Độc Sủng Băng Phi

Nhìn vẻ mặt nàng đã ửng đỏ lên, không nỡ khiến nàng ngượng ngùng thêm nữa …

—o0o—

“Nguyệt nhi, nàng nói cho ta nghe xem, sao nàng lại không cho Yên nhi ăn cơm
vậy? Là che miệng hay là trói tay muội ấy lại?” Ngụ ý, tôi hoàn toàn
không thể nào không cho Yên nhi ăn cơm, và hắn lại dùng từ “ta” mà không phải là “Trẫm”, xem ra trong lòng hắn cũng có tôi …

—o0o—

(Huyền Hướng Thụy)

“Hoàng huynh, người thiên vị hoàng tẩu, muội không để ý tới huynh nữa” không chờ ta mở lời, Yên nhi bên cạnh nóng nảy

“Yên nhi” thanh âm tràn đầy sự dịu dàng

“Hai người hợp sức lại khi dễ muội a, hoàng tẩu vì chờ người, không cho muội ăn cơm, người vậy mà còn giúp hoàng tẩu…”


—o0o—

“Được rồi Yên nhi, nhanh ăn đi, nếu không để nguội rồi thì không thể ăn được
đâu, đúng là tỷ đã đặc biệt làm riêng cho muội a!” nếu khiến nàng lại
huyên náo thêm nữa, tôi cũng chết đói

“Hừm, hoàng tẩu nói thật dễ nghe, chỉ sợ thể diện của Yên nhi chưa đủ lớn như vậy? Nếu hoàng huynh
không đến, liệu hoàng tẩu có hạ mình xuống bếp?”

“Gì? Sáng nay là Nguyệt nhi tự mình xuống bếp a, vậy thì ta cần phải ăn nhiều một chút” nói xong trực tiếp ngồi xuống mở ra ăn

“Ăn ngon thật, Nguyệt nhi nàng cũng đến ăn đi” nhìn sang bên cạnh một chút
thấy Yên nhi bĩu môi “Nếu không ăn, cũng không có phần cho muội đâu”

“Muội ăn, ai nói muội không ăn” nhìn thấy khay thức ăn đã đi sang phía bên cạnh, liền vội vàng đoạt tới…

Ăn cơm xong, thấy vẻ mặt Hoàng thượng thật tươi cười, biết tâm tình của hắn khá tốt, Yên nhi vội vàng sáp tới gần…

“Hoàng huynh a, Yên nhi có chuyện muốn thưa với hoàng huynh, hy vọng hoàng huynh có thể đáp ứng”

“Yên nhi, chuyện gì, muội nói đi, Trẫm sẽ đáp ứng”

Xem ra Yên nhi này, bình thường thật sự được nuông chiều rồi, Hoàng thượng đối nàng vừa sủng ái vừa sâu sắc…

“Đây chính là hoàng huynh nói ra a, không được đổi ý” Yên nhi giống như vớ được phao cứu mạng.

“Muội hiểu rõ mà, chỉ cần muội không vượt quá giới hạn, Trẫm có thể đáp ứng, còn nếu như… thì đừng hòng”

“Hoàng huynh, Yên nhi ở trong cung cảm thấy thật ngột ngạt, muốn cùng hoàng tẩu xuất cung thưởng ngoạn có được hay không?”

“Không được” hắn quả quyết đáp lại, lại còn có chút tức giận “Yên nhi, muội
bình thường náo loạn thì thôi, bây giờ muội lại còn muốn đem cả hoàng

tẩu đi ra ngoài sao?”

“Hoàng huynh a, hoàng tẩu ở trong cung cũng sầu muộn a!” Yên nhi vậy mà lại không có chút sợ hãi, càng quấn lấy hắn “Muội mang hoàng tẩu đi ra ngoài là vì hoàng huynh mà, người xem hoàng
tẩu đi ra ngoài rồi liền phấn chấn, hoàng tẩu vui mừng rồi thì hoàng
huynh cũng sẽ cảm thấy vui theo mà, hoàng huynh a, người nên đáp ứng
đi…” (to be continued)

Nhận thấy vẻ mặt Yên nhi đang làm nũng, hắn ngẩn người, đột nhiên hướng về phía tôi mở miệng:

“Nguyệt nhi, nàng cũng muốn đi ư?”

“Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn đi ra ngoài, thỉnh Hoàng thượng ân chuẩn” nói xong tôi liền quỳ xuống …

“Ta nói không được là không được”



Do tôi cùng Yên nhi đều ra sức nịnh nọt, hắn cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp

“Thôi được, có thể đi, Trẫm phái người bảo vệ các ngươi”

“Tạ Hoàng thượng”, “Tạ hoàng huynh”


“Yên nhi, muội lui xuống trước đi, Trẫm có chuyện muốn nói cùng Nguyệt nhi”

“Vâng, hoàng huynh”

“Nguyệt nhi, nàng thật lòng như vậy muốn xuất cung” vẻ mặt hắn thật bình tĩnh, nhìn không ra vui mừng hay là tức giận

“Bẩm Hoàng thượng, Nguyệt nhi quả thật muốn xuất cung xem một chút, mong rằng Hoàng thượng hãy tác thành” tôi cung kính đáp

“Gọi ta là gì? Lại phạm quy nữa! Xem ta sẽ trừng phạt nàng thế nào!” Nói xong liền ôm tôi vào trong ngực

Tôi ngẩn người, cúi xuống gọi “Thụy”

“Ưm tạm được rồi! Vậy ta sẽ cho nàng xuất cung, Nguyệt nhi có chăng cần phải tạ ơn ta thật nhiều?” Vẻ mặt cười xấu xa

“Ưm?” Tôi nghi hoặc một chút rồi mở miệng “Nguyệt nhi tạ ơn Thụy”

“Tạ ơn như vậy coi như xong?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận