Độc Sủng Băng Phi

Những ngày đơn giản mà hạnh phúc đúng là qua rất nhanh, cũng làm cho người ta bất tri bất giác mà trở thành quen, thành lười. Thụy ngày ngày ở bên tôi và trở thành niềm vui lớn nhất trong đời tôi. Mặc dù vẫn còn phiền phức chỗ Kiêu Kỵ Hầu nhưng mà, tôi hoàn toàn không cảm thấy sợ sệt, tôi tin rằng, Thụy nhất định sẽ có cách giải quyết.

Dưới sự bảo hộ của Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu và Hoàng thượng, các phi tần trong cung không dám đến làm phiền tôi. Hoàng thượng cũng hạ lệnh không cho phép bọn họ bước chân tới Lãnh Thu Cung, mà tôi thì cả ngày chỉ ở trong đó, đến nửa bước cũng không ra khỏi cửa.

Xoa xoa chiếc bụng nhỏ, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào, Thụy, con của chúng ta, bất luận thế nào ta cũng sẽ bảo vệ, để con có thể sống.

Lãnh Thu Cung từ đó hoàn toàn trở nên tĩnh lặng, không có ai đến gây ồn ào, ngược lại, trong Phượng Cung, lại toàn những lời thì thầm bí mật, những tiếng thở dài bất lực, những kế sách xảo quyệt...


"Tỷ tỷ, người nói xem chúng ta phải làm sao a, Lãnh phi đã hồi cung rồi, Hoàng thượng lại ngày ngày ở bên nàng ta, chúng ta.... " Giọng Lệ phi bất mãn, nói lên những ức chế trong lòng bốn người bọn họ. Nỗi hận Lãnh phi trong tim bọn họ không có gì thay thế được. Các phi tử khác trong cung chưa từng được sủng ái qua cho nên không quan tâm ai được và không được sủng. Đối với bọn họ mà nói không có chút gì khác biệt cả, nhưng với bốn người đã từng được Hoàng thượng sủng ái này mà nói, thật đúng là không thể chịu đựng được.

"Đúng a, lúc nàng ta không có ở đây, Hoàng thượng ngẫu nhiên còn đến, nhưng hiện nay, chúng ta..."

"Tiểu tiện nhân này không biết dùng loại ma thuật gì mà làm cho Hoàng thượng mê đắm đến vậy, ngay cả đến Tuyên Dương vương gia cũng..."

"Đúng a, đúng a.. Việc này có thể lại tốt...."

"Hơn nữa nàng ta lại mang thai tiếp, trong cung này chưa có phi tử nào có hỉ cả, nàng ta vậy mà có những hai lần..."

" Mẫu bằng tử quý, việc này..."

"....."


Từng câu từng lời, phơi bày hết những bức bối và phẫn nộ trong lòng bọn họ. Bốn người nhưng chỉ có ba giọng nói, Phượng Dương vẫn cứ nhẹ nhàng cười, ngồi trên ghế trên, nghe bọn họ từng người một nói. Không phải nàng không muốn nghe tất cả mà bởi vì nàng muốn những lời này không phải từ chính miệng nàng nói ra.

"Được rồi, ba vị muội muội, Hoàng thượng thương yêu ai là quyền của Hoàng thượng, đâu phải quyền lợi ở đầu lưỡi của chúng ta!"

"Tỷ tỷ, người hôm nay sao lại..." Tam phi không dám tin cùng nhìn Phượng Dương. Nếu như là trước đây, người tức giận nhất trong tình huống này chính là nàng ấy. Thế nhưng hiện nay, nàng ấy lại nói những lời lẽ tốt đẹp, lẽ nào Phượng Dương này lại từ Tây phương bay tới.

Chỉ là bọn họ không biết được rằng, trong lòng Phượng Dương đã có tất cả những toan tính. Thừa tướng đã chuyển lời đến, Kiêu Kỵ Hầu đã áp sát đến tận kinh thành, hiện nay hai vạn thế lực chủ yếu nhất đang xem hướng về phe nào. Địa vị Hoàng hậu này, đương nhiên là của bản thân rồi. Còn Lãnh Phi, hừ, có thai ư, có thai chính là tuyến lửa dắt ngươi tới việc bị thất sủng!

"Lãnh Phi có thai là việc tốt! Chỉ là nàng ta có thai ở bên ngoài cung, cũng..." Phượng Dương thở dài một tiếng, "Chỉ có thể nói Hoàng thượng sủng ái nàng ta a, ra ngoài cũng mang theo nàng!"


Lời vừa nói ra, tam phi cũng im lặng như nhau, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, truyền tới một nụ cười gian xảo "Đúng a, có thai, còn không biết là của ai kia!"

"Muội muội, việc này không được nói linh tinh, Lãnh phi có mang không phải là con của Hoàng thượng thì còn ai vào đây? Còn có ai dám to gan như thế, muội muội đừng có nhắm mắt nói bừa, cẩn thận tính mạng của mình đó!" Phượng Dương vội vàng nói, trong lòng lại vô cùng vui mừng, Lãnh phi, ta xem ngươi còn có thể khuếch trương được bao lâu nữa.

"Tỷ tỷ, tỷ nói câu này sai rồi. Huyết bào của Hoàng thượng đúng là quan trọng nhất, nhưng muội cũng nhìn thấy vài lần, Lãnh phi và Tuyên Dương vương gia âm thầm gặp nhau!"

"Sao có thể, muội chắc chắn nhìn nhầm rồi. Cứ cho là như vậy thì cũng là Lãnh phi có việc gì gấp mới cần tìm Vương gia. Một người là phi tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất, một người là đệ đệ mà Hoàng thương yêu thương nhất, sao có thể chứ! Việc này tuyệt đối không thể, không được nói bừa a!" Phương Dương một mặt lo lắng sốt ruột, hoàn toàn không giống như Hoàng Quý Phi cao quý mọi ngày, mà lại là một người biết nghĩ giúp cho người khác. Nếu không phải sớm đã nhìn thấy nỗi hận thù của nàng ta, có người nào nghĩ được rằng, nữ tử dịu dàng này lại có tâm địa thù hận đến vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui