Độc Sủng Băng Phi

Trở lại Lãnh Thu cung, tôi ngơ ngác ngồi ở trước bàn, tại sao, tại sao
nỗ lực của tôi như vậy lại bị hắn hiểu lầm, tại sao, từ sau khi tôi thật lòng yêu hắn, nhưng hắn lại đối xử với tôi như vậy, hậu cung thế này,
tôi thực sự còn muốn nán lại nữa sao? Bốn người các nàng, không, ngoài
bốn người đó ra, thêm cả đám phi tử kia của hắn, tôi thực sự có đủ khả
năng để đối mặt không? Tôi thực sự muốn trải qua thêm những việc như thế nữa sao? Tôi thực sự...

Tại sao lại yêu người đó, biết rõ yêu người đó sẽ phải chịu cực nhiều đau thương...

Tại sao, tại sao, hàng ngàn câu hỏi tại sao, cứ vang lên mãi trong đầu tôi...

Lòng tôi, đau đớn, đau đớn, tôi thực sự quá đau, tôi thực sự chịu không nổi, tôi thực sự không dám nghĩ đến nữa, ngày hôm nay, hắn yêu tôi, nhưng
ngày mai đây, liệu hắn có yêu phi tử khác hay không, hắn có thể hay
không... Liệu có khi nào tôi cũng sẽ trở thành một trong số đám phi tần
bất lực đó...

Tay, đặt phía trên bụng, lòng tôi, càng thêm đau xót...


Tôi thương xót thay cho tiểu bảo bảo, còn chưa kịp sinh ra trên cõi đời
này, đã bị đám nữ nhân kia của hắn cướp đoạt sinh mệnh. Và tôi, vì hắn,
lại phải nén chịu đau đớn tới khắc cốt ghi tâm cầu xin hắn bỏ qua cho
các nàng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì tôi phải...

Dựa vào cái gì muốn tôi đi làm những chuyện như vậy, dựa vào cái gì...

Lãnh Thu cung, Băng phi, đúng vậy, tôi chẳng qua chỉ là một phi tần không
được sủng mà thôi, trước đây như thế, bây giờ cũng chưa từng có chỗ
trong lòng của hắn...

Biết rõ bản thân mong muốn tình yêu là duy nhất, dù cho đối phương khiến tôi trải qua cuộc sống nghèo khổ
buồn chán, nhưng nếu hắn một lòng một dạ, tôi cũng mãn nguyện a... Thế
nhưng, tại sao, tại sao tôi lại đem lòng hướng về phía hắn...

Biết rõ trái tim của hắn vĩnh viễn không có một người như tôi, biết rõ sự
trong sạch của bản thân cho đến cả lời nói hoàn toàn chẳng đáng gì, biết rõ bản thân vốn chỉ thích cuộc sống có một người, thế nhưng, tại sao,
tại sao tôi lại không nỡ rời đi, tôi lại còn muốn đi giúp hắn...

Tôi thực sự rất muốn rời đi, rời khỏi nơi này, rời khỏi cái hoàng cung này, thế nhưng, tại sao tôi lại không nỡ, tại sao khi biết hắn có điều phiền lòng thì tôi lại nhịn không được muốn giúp hắn, tôi lại muốn giúp hắn
vượt qua cửa ải khó khăn, muốn...

Trong lòng đau xót, thực sự là bất lực, tại sao, trước đây không để tôi chết đi, còn muốn khiến tôi...

...

Đêm nay lại là đêm trăng rằm, bỗng nhiên cảm thấy nhớ nhà, nhớ về thế giới
kia, tuy rằng gia đình đó cũng chẳng có gì để cho tôi có thể lưu luyến,

nhưng ít ra, tôi không phải chịu bất lực và ủy khuất thế này...

Nhưng mà, nhưng mà, tôi không trở về được...

Tôi muốn rời đi, tôi nhất định phải rời đi...

...

Hai tay hất tung mọi thứ, đồ trang sức trên bàn phát ra tiếng rơi vãi, thanh âm lanh lảnh nhưng thật ra lại kích thích tôi...

Tôi đứng dậy, cầm lấy bình hoa trên chiếc ghế bên cạnh, đập vỡ thành từng mảnh rơi trên mặt đất...

Thanh âm loảng xoảng đó khiến đám nô tì chạy tới.

"Nương nương, nương nương, không nên a..."

"Tiểu thư, người cần gì phải..."

"Đừng để bị thương thân thể..."


"Biến, cút hết ra ngoài cho ta..." Tôi tràn đầy tức giận quát "Nếu không cút ta sẽ giết các ngươi..."

Có lẽ tôi chưa từng trở nên như thế này bao giờ, có thể tôi đã hù dọa bọn họ rồi...

Khoảng không bên trong phòng chỉ còn lại một mình tôi, tôi mệt mỏi ngồi co rúm lại, cũng chẳng thể ngờ, đã bị bình hoa rạch vào cổ tay.

Nhìn những giọt máu chậm rãi nhỏ ra, tôi lại có cảm giác muốn cười...

...

Cứ như vậy ngồi co rúm dưới đất, tôi cái gì cũng chẳng buồn suy nghĩ, cái
gì cũng chẳng buồn làm, chỉ cảm thấy một bầu không khí trống rỗng...

Thế giới này, còn có cái gì có thể khiến tôi lưu luyến đây...

Trên gương mặt nước mắt chậm rãi rơi xuống, nhưng tôi, lại chẳng mảy may cảm nhận được, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui