Độc Sủng Băng Phi

"Cái gì? Rút cuộc có chuyện gì?" Thụy kinh sợ.

"Hoàng thượng, nương nương... nương nương..."

"Có việc gì cứ nói, đừng ở đó mà ngập ngừng"

Một âm thanh thình thịch, ông ấy kinh sợ quỳ xuống đất. Tôi thấy mặt Thụy biến thành màu đen rồi lại nhìn qua Ngự y, không nhịn được mà lo lắng trong lòng, nhưng, tôi không muốn người khác vì tôi mà...

"Ngự y, xin cứ nói thật!" Tôi nhẹ nhàng mở lời, một tay nắm chặt lấy tay Thụy.

"Nương nương,... việc này... việc này...Nương nương đã có tin vui rồi!"

"Đây không phải việc tốt sao?" Hoàng thượng nghe ông ấy nói vậy, mặt đầy bất mãn, có tin vui sao lại như vậy chứ.

"Hoàng thượng thứ tội, mạch của nương nương thập phần loạn, nếu như, nếu như....vi thần đoán không sai, nương nương đã trúng phải độc..." Giọng nói ngập ngập ngừng ngừng, làm cho không khí trong Lãnh Thu Cung chốc lát hạ xuống vô số độ, như thế mùa giá lạnh đang đến...

"Ngự y, rút cuộc là có chuyện gì?" Chớp mắt, ngự y trong Lãnh Thu cung đang quỳ dưới đất, từng người từng người sắc mặt nặng nề, kinh sợ nhìn xuống đất.


"Hoàng thượng, đừng trách tội bọn họ, không cần biết là thật hay giả, đều không được trách bọn họ!" Tôi nén lại đau khổ trong lòng, an ủi hắn, có lẽ, đây chính là kết cục tốt hơn đi.

"Nguyệt nhi, nàng vào trong đi, nơi này để trẫm xử lý!" Thụy lấy lại bình tĩnh, ôn nhu quay sang tôi nói.

Tôi lắc đầu "Hoàng thượng, Nguyệt nhi hi vọng được biết, dù sao đi nữa, đây là sinh mạng của Nguyệt nhi!"

"Đỗ ngự y, ngươi nói xem, rút cuộc có việc gì, nương nương trúng phải độc gì?" Giọng phẫn nộ.

"Bẩm Hoàng thượng, nương nương, nương nương.. nếu như... nếu như...vi thần đoán không nhầm....chính là Mãn Tiêu Tản, độc này nếu trúng phải, cơ hồ không có thuốc giải, e rằng... e rằng.."

"E rằng cái gì? Mau nói!"

"E rằng nương nương không sống được quá 3 tháng nữa!" Kinh sợ nhìn tôi rồi lại quỳ xuống đất, không ngừng gõ đầu.

"Ngươi nói cái gì? Vậy rút cuộc có giải được hay không?" Tôi sợ hãi, còn Hoàng thượng tức giận ầm ầm, mặt đầy sát khí.


"Vi thần không dám khẳng định, chỉ là, đang điều tra.."

"Các ngươi, các ngươi, mau ra lôi ra cho ta..." Mau lôi ra chém hết cho ta, chính là hắn muốn nói, nhưng bị tôi cắt ngang "Hoàng thượng, bảo bọn họ lui hết ra đi" Tôi nhẹ nhàng nói, chỉ là, thật oan uổng quá, con a, mẹ xin lỗi con...

"Nguyệt nhi, nàng..."

"Hoàng thượng, nếu trong lòng người có Nguyệt nhi, vậy thì bỏ qua cho bọn họ đi, bọn họ cũng không phải cố ý, không nên..." Trong lòng hắn, tôi dịu dàng mở lời, đậy kín nỗi đau trong lòng lại.

"Nể mặt nương nương, lui ra hết cho ta, tiếp tục tìm cách giải quyết!"

"Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn nương nương!" những người quỳ dưới đất vội vàng lui cả ra ngoài....

"Chờ một chút, việc này không được tiết lộ ra ngoài!"

"Vâng, Hoàng thượng!"

"Thụy". Bọn họ vừa rời đi, tôi nhào vào lòng hắn, nước mặt không dừng được mà lăn dài, tại sao, tại sao...

"Nguyệt nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ giúp nàng tìm cách giải độc! Nhất định!" Hoàng thượng ôm chặt tôi, cơ hồ sợ tôi không cẩn thận mà bỏ đi mất. Mặt hắn nặng nề, hình như đang có quyết định gì đó, hắn không nói gì nhưng hành động của hắn đã nói với tôi, hắn thực sự yêu tôi, trái tim hắn chỉ có mình tôi....

Mặc dù Hoàng thượng lệnh cho mọi người không được lộ ra việc này, nhưng trong cung vẫn cứ truyền ra, càng bởi vì, từ lúc đó đến nay, Hoàng thượng ngày ngày đều ở lại Lãnh Thu Cung, cùng tôi từng giây từng phút. Không màng tới sự khuyên giải của tôi, nhất định không rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui