa thoải mái?”
Tầm Thiên Hoan nhìn về phía sau liếc mắt một cái nói: “ Còn không phải do anh làm hại.’
Bắc Diệc Uy cười có chút tà ý, ghé vào bên tai cô thầm thì: “Từ nay về sau anh sẽ ôn nhu, được chưa?”
“Lần nào anh chẳng nói thế?”
Vừa nói chuyện Tầm Thiên Hoan đã đi đến bàn ăn, nhìn nhiều món ăn ngon như vậy mắt cô bỗng nhiên như phát sáng, nuốt nuốt nước miếng, sau đó nhìn về phía Âu Dương Tịch nói:“Tịch, anh vất vả rồi…”
Nói xong, cô tiến đến ôm lấy Tịch, sau đó còn ở trên mặt của anh hôn hôn mấy cái, nói:“Tịch thật tốt......”
Cái ôm và hôn này của Tầm Thiên Hoan quả thực làm cho Hoắc Hoa Tịch lắp bắp kinh hãi, có chút không được tự nhiên, trong nội tâm không khỏi có chút hương vị ấm áp lạ thường…
Hoắc Hoa Tịch đưa ánh mắt ôn nhu nhìn cô, nói:“Cô trước đi rửa mặt rồi hãy đến ăn cơm.”
“Ừ...... Nhé......”
Liên tục gật đầu sau, lại hôn lại anh cái nữa.
Hoắc Hoa Tịch sững sờ, rồi bất giác nở nụ cười.
............
Đang chuẩn bị ăn cơm, chuông cửa đột nhiên vang lên, Hoắc Hoa Tịch đang đừng dậy đi mở cửa thì Tầm Thiên Hoan đè vai anh lại nói: “ Để em đi cho.”
Cửa mở, lập tức xuất hiện gương mặt tuấn tú nhưng lộ rõ vẻ mệt mỏi của Tầm Tân Đồng. Nhưng là, khi vừa nhìn đến Tầm Thiên Hoan thời khắc này lập tức trần ra ý cười, rồi lập tức ôm lấy cô nói: “Rốt cục cũng nhìn thấy chị, thật tốt......”
Nhìn ra sự mệt mỏi của hắn, Tầm Thiên Hoan để mặc Tân Đồng ôm, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn thở dài một hơi, buông lỏng cô ra, mỉm cười nói:“Thiên Hoan, đêm nay cho em ở lại đây nhé? Hôm nay đi làm em đã bị một ngày khó chịu, em cũng không muốn về nhà đối mặt với mẹ, cả đêm em đều ngủ không được!”
“A......” Tầm Thiên Hoan ngây ngốc.
Hắn cũng muốn ở tại đây?
Trong mắt Tầm Tân Đồng hiện lên một vòng giảo hoạt: “ Chị không nói lời nào chính là đáp ứng !”
Tầm Thiên Hoan xấu hổ......
Bắc Diệc Uy vừa mới mặt dày mày dạn nài nỉ cô cho hắn ở lại chỗ này một đêm nha.
Đêm nay, cô làm thế nào để qua khỏi đây?
Kết Thúc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...