Độc Sủng Ái Phi

“Ngươi…ngươi nói cái gì?” Tuệ Tâm kinh ngạc kêu lên. Hắn vừa nói gì? Nói rằng nàng…nàng…nàng đã có thai?

Hứa Hằng cũng ngây người một chút, vội vã nói. “Ngươi nói Thần tần đã có thai ư?”

“Bẩm Hoàng Thượng, đích xác là như vậy. Thần tần nương nương đã có thai rồi.”

Y Vân, Yên Chi cùng toàn bộ cung nhân có mặt ở đó mừng rỡ quỳ sụp xuống, đồng lòng hô vang. “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng nương nương.”

Hứa Hằng một tâm trạng vui vẻ kích động, liền ngửa đầu cười lớn. Lập tức sai người ban thưởng cho toàn bộ hậu cung. Tin tức Tuệ Tâm mang long thai nhanh chóng được loan truyền khắp hoàng cung, khiến rất nhiều phi tử ghen tức, cầm khăn lụa khóc đến tê tâm liệt phế. Có người thờ ơ không đếm xỉa. Lại có người nổi loạn đập phá, buông lời chửi rủa. Qủa là muôn hình vạn trạng, đủ loại phản ứng. Duy chỉ có An phi và Lâm tần sau khi biết tin liền vui mừng hỉ hả, vội vã mang các loại dược phẩm trân quý nhất đến cho Tuệ Tâm bồi bổ sức khỏe. Tuệ Tâm là phi tử đầu tiên trong hậu cung mang thai nên nhận được sự quan tâm rất lớn, các phi tử khác dù trong lòng nguyện ý hay không cũng đều gửi lễ vật tới nịnh nọt. Thái hậu thì vô cùng mừng rỡ, dặn dò Ngự thiện phòng phải nấu những món bổ dưỡng nhất để tẩm bổ cho Tuệ Tâm. Những ngày này, Tuệ Tâm đóng cửa miễn tiếp khách, lễ vật nào cũng không nhận, những loại dược liệu thu nhận cũng đều kiểm tra rất kĩ lưỡng, tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì sơ sót. Khoảng thời gian này, vùng Trực Đãi – Giang Nam gặp hạn hán kéo dài, tham quan lộng hành, khiến Hứa Hằng vô cùng bận rộn với việc triều chính, rất ít khi có thời gian đến thăm nàng.

Tiểu Mạnh Tử hồi báo nói Hứa Hằng đã mấy đêm không ngủ để phê duyệt tấu chương, khiến cho Tuệ Tâm hết sức xót xa, buổi đêm bèn hầm chút canh bổ đem đến cho hắn. Tới Dưỡng Tâm điện, nàng cũng không để Tiểu Mạnh Tử lên tiếng truyền báo mà nhẹ nhàng nhấc gót đi vào bên trong. Hứa Hằng một tay chống cằm, đang ngủ gục bên thư án, dưới ánh nến mờ tỏ. Tuệ Tâm nhìn thấy mà trong lòng vô cùng xót xa. Nàng rón rén đi tới gần bên, cởi áo choàng đắp lên người hắn. Hứa Hằng khẽ cựa mình, mở mắt nhìn nàng với vẻ ngái ngủ.

Tuệ Tâm sắp xếp lại đống tấu chương, áy náy hỏi. “Thần thiếp làm Hoàng Thượng thức giấc ư?”

“Không đâu.” Hứa Hằng day day tâm mi, khẽ lắc đầu. “Đêm đã khuya, nàng không ở lại tẩm điện nghỉ ngơi, lại tới đây làm gì?”

“Hoàng thượng mấy ngày liền thức đêm lo việc nước đến quên ăn quên ngủ, thần thiếp làm sao có thể an giấc?” Tuệ Tâm ngồi xuống bên cạnh Hứa Hằng, giúp hắn xoa hai bên thái dương. “Thần thiếp có hầm canh mang đến đây, người dùng canh rồi nghỉ ngơi chút đi.”

Hứa Hằng cầm lấy tấu chương, lắc đầu. “Trẫm còn rất nhiều việc cần giải quyết. Nàng mau trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”

Tuệ Tâm vòng tay ôm lấy eo Hứa Hằng từ đằng sau, dựa đầu lên bả vai của hắn, nghẹn giọng nói. “Hoàng Thượng không ăn không ngủ như vậy, khiến thần thiếp lo lắng, sao có thể ngủ được. Thần thiếp biết người đang lo lắng cho con dân thiên hạ, nhưng người là rường cột nước nhà, nếu chẳng may ngã bệnh, long thể bất an thì ai có thể gánh vác mọi việc thay người đây? Thần thiếp chỉ là bậc nữ nhi vô tri, nhưng thần thiếp hiểu, nếu muốn làm tốt mọi việc thì trước hết cần giữ cho tinh thần minh mẫn, thân thể khỏe mạnh, không phải sao? Hoàng Thượng, là vì thần thiếp cũng được, vì hài tử của chúng ta cũng được, vì lê dân bách tính cũng được, người hãy nghỉ ngơi một chút đi được không?”

Hứa Hằng thở dài, cuối cùng cũng chịu bỏ tấu chương xuống. Hắn dùng canh xong thì kéo theo Tuệ Tâm tới bên giường, ôm nàng nằm ngủ. Vì quá mệt mỏi nên Hứa Hằng lập tức chìm vào giấc ngủ. Dù vậy, sáng hôm sau hắn vẫn dậy rất sớm để kịp giờ lên triều, nhìn Tuệ Tâm còn đang say ngủ, hắn nở một nụ cười dịu dàng. Buổi tối, Hứa Hằng không ở Dưỡng Tâm điện mà đem hết tấu chương tới Thanh Y các. Tuệ Tâm ở một bên mài mực giúp Hứa Hằng, vừa làm vừa ngáp liên tục. Hứa Hằng dừng bút, nhíu mày hỏi.

“Nàng mệt mỏi lắm sao?”

Tuệ Tâm che miệng, lắc đầu. “Không có, chỉ là không hiểu sao dạo gần đây thần thiếp đặc biệt thèm ngủ, cơ thể cũng khá mệt mỏi, uể oải.”

Hứa Hằng chợn mi, lớn tiếng gọi. “Người đâu, truyền thái y.”

Lý Dịch Chi nhận lệnh, rất nhanh đã tới Thanh Y các.


“Thân thể của nương nương hoàn toàn khỏe mạnh, thần không nhận thấy có bất cứ điều gì bất thường trong mạch tượng của nương nương cả. Nương nương bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, thèm ngủ từ khi nào?”

Tuệ Tâm trầm tư suy nghĩ một lúc rồi đáp. “Hình như là từ sau khi mang thai không lâu, cũng đã được khoảng nửa tháng rồi. Có phải vì bổn cung đang mang thai nên thể chất có phần thay đổi hay không?”

Lý Dịch Chi trầm ngâm nghĩ ngợi, rốt cuộc khẽ lắc đầu. “Thần hoàn toàn không cảm nhận được điều gì bất thường cả. Phương thuốc an thai mà thần kê cho nương nương cũng hoàn toàn an toàn. Có lẽ đúng là vì nương nương đang mang thai nên thể chất thay đổi, dẫn đến việc thèm ngủ hơn bình thường. Dẫu sao thì để cho an tâm hơn, Hoàng Thượng và nương nương nên mời thêm các vị thái y khác đến xem sao?”

Bởi vì đây là đứa con đầu tiên, lại là của Hứa Hằng và Tuệ Tâm nên hắn vô cùng cẩn trọng. Hắn cho gọi tất cả thái y trong thái y viện tới Thanh Y các, nhưng tất cả các thái y đều nói y hệt Lý Dịch Chi.

Chẳng lẽ là do hắn quá đa nghi rồi sao?

Việc Trực Đãi gặp hạn hán kéo dài khiến cho Hứa Hằng cùng các vị đại thần hết sức đau đầu. Tuệ Tâm liền đem hết những thứ của cải quý giá của mình ra, đồng thời nhờ đến sự trợ giúp của Lưu gia để cứu trợ cho người dân ở vùng hạn. Hành động của nàng khiến Hứa Hằng cùng thái hậu rất vừa lòng, đồng thời tạo dựng được danh tiếng. Thế nên các phi tử khác cũng đem ít nhiều đồ trang sức và của cải của mình ra để quyên góp cứu trợ, đồng thời nhờ đến sự giúp đỡ của gia tộc của mình. Hoàng cung cũng thắt chặt chi tiêu, số tiền cứu trợ được gửi đến Trực Đãi ngày một lớn, vấn đề lương thực và thuốc men cho người dân vùng nạn nhờ thế mà cũng được giải quyết.

Suốt hơn ba tháng chìm trong nắng nóng, rốt cuộc cũng có một ngày trời ban mưa. Người dân Trực Đãi hạnh phúc sung sướng đón cơn mưa đầu tiên suốt ba tháng trời. Ai ai cũng nói là nhờ có Hứa Hằng là một vị minh quân nên con dân mới có thể thoát khỏi nạn hạn lần này.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Tuệ Tâm đã mang thai được hai tháng, nạn hạn hán cũng đã được giải quyết, ngày sắc phong ngôi hoàng hậu, hoàng quý phi và hoàng phi cũng đã tới.

Ngày sắc phong, Tuệ Tâm khoác lên mình bộ y phục quý phi màu đỏ rực thêu phượng hoàng màu vàng kim rực rỡ, đuôi váy là những đóa Mẫu Đơn vương nở rộ. Ngày hôm nay, nàng tự thấy mình xinh đẹp một cách khó tin, ngay cả phong thái cũng khác hẳn trước đây. Qủa nhiên, khi khoác lên mình bộ cánh quyền lực cao quý, ai cũng sẽ giống như trở thành một người khác.

Bình nam vương gia Cố Duệ từ sau sự việc bắt gian thông dâm lần trước không lui tới hoàng cung nữa. Hậu cung tranh đấu không từ thủ đoạn, đến chính bản thân hắn cũng suýt chút bị lôi vào những âm mưu hiểm độc để tranh giành sự sủng ái. Nếu hắn không cần thận nói không chừng sẽ có ngày chết bất đắc kì tử, nên nếu không có lệnh truyền thì hắn sẽ không vào cung, dẫu có vào cũng không nán lại lâu. Lần này hoàng cung làm lễ sắc phong, hắn là hoàng đệ duy nhất của Hoàng Thượng nên cũng có mặt, còn mang theo rất nhiều lễ vật chúc mừng.

Như lời Hứa Hằng đã nói từ trước, lần này ngoại trừ việc tấn phong ngôi hậu thì còn tấn phong ngôi hoàng quý phi cho nàng và ngôi hoàng phi cho Lâm tần và Vu quý nhân. Vì xuất thân quyền quý, lại đang mang long thai nên không ai nói gì về việc nàng được tấn phong làm hoàng quý phi.

Tuệ Tâm cung kính quỳ trên đệm bồ đoàn, nghe lễ bộ thượng thư tay nâng kim sách, tuyên đọc chiếu thư sắc phong.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Thần tần Lưu thị, tính tình uyển thuận, lớn lên tài đức, quý mà không thị, khiêm mà ích quang. Nay trẫm lập vị hoàng quý phi chính nhất phẩm tại vị. Hiệu là Tuệ, gọi là Tuệ quý phi. Khâm thử!”

Tuệ Tâm hơi ngẩn ra một chút, nhìn lên thấy Hứa Hằng mỉm cười dịu dàng mà nhu tình. Tuệ? Là chữ Tuệ trong tên của nàng? Hắn lấy chữ Tuệ trong tên của nàng để làm phong hiệu cho nàng?

Tuệ Tâm cúi đầu, cung kính nhận tấu.


“Thần thiếp lĩnh nhận, tạ chủ long ân. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Sau khi làm nghi lễ sắc phong, Tuệ Tâm ngồi ở vị trí hoàng quý phi, nhìn An Uyển Nhi ngồi ở vị trí dành cho hoàng hậu, sóng đôi cùng Hứa Hằng, trong lòng có hơi khó chịu. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng nàng vẫn cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Để mừng An Uyển Nhi lên ngôi hậu, Tuệ Tâm cũng đã chuẩn bị một tiết mục chúc mừng. Nàng một thân hoàng phục hoàng quý phi lộng lẫy, uyển chuyển đi tới giữa đại điện, cung kính hành lễ nói.

“Thần thiếp trước nay vẫn luôn hiến một vũ khúc, nhưng nay đang mang thai, không tiện nhảy múa, đành dâng tặng Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương một khúc hát, mong hoàng thượng cùng nương nương không chê cười.”

Nói đoạn, nàng ngồi xuống bên cây đàn tranh, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng gảy, dạo lên một bản nhạc. Nàng chầm chậm cất tiếng, tiếng hát trong trẻo, nhẹ nhàng như tiếng gió thổi, tiếng hạc bay, nhưng lại mang theo chút man mác buồn.

“Chàng ấy sẽ là tân lang của người

Từ nay về sau chàng ấy sẽ là một nửa của cuộc đời người

Tất cả những gì về chàng đều sẽ có liên quan mật thiết đến người

Người ấy sẽ là tân nương của chàng

Là người mà người khác đã dùng cả tấm lòng để giao lại vào đôi tay chàng

Chàng phải dùng cả cuộc đời mình chăm sóc, đối đãi với người ấy

Khổ đau hay hạnh phúc phải cùng nhau chia sẻ

Nhất định duyên phận phải rất đặc biệt

Mới có thể cùng một đường, bước vào cùng một nhà

Chàng ấy yêu người bao nhiêu phần


Người phải đáp lại bấy nhiêu phần

Tìm kiếm hạnh phúc có thể

Từ nay về sau không chỉ có một mình nữa

Mọi nơi mọi khắc đều là hai người

Người hy sinh cho đi bao nhiêu phần

Tình yêu sẽ viên mãn bấy nhiêu phần”

Lời bài hát rõ ràng là lời chúc mừng cho Hứa Hằng cùng Uyển Nhi, nhưng cả hai người đều nghe hiểu, lời chúc ấy của nàng có biết bao đau lòng, có biết bao xót xa. Nàng mang tâm trạng như thế nào khi hát lên những câu hát này, Hứa Hằng hiểu rõ chứ. Nhưng hắn không thể làm khác được. Hắn biết nàng hiểu cho hắn, nhưng trong lòng nàng cũng chẳng mấy thoải mái. Người hắn yêu nhất là nàng, nhưng người đường đường chính chính ngồi trên ngôi vị cao cao tại thượng, tôn quý nhất hậu cung, sánh đôi cùng hắn lại không phải là nàng. Hắn chỉ có thể cho nàng vị trí thứ hai, nhưng hắn có thể tự hứa với lòng mình sẽ yêu nàng cả một đời, chở che bao bọc nàng cả một đời. Dẫu nàng không phải là hoàng hậu thì trong lòng hắn, nàng vẫn là người quan trọng nhất.

Tuệ Tâm kết thúc bài hát bằng một nụ cười gượng. Có phải nàng đã làm khó Hứa Hằng quá rồi hay không? Rõ ràng nàng hiểu, đây không phải thời đại của nàng, hắn cũng không phải người nam nhân có thể thuộc về riêng nàng. Hắn là hoàng đế, nơi đây là cổ đại. Một nữ nhân được cho là xấu xí như nàng, được hắn yêu thương đã là niềm hạnh phúc rất lớn lao rồi, nàng còn muốn đòi hỏi gì nữa? Huống hồ đâu phải nàng không hiểu lí do hắn lập An Uyển Nhi thành hoàng hậu? Dẫu là như vậy, nàng vẫn cảm thấy trong lòng thật khó chịu. Nàng vốn không cần ngồi trên ngôi vị hoàng hậu, nhưng nhìn thấy An Uyển Nhi ngồi bên cạnh hắn, nàng lại thấy chạnh lòng, cũng giống như biết bao đêm nàng rơi nước mắt khi cung nhân thông báo hắn ngủ lại tại tẩm điện của một vị cung phi nào đó không phải là nàng. Một người sống ở thế kỉ hiện đại như nàng, biết bao lần đã dằn vặt giữa tình cảm và lí trí. Nàng không phải người không biết thấu tình đạt lý, nhưng nàng cũng chỉ là bậc nhi nữ tầm thường, biết ghen tuông, cũng sẽ biết đau lòng.

Tuệ Tâm thở dài một hơi, nàng phải cố tập quen đi mới được, tuyệt đối không thể ghen tuông hờn dỗi nữa.

An Uyển Nghi, người nay đã trở thành hoàng hậu, mỉm cười đôn hậu nói.

“Vẫn biết muội muội giỏi vũ khúc, không ngờ tiếng ca cũng ngọt ngào thánh thót như vậy, bổn cung thật sự rất thích.”

“Tạ ơn nương nương tán thưởng.” Tuệ Tâm cúi người hành lễ, nhẹ nhàng lui xuống.

Đến giữa buổi tiệc, Tuệ Tâm cảm thấy bụng của mình âm ỉ đau, cơ thể cũng mệt mỏi. Một lúc lâu sau, bụng của nàng vẫn cứ âm ỉ như thế, nàng cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy xuống hai bên thái dương.

“Yên Chi, Y Vân, ta cảm thấy không khỏe, chúng ta về thôi.” Nàng thì thào nói với Yên Chi và Y Vân đứng đằng sau, Yên Chi nhìn nàng, lo lắng thốt lên.

“Nương nương, sắc mặt người xấu quá, người có sao không?”

Tuệ Tâm không trả lời, vịn vào tay Yên Chi đứng dậy, nói với vẻ khó nhọc. “Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy không được khỏe, thần thiếp xin phép cáo lui trước.”

Hứa Hằng nhìn gương mặt tái mét của Tuệ Tâm, nhíu mày lo lắng. “Ái phi không sao chứ?”


Tuệ Tâm vừa định trả lời thì một cơn đau dội đến khiến nàng khuỵu xuống, hai tay nàng ôm lấy bụng, gương mặt tái mét đầy thống khổ. Cơn đau càng lúc càng dữ dội khiến mồ hôi lạnh đổ xuống nhiều hơn. Cơn đau quặn thắt ruột gan ngày càng manh mẽ nên dù có Y Vân đang đỡ tay nàng thì nàng vẫn cứ ngã gục xuống đất. Hứa Hằng vội vã bật dậy, không quản đến chuyện gì liền lao đến bên cạnh nàng.

Tuệ Tâm hai tay ôm bụng, cả người co lại như một con tôm, nàng đau đến mức đầu óc choáng váng, mồ hôi lạnh cứ rịn ra từng đợt. Nàng cảm thấy bụng đau quặn, dường như có cái gì đó ướt át đang chảy từ bên trong bụng nàng xuống dưới chân nàng.

“Máu! Nương nương chảy máu!” Yên Chi kinh hoàng hét lên.

Hứa Hằng nhìn xuống, thấy máu đang thấm ướt y phục của Tuệ Tâm, dần chảy tràn xuống nền đất. Trong thoáng chốc, hắn thấy người mình lạnh toát, hắn bế nàng lên, điên cuồng gào to.

“Ngự y, mau tới đây.”

Tuệ Tâm như đang chìm trong một khoảng không gian đầy hỗn độn. Bên tai nàng là hàng ngàn, hàng vạn thanh âm ồn ào không thể xác định, bụng nàng quặn thắt từng cơn, mồ hôi lạnh đổ xuống như mưa, nàng có thể cảm nhận được dòng máu nóng cứ thế chảy xuống từ bụng nàng. Tâm trí của nàng mơ hồ không nhận thức rõ, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được đứa bé trong bụng đang dần rời xa nàng. Nước mắt nàng rơi xuống, mặn đắng. Nàng mơ màng quơ tay, túm lấy được ống tay áo của một ai đó.

“Cứu…mau cứu…hài tử của ta…mau…”

Cơn đau càng thêm quặn thắt, nước mắt nàng rơi xuống như mưa, nàng khóc nghẹn.

“Cứu…cứu con của ta…con của ta…cứu…”

Nàng nghe thấy mơ hồ bên tai có một giọng nói thâm trầm đang điên cuồng quát lớn.

“Mau tới xem cho nàng ấy. Nhất định phải cứu lấy hài tử của trẫm!!!”

Rồi nàng lịm dần đi, thế giới xung quanh chìm vào bóng đêm vô định.

Không biết qua bao lâu sau, Tuệ Tâm mơ màng tỉnh giấc. Cả cơ thể nàng đau đớn, đặc biệt là vùng bụng đau đớn như có hàng vạn mũi kim châm. Hứa Hằng đang ngồi bên giường của nàng, tay nắm chặt lấy tay nàng, gương mặt ẩn nhẫn không che giấu hết được sự đau đớn. Yên Chi và Y Vân dù đã cố gắng kìm nén tiếng thút thít, nhưng cũng không cách nào giấu được đôi mắt hoe đỏ. Tuệ Tâm siết lấy tay Hứa Hằng, nước mắt nàng ứa ra, nghẹn ngào.

“Hoàng thượng, hài từ…hài tử của thần thiếp…” Nàng đau nghẹn con tim, thều thào. “Hài tử của thần thiếp…đã mất rồi phải không?”

Hứa Hằng nhắm nghiền đôi mắt, hàng lông mày cau lại thật chặt, thật lâu sau mới lên tiếng.

“Chúng ta…rồi sẽ lại có hài từ nữa thôi mà.”

Tuệ Tâm bật khóc, những giọt nước mắt đau đớn cứ thế rơi xuống không ngừng, đau buốt tận con tim, toàn thân nàng lạnh toát, run lẩy bẩy.

Nàng đã cố gắng hết mức, nhưng vẫn không cách nào giữ được đứa bé này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui