Độc Sủng Băng Phi

Cô ấy an ủi, nhưng tôi cũng không sao vui lên được, suy cho cùng, thứ tôi muốn không phải là một cuộc sống thế này. Tôi có tư tưởng của một người hiện đại, lại có thể làm cho bọn họ tiếp thu. Nghĩ đến đứa con trong bụng cũng sẽ phải trải qua những việc tương tự này, trong lòng tôi lại thấy đau khổ. Tôi thật không muốn con tôi sau này lại phải phân tranh như vậy. Tôi chỉ muốn con tôi sống một cuộc sống vui vẻ là đủ rồi...

Không nói gì thêm, chỉ nhìn nhìn, giúp hắn giải quyết xong việc lần này, tôi sẽ phải bắt đầu cuộc sống của mình, tôi bắt buộc vì tương lai của bản thân mà tiến hành một loạt các dự định của chính mình...

"Tỷ tỷ, việc của tỷ và Cao Vũ cũng nên có cái kết thúc đi thôi!" Tôi cười nói, hai người bọn họ a...

"Muội nói cái gì vậy!"

"Tỷ tỷ, chúng ta là người quang minh chính đại, cũng không nói những lời sau lưng, Cao Vũ, muội đã bảo Yên nhi trả lại tự do cho hắn rồi, tỷ cũng tự do rồi. Đã có ý như thế, thì sao lại..."


Không chờ tôi nói hết, đã bị cô ấy ngắt lời "Được rồi, muội muội, việc của ta ta sẽ chú ý, muội muội nên nghỉ sớm đi, không thì mệt đó!" Nói xong bèn quay mặt mà đi, tôi thấy mặt cô ấy đỏ bừng, không cần biết như thế nào, làm tân nương thôi. Tôi quyết định rồi. Tôi cười, tiễn cô ấy ra cửa.

"Được rồi, ra đi" Lệ nhi vừa đi, tôi nói vọng ra ngoài cửa sổ.

"Nương nương!"

"Ta nói qua rồi, gọi Nguyệt nhi là được. Nếu không được nữa thì gọi là tiểu thư, không cần phải xưng hô nương nương ở đây!" Cao Vũ vừa bước vào, tôi cười nói. Bởi vì cuộc đến thăm của Hoàng thượng, nên hắn lại bắt đầu gọi tôi là nương nương.

"Vừa nãy, ta và Lệ nhi nói chuyện, người cũng nghe rõ rồi chứ?" Tôi cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp hỏi. Lúc Lệ nhi vừa bước vào tôi phát hiện ra hắn, không biết hắn đến tìm tôi hay bảo vệ cho tôi.


"Tiểu thư, tôi..." Nhìn thấy mặt hắn bắt đầu hồng lên, tuyệt không nói nửa câu. Tôi chỉ nhìn hắn, tâm ý của hắn tôi nhẽ nào không hiểu.

"Cao Vũ a, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Ngươi và Lệ nhi tỷ tỷ thật sự thương yêu nhau hà tất phải để ý nhiều làm gì, đại nam tử hảo hán không lấy ra chút dũng khí, lẽ nào lại để một nữ nhi phải chủ động?" Tôi ý tứ nói xa xôi, rồi nhìn hắn "Lệ nhi tỷ tỷ mặc dù thân ở chốn Thanh Lâu, nhưng...."

"Tiểu thư, tôi không có ý chê bai, tôi chỉ là không biết phải làm thế nào..." Vội vàng ngắt lời tôi.

"Ta hiểu ý của ngươi, đừng nên bỏ lỡ cơ hội. Không tranh thủ nắm bắt thì sao có thể có được hạnh phúc, nếu như, ngươi không có đủ dũng khí, đừng trách ta gả Lệ nhi tỷ cho người khác. Ngươi cũng biết, Lệ nhi tỷ..."

"Tiểu thư, tôi biết rồi, tôi sẽ làm, người yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ nói rõ với Lệ nhi, cả cuộc đời này tôi chỉ có mình nàng. Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!"

"Vậy thì tốt, ta sẽ giao Lệ nhi cho ngươi, đừng làm ta thất vọng a!" Tôi hài lòng nhìn hắn. Vốn dĩ tôi cũng chỉ là thúc đẩy bọn họ thôi, không biết, bản thân còn có cơ hội nhìn thấy bọn họ bên nhau hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui