Độc Sủng Băng Phi

Thế nhưng, thật không ngờ tới bị một vật gì đó ngáng chân, hướng về dưới đài mà ngã xuống. Sau đó, cũng trong chớp mắt tôi thoắt cái đã nằm gọn trong vòng tay ấm áp. Trong mắt hiện lên hình ảnh Thụy. Còn người ngáng tôi, chính là Lãnh Vân không ai khác, không biết nàng ta từ lúc nào đã lên trên này rồi.

Thụy nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, đứng trên thượng đài. Chiếc khăn che mặt của tôi trong lúc không cẩn thận đã bị rớt xuống, phía dưới đài lại được một phen náo nhiệt.

"Thật không ngờ Nguyệt nhi cô nương này lại xinh đẹp như vậy!"

"Thật như tiên nữ giáng trần a!"

"Đó không phải Nguyệt nhi cô nương mà..."

....

Thế nhưng, tất cả những thứ này đối với tôi chẳng có chút can hệ gì, tôi nhìn Thụy một cái, Thụy có ý gì đó, hai tay ôm lấy eo tôi, chân hơi nhún một chút, tôi đã cùng hắn bay bổng ra ngoài.

"Thụy, ta đang bay a! Thứ cảm giác này thật tuyệt!" Tôi nhìn sang một bên mặt hắn, cảm nhận được chính là hạnh phúc.

Hạ xuống một khách điếm phía đối diện, hắn ôm xiết lấy tôi....


"Thụy, hôm nay ta rất vui, đa tạ"

"Nguyệt nhi, tối nay nàng đã cho ta mở to mắt mà nhìn rồi!"

"Thụy, người cũng không phải thế sao? Chữ người viết thật đẹp quá đi, thiếp a, không dám cầm bút đâu"

"Cho nên nàng mới để ta thay nàng viết?"

"Đúng a, nếu không thì phải làm sao? Chắc để thiếp mất mặt ư?" Tôi cười cười.

"Còn mất mặt gì, nàng tối nay thật sự là đỉnh cao rồi, ngay cả Hoàng thượng ta cũng không bằng.." nói xong kéo tôi vào lòng.

...

"Tham kiến Hoàng thượng, nương nương" Xem ra bọn họ đã đuổi đến nơi rồi. Tôi vội vàng từ trong vòng tay của Thụy mà bỏ ra, hắn lại cứ y như cũ kéo tay tôi lại.

"Đại tướng quân, ở bên ngoài không cần đa lễ, lại nói, trẫm còn phải đa tạ người đã giao vào tay trẫm con gái người. Thật là cho trẫm khâm phục quá!"

"Thụy, không được nói thế!" trước bao người sao có thể nói thế chứ, tôi bấm vào tay hắn, nhưng vô ích.

"Nguyệt nhi, không được vô lễ" Ông ấy trách mắng, rồi đột nhiên nghĩ gì đó bèn ngay lập tức quỳ xuống trước mặt, nhưng đã bị Thụy đỡ lên.

"Đại tướng quân, trẫm nói rồi, ở bên ngoài không cần đa lễ, người không cần trách cứ Nguyệt nhi, đây là lệnh của trẫm"

"Vâng, Hoàng thượng!"

.....

"Tối nay tài hoa của nương nương, làm thần cảm thấy rất hổ thẹn. Lãnh đại tướng quân, thật là có phương pháp giáo dục con cái a!" Huyền Vũ Sơn bọn họ cũng đến rồi, mặt không giấu nổi nỗi kinh ngạc và vui mừng.


"Đại nhân nói quá, là Nguyệt nhi đã làm mọi người cười chê"

"Nương nương sao lại nói vậy, một vế đối rất hoàn chỉnh, tạ thiên tạ địa ta quân vương, cái hào khí bên trong đó, thần thật sự theo không kịp a!"

"Đại nhân hà tất phải khiêm nhường, vế đối "ngạo cốt mai vô ngưỡng diện hoa" mới thật là tuyệt tác a! Nguyệt nhi chẳng qua là đã được nhìn qua thực cảnh, nếu như không có Hoàng thượng ở đó, Nguyệt nhi e rằng cũng khó mà đối được vế đó a! Còn vế đối này của đại nhân, đã biểu hiện được tất cả sự ngạo nghễ, Nguyệt nhi rất khâm phục"

.........

"Nguyệt nhi, tối nay nàng cũng đã để trẫm mở rộng được tầm nhìn. Những câu đối đó, câu nào không phải là trăm câu chọn một chứ, thế mà nàng đối lại lưu loát, trôi chảy, còn đừng nói câu cuối cùng "yên diên diễm nham nhân yên nhãn" càng là tuyệt đối. Chỉ là không biết, vế dưới sẽ đối lại như thế nào?"

"Nương nương, thần cũng muốn nghe qua, xin nương nương chỉ giáo!"

"Không dám chỉ giáo, chỉ là, ta cũng chỉ nghĩ được vế trên, vế dưới nghĩ đã rất lâu rồi, nhưng đều cảm thấy đối không chuẩn. Sau đó cũng không còn nghĩ đến nữa, thế nhưng, ta nghĩ mọi người chắc chắn sẽ có người đối lại được một cách xuất sắc...."

"Vế đối đó của nương nương thật không có ai sánh được a, nhưng không nói đến những câu đối này, những câu thơ cuối cùng của nương nương cũng làm thần mở mắt..."

"Bài thơ này á, cái gì mà hoa hoa thủy thủy, thật không nhìn ra chỗ nào được nửa câu chỉnh tề..." Đột nhiên một giọng nữ nhảy vào làm mọi người kinh ngạc, bà cô Lãnh Vân này, thật không có tý não nào, lại đi chọn thời khắc này mà nhảy vào. Bây giờ, chẳng cần tôi phản nghị, cũng tự nhiên có rất nhiều người....

"Lãnh Vân, không được vô lễ" Lãnh Phong phẫn nộ.


"Tiểu nữ không hiểu biết, mong Hoàng thượng, nương nương lượng thứ"

"Được rồi, tướng quân, không sao" Mặc dù Thụy nói như vậy, nhưng mặt thì sa sầm xuống rồi. Vừa mới hại tôi ngã, bây giờ lại...

....

"Lãnh tiểu thư, người sai rồi, bài thơ của nương nương tưởng như đơn giản, nhưng câu câu hồi văn, hơn nữa lại càng hợp với hoàn cảnh tối nay, lẽ nào Lãnh tiểu thư còn có bài nào hay hơn ư?" Miệt thị nhìn Lãnh Vân một cái, những người hiểu được bài thơ này đã bắt đầu lên tiếng.

"Việc này... việc này..."

........

Thấy không khí trở nên căng thẳng, tôi kéo kéo tay Thụy "Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi!"

"Được, hồi cung! Các vị đại thần, có thời gian chúng ta vào cung thảo luận" Thụy nhìn tôi, rồi lại nhìn các đại thần, biết rằng bọn họ vẫn chưa thực sự muốn bỏ đi, rốt cuộc, các tướng văn cũng hết sức vui mừng "có thời gian rảnh, trẫm sẽ để nương nương cùng với các ngươi luận đàm"

"Đa tạ Hoàng thượng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui