Độc Sủng Băng Phi
Trở mình thức giấc, tôi xoa hai mắt. Cái gì vậy? Sao tôi lại đang ở trên giường? Tôi nhớ rõ tối hôm qua ngồi ngủ ở trên bàn mà. Còn Hoàng thượng đâu?
“Tiểu thư, người đã thức dậy rồi”
“Lan nhi, bây giờ đang là giờ gì?”
“Tiểu thư, đã gần giờ ngọ rồi”
“Hoàng thượng đâu?” sao tôi lại ngủ đến tận bây giờ, rõ ràng tối hôm qua Hoàng thượng đã ở đây mà …
“Hoàng thượng đã lâm triều, trước lúc đi người có căn dặn không cho phép ai đánh thức tiểu thư” Lan nhi từ tốn nói
Vậy sao tôi lại ở đây? Không lẽ là Hoàng thượng bế tôi lên giường? Lòng tôi tràn đầy thắc mắc …
“Là do Hoàng thượng bế tiểu thư lên giường” Lan nhi hình như đoán được ý
nghĩ của tôi “Xem ra tối hôm qua tiểu thư cùng Hoàng thượng rất tốt
rồi?”
“Lan nhi, không được nói lung tung” tôi hung dữ nói, Lan nhi này càng ngày càng to gan …
“Dạ, tiểu thư, Lan nhi sẽ không nói nữa”
Chuyện gì xảy ra vậy hả? Đầu óc bắt đầu rối loạn …
Tối hôm qua, Hoàng thượng bỗng dưng lén lút xuất hiện. Hơn nữa còn thay đổi cách xưng hô với tôi, gọi là ái phi. Còn cho phép tôi ở trước mặt người không cần tự xưng là thần thiếp.
Cuối cùng người bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là do hoàng tổ mẫu và mẫu hậu?
Đêm qua, còn tỏ ý muốn ở lại đây, cũng may là người không ép buộc tôi. Mặc
dù tôi luôn mơ ước về một tình yêu thần thánh, nhưng đối với người vẫn
có vài phần sợ hãi, càng huống chi người là Hoàng thượng, làm thế nào có thể …
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người thật sự rất đẹp
trai. Tối hôm qua cũng như lần đầu nhìn thấy rõ dung mạo của người, tim
tôi không khỏi có chút loạn nhịp … (thì ra Băng tỷ cũng có bệnh mê zai
a, chỉ là ko bít level của tỷ thế nào >”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...