Độc Sủng Băng Phi

Ngay cả lúc đang ngồi thì ánh mắt mọi người cũng đều đổ dồn về phía tôi, trong đó có bộc lộ căm ghét, có không cam chịu, có tức giận, cũng có
khó hiểu.

Tuy nhiên từ đầu đến cuối duy chỉ có hai người
ánh mắt lúc nào cũng nhìn tôi, người thứ nhất là Lãnh Phong, Lãnh tướng
quân, còn người kia chính là Vương gia, chỉ là trong đôi mắt của Vương
gia dường như ẩn chứa rất nhiều sự nghi hoặc lẫn khó hiểu, dường như bộ
dạng đó đang nhìn tôi say đắm…

Mà Lãnh Phong, lại thường xuyên thất thần, nhìn tôi, rồi lại có những thần sắc khác…

Cuối cùng, khi tiệc đêm kết thúc, tất cả mọi người đều rời ghế, bọn họ dường như thảo luận về rất nhiều chuyện, nhưng mà tôi đều không có để tâm …

Vào lúc tất cả mọi người rời đi, Hoàng thượng truyền một mình Lãnh Phong ở
lại, nói rằng: “Ta có chuyện muốn cùng khanh trao đổi”

Tôi thấy hắn cùng với người của Lãnh phủ nói chuyện gì đó, rồi liền theo tôi trở về Lãnh Thu Cung.


“Tướng quân mời ngồi” đồng thời tôi lại sai Lan Nhi rót thêm trà

“Ngươi gọi ta là tướng quân?” Trên mặt hắn toát lên một tia hoài nghi

“ Nếu không thì tướng quân cho rằng ta nên gọi ngài là gì? Lão gia ư?” Đôi lông mày tôi cũng nhấc lên…

---o0o---

(Lãnh Phong)

“Tại sao” Mộng Nguyệt, tại sao, nữ nhi của chúng ta lại gọi ta là tướng quân hay lão gia, là do ta không tốt ư.

Lúc Nguyệt nhi tháo khăn che mặt xuống, ta cứ nghĩ rằng nàng còn sống đến
giờ, muốn nghĩ giống như vậy, tại sao nàng lại sớm rời xa ta như thế. Ta biết, nó là nữ nhi của chúng ta, là nữ nhi của chúng ta mà, là do ta
không đối tốt với nó hả. Ngay cả căn bản nó cũng không nhìn qua ta lấy
một cái. Ta biết, là ta phải xin lỗi nữ nhi của chúng ta! …

---o0o---

Nhìn khuôn mặt hắn ẩn giấu một tia thống khổ, chẳng lẽ thật sự tôi và mẫu
thân lại giống nhau tới vậy? Hắn nhớ tới mẫu thân rồi sao?

Đêm nay, tôi tìm hắn, cũng không phải vì muốn làm tổn thương đến hắn, giọng nói tôi bỗng có chút êm dịu

“Ta muốn gọi người là phụ thân, nhưng là, ta không biết, người có thật là cha ta?”

“Cái gì? Sao lại nói ta có phải hay không là cha con?” Hắn đột nhiên lấy lại tinh thần


“Ngài có thể không biết, ngày ấy khi bản thân tỉnh lại, đối với những chuyện
trong quá khứ ta đã quên hết toàn bộ, và ta cũng chỉ biết được chuyện từ những người khác kể lại, rằng từ sau khi mẫu thân ra đi, ngài hình như
là không có nhìn ngó tới ta… Chẳng lẽ ngài cho rằng đó là việc một người cha nên làm ư? Chẳng lẽ đây là sinh mệnh nữ nhi của ngài? Vậy tại sao
ngài lại đối xử với hai vị muội muội …” Nói những lời xúc động như vậy,
nước mắt tôi không ngừng rơi xuống, ủy khuất, tôi thực sự ủy khuất mà….

“Có ai lại không muốn có cha đâu, được cha yêu thương, nhưng là, nếu như
không có Hoàng thượng tứ hôn, liệu ngài có nhớ ra ta là nữ nhi của ngài? …”

Tôi gần như lại khóc to hơn

Xem ra, tôi thấy vẻ mặt hắn thực đúng là bất lực cùng chua xót …

Dùng chéo áo lau đi nước mắt, tôi dần khôi phục dáng vẻ bình tĩnh

“Là ta thất lễ rồi”

“Nguyệt nhi, là do cha không tốt, là cha phải xin lỗi con cùng mẫu thân con!”


“Phụ thân, ta gọi ngài một tiếng cha, ta chỉ muốn hỏi ngài một câu thôi, hy
vọng ngài hãy thật tâm mà trả lời” Tôi chăm chú nhìn vào hai mắt hắn,
nói:

“Mặc dù ta mất trí nhớ rồi, nhưng ta biết chỉ có mẫu thân là đối với ta thật tốt, ta chỉ muốn hỏi ngài, trong thâm tâm ngài
còn có mẫu thân ta hay không?”

Tôi thấy được trên mặt hắn hiện lên một tia lạnh nhạt

“Không ai có thể hoài nghi tình cảm của ta dành cho mẫu thân con, riêng con nhất định càng không được phép”

Xem ra hắn thực sự là rất yêu quý mẫu thân. Ừm, vậy tôi có nên nhân tiện cơ hội này

“Vậy tại sao người lại có thể lấy nhị nương? Tại sao lại đối xử với ta như
vậy? Ta thật sự đã làm cho ngươi chán ghét như vậy sao?” Tại sao, tại
sao lại đối xử với tôi như vậy, tôi thật sự là rất ủy khuất


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận