Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch



Có thể nói hôm nay triều đình phi thường náo nhiệt.

Mọi người nhao nhao ngắm nhìn Thẩm Hạo đứng ở hàng đầu, cả người phủ đầy hoa của hắn mà chấn động không ngậm miệng được.

Ngay cả Thánh Nhân cũng nhịn không được mà nhìn hắn nhiều hơn mấy lần.

Hạ triều, Thẩm Mậu đuổi theo, tiếp lời với Thẩm Hạo: "Nhị ca, hôm nay huynh ăn mặc rất xinh đẹp."

Đây đều là lời thật lòng của hắn, thường ngày hắn luôn yêu thích xiêm áo tơ lụa tươi đẹp, ăn mặc tuy không đến mức trang điểm xinh đẹp, nhưng cũng coi là người sáng sủa, hình dung quần áo hoa hòe của nữ nhân mặc trên người hắn, ngược lại làmột chút cũng không khoa trương.

Nhưng hôm nay hắn cam bái hạ phong.

Nhị ca luôn luôn không thích hoa hòe cũng mặc triều phục đính hoa, còn mặc cả bộ nữa chứ, gần như là hận không thể gắn hết hoa lên người.

Những đại thần khác cho rằng đây là lưu hành mới nhất đương thời, trên đường tan triều đều nhao nhao nhìn trên người Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo quay đầu lại lạnh nhạt nhìn nhìn Thẩm Mậu, nói: "Tam đệ khen nhầm rồi."

Thẩm Mậu lại hỏi: "Đây là chị dâu trong phủ làm à?"

Thẩm Hạo liếc mắt nhìn hắn, dáng vẻ cùng ngươi không quan hệ.

Sắc đẹp của Thẩm Mậu, là nổi danh toàn bộ Vọng Kinh. Cộng thêm trước đó Thẩm Mậu cố ý ngăn đoàn xe Hòa Sinh lại, Thẩm Hạo vô thức cảnh giác lên.

Thẩm Mậu nhìn ra tâm tư của hắn, được lắm, cũng đã là người thành thân rồi, còn lo lắng người khác nhớ thương sao?

Tiểu nương tử này ngày thường tuy là đẹp mắt, nhưng hắn không không có hứng thú với thiếu phụ.

Có hứng thú, là người khác.

Thẩm Mậu một đường đi theo, ưỡn ngực nghiêm mặt nói chuyện với hắn, Thẩm Hạo không có hào hứng nói chuyện với hắn, miễn cưỡng trả lời vài câu, cũng không tính là làm hết cấp bậc lễ nghĩa.

Qua góc hành lang, phía trước chính là kiệu quan. Thẩm Mậu đột nhiên hỏi: "Nhị ca, đích trưởng nữ Mai Nùng Chi nhà Mai Trung Thư, huynh có biết không?"

Thẩm Hạo nhíu mày, nói: "Đệ hỏi cái này làm chi?"

Thẩm Mậu xắn tay áo, hai tay bắt chéo sau ót, "Hình như phụ hoàng muốn chỉ hôn nàng cho đệ."

hắn mặc dù nói chuyện, hai mắt lại nhẹ nhàng ngắm Thẩm Hạo, giống như cố ý quan sát vẻ mặt biến hóa của hắn.

Mai gia là nhà mẹ đẻ Đức Phi, nhị ca hắn từ nhỏ đã thân cận với người cậu Mai Trung Thư này, từ nhỏ lại càng thường xuyên chạy tới Mai phủ, trưởng nữ Mai Trung Thư lại càng là thanh mai trúc mã với hắn, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Mặc dù chẳng biết tại sao nhị ca không lấy nàng, nhưng tình cảm của Mai Nùng Chi, người toàn bộ Vọng Kinh đều biết.

hiện nay Mai Nùng Chi đã gần 20 tuổi, nhưng vẫn không có ý xuất giá.

nói dễ nghe chút, là đối với Thẩm Hạo ưa thích không rời, nói không dễ nghe, chính là tương tư đơn phương.

Mặc dù là như thế, hắn vẫn thật sự muốn nhìn một chút, Thẩm Hạo đối với lần này, sẽ có phản ứng gì.

Quả nhiên, Thẩm Hạo nhíu lông mày, một cỗ ưu sầu nhàn nhạt vọt lên trong mắt.

Vì cái gì, cũng không phải chuyện Mai Nùng Chi phải xuất giá, mà là ý nghĩa phía sau hành động lần này của Thánh Nhân.

Chuyện triều chính hiện tại, bởi vì chuyện Thái tử, trước đó đã liên quan đến một bộ phận quan viên, Thánh Nhân giống như cố ý trừ bỏ người của Thái tử mà thay đổi một đám quan viên.

Trong đó, có một bộ phận quan viên lên chức lần này, đúng là Thẩm Mậu tiến cử.

Thẩm Hạo rất nhanh khôi phục dáng vẻ mặt không biểu tình của ngày thường, quét mắt nhìn Thẩm Mậu, nói: "Nếu như phụ hoàng thật có ý đó, Nhị ca đây chúc mừng Tam đệ, mừng được giai nhân."

Chuyện này có phải thật hay không, còn phải đợi thương thảo. Thẩm Mậu trông mong chạy tới trước mặt nói một trận như vậy, khẳng định không đơn thuần là vì thăm dò phản ứng của hắn.

Nhất định còn có mục đích gì đó.

Thẩm Hạo đi lên phía trước bước vào trong kiệu, cũng không thèm nhìn Thẩm Mậu cái nào nữa, sai người nâng kiệu, đi thẳng về phủ đệ.

Thẩm Mậu trợn trắng mắt, đứng tại chỗ nhìn cỗ kiệu của Thẩm Hạo nghênh ngang rời đi, bất mãn đi trở về nhà mình.

Trêu chọc hắn cũng không được, thực không thú vị.

Trở về phủ, Thẩm Hạo nhớ lời Thẩm Mậu nói hôm nay, đưa thiếp mời tới Mai phủ, dùng lí do là sinh nhật của Đức Phi, mời Mai Trung Thư chạng vạng tối qua phủ bàn bạc.

hắn vừa về đến, Hòa Sinh liền lôi kéo hắn, nói muốn đi chơi, cũng không cho hắn thay thường phục.

Thẩm Hạo suy nghĩ một chút, nhìn dáng vẻ nàng ngây thơ, ra tay ngắt một cái, liền đáp ứng.

Hòa Sinh lập tức cho người ta chuẩn bị xe ngựa, dặn dò muốn loại xe ngựa có màn che, cùng với xe ngựa đi quanh thành ngày đại hôn không sai biệt lắm là được.


Nàng thay đổi một thân quần áo đi ra, nhẹ nhàng đi một vòng, hỏi: "Có phải rất xứng đôi với xiêm y của chàng hay không?"

Thẩm Hạo gật đầu: "Nếu cài thêm mấy đóa hoa, thì càng xứng đôi rồi."

Là đang nói chuyện nàng cài một đống hoa lên người hắn. Hòa Sinh bĩu môi, kéo cánh tay hắn, nũng nịu sợ hãi hỏi: "Phu quân, hôm nay chàng mặc thế này vào triều, mọi người có khen chàng hay không?"

Bọn họ ngồi trên giường, phía dưới Thúy Ngọc đang mang giày cho Hòa Sinh. Thẩm Hạo liếc xuống, phất phất tay ra hiệu Thúy Ngọc lui xuống dưới, ngồi xổm người xuống tự mình mang vớ mang giày cho nàng.

Ngón tay đặt ở lòng bàn chân nàng, thoáng dùng sức gãi gãi, nói: "Nếu ta nói không có ai khen, chẳng lẽ buổi tối nàng thậtsự mặc ta xử lý?"

Lòng bàn chân nàng ngứa, cười khanh khách, co chân lại, bị hắn ấn chặt, hai chân không thể động đậy. "Phu quân là người làm đại sự, sao có thể chơi xấu, khi dễ ta con gái yếu ớt tay trói gà không chặt?"

Thẩm Hạo hất cằm lên, tay làm chuyện xấu, "Tự nàng nói mà, giờ lại lấy lời này ra chống lại ta."

Nàng bị gãi cười đến chảy nước mắt, liên tục cầu xin tha thứ, "Phu quân tốt, tha cho ta đi mà."

Thẩm Hạo lúc này mới thôi, mang vớ mang giày cho nàng xong, dắt nàng đi ra ngoài.

Vừa ra đến trước cửa, hắn nói: "Nàng muốn đi dạo ở đâu?"

Hòa Sinh mắt cười cong cong, "đi Tống phủ, ta muốn gặp Tống Dao một chút."

thật ra đi đâu cũng được hết, quan trọng là, nàng phải dẫn Vương gia ra phố. dân chúng đầy đường nếu nhìn thấy Vương gia cài hoa, đánh bạc hôm nay mới xem như thắng chắc.

đã đến trên đường, tuy là xe đơn giản xuất hành, nhưng bởi vì một thân quần áo này của hắn đã khiến mọi người nhao nhao liếc mắt.

Tiết Thu ngâm, dân chúng cũng muốn học đòi văn vẻ một hồi, trên quần áo và vật trang sức trên dưới cũng một phen công phu, bầu không khí trên đường náo nhiệt, khắp nơi đều là bán hoa cỏ.

Dân chúng có mắt nhìn, liếc mắt liền nhận ra đây là xe ngựa của Bình Lăng Vương phủ, nên đi theo sau xe, vẫn muốn nhìn thêm vài lần.

Phải biết rằng, năm nay Bình Lăng Vương cũng như trong những năm qua, cũng là người được chọn đánh bạc đứng đầu gia môn.

Người chung quanh tụ họp ngày càng nhiều, Bùi Lương ở phía trước giá ngựa, quay đầu lại hỏi: "Gia, có muốn dọn dẹp đường xuất hành một chút hay không?"

Dân chúng bao vây chung quanh như vậy, đường liền bị chặn.

Chung quanh có ám vệ bảo hộ, tất nhiên là không cần lo lắng, chỉ là một đến một đi một hồi, nếu như dây dưa trên đường quá lâu, chạng vạng tối không kịp trở về gặp mặt Mai Trung Thư.

Thẩm Hạo suy nghĩ một lát, hỏi Hòa Sinh: "Nhất định hôm nay phải đi Tống gia sao?"

Hòa Sinh vốn là có chút hối hận, nàng không ngờ tới của mình nhất thời hào hứng, lại sẽ chọc cho đến nhiều người vây xem như vậy.

Nàng vốn chỉ muốn kéo Vương gia ra đường du ngoạn, thật vất vả sửa soạn cho hắn một phen, tất nhiên là muốn có thêm nhiều người ngó ngó, phu quân của nàng, dù cho hoa cỏ đầy người, cũng oai hùng lỗi lạc như xưa.

Hòa Sinh cúi đầu xuống, bởi vì lòng hư vinh của mình, cảm thấy hơi có lỗi với hắn.

Nếu là Vương gia biết nàng lấy hắn đánh bạc, có tức giận hay không?

Thẩm Hạo thấy nàng nghĩ đến xuất thần, nhẹ giọng gọi: "A Sinh?"

Hòa Sinh phục hồi tinh thần lại, khoát tay: "Chúng ta trở về đi, ngày khác lại đi."

Thẩm Hạo vươn tay dắt nàng, vỗ vỗ bàn tay mềm mại giống như không xương, nói: "A Sinh thật nghe lời."

Hòa Sinh le le lưỡi, nàng một chút cũng không nghe lời đâu.

Cho hắn biết tâm tư của nàng, nói không chừng còn có thể mắng nàng nha.

Dẹp đường hồi phủ, canh giờ còn sớm, Thẩm Hạo ở trong điện với nàng.

Mắt thấy sinh nhật Đức Phi sắp tới rồi, hai người chọn Đông Du Ký, mời bậc thầy hí khúc nổi danh Vọng Kinh, dạy làn điệu cùng với thanh sắc.

Hát một hồi, nàng không tập trung, liên tục nhìn ra bên ngoài.

Tuy rằng hôm nay bọn họ đi ra ngoài chỉ dừng lại một hồi, nhưng chỉ sợ giờ phút này đổ phường khắp Vọng Kinh đều đã biếtrõ, Bình Lăng Vương năm nay cài hoa, nếu là không có gì sai sót, Thúy Ngọc lập tức nên cầm tiền thắng bạc về bẩm báo rồi chứ.

Hưng phấn trước kia thoáng giảm xuống, xông lên đầu chính là lo lắng hãi hùng sau khi làm xong chuyện xấu.

Nàng thỉnh thoảng nhìn Thẩm Hạo bên kia, trong lòng âm thầm nói thầm, nói thầm Thúy Ngọc khoan tìm nàng mới tốt! Tốt nhất là chờ sau khi hắn rời đi hãy tới!

Thẩm Hạo gọi nàng một tiếng: "A Sinh."

Hòa Sinh lại càng hoảng sợ, có tật giật mình đón nhận ánh mắt hắn quăng tới: "Phu quân?"

Thẩm Hạo buông kịch bản đi về phía nàng.

Nàng dựa vào án thư, không thể lui được nữa, đành phải dời ánh mắt, giả vờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.


Thẩm Hạo vươn tay kéo hông nàng, nhấc nàng ngồi trên thư án.

Ánh mắt hắn thâm sâu, hình như có tìm tòi nghiên cứu: "A Sinh, có phải nàng có chuyện gì gạt ta hay không?"

Hòa Sinh bối rối, vô thức phủ nhận: "... Chưa, không có a."

Thẩm Hạo cúi đầu xuống, chóp mũi đụng nàng, "thật không có?"

Hòa Sinh giả bộ trấn định, thốt ra: "Lừa chàng là chó nhỏ."

Thẩm Hạo chọt chọt khuôn mặt của nàng, đầy hứng thú ở trên mặt nàng nhìn nhiều thêm vài lần.

Hòa Sinh hô hấp dồn dập, sợ bị nhìn hắn ra manh mối gì, khuôn mặt đỏ bừng.

Mai Trung Thư sớm đã đến phủ, hắn phải rời khỏi chánh điện đi thư phòng.

Hòa Sinh sờ sờ ngực, thở ra một hơi thở dài, thấy hắn đúng là rời đi, lúc này mới vội vàng gọi người đi gọi Thúy Ngọc tới.

Thúy Ngọc đã đến, trình ngân phiếu lên: "Vừa rồi Vương gia ở đây, nô tỳ không có dám đi vào. Tiền giấy nô tỳ điểm qua rồi, tổng cộng là 48 tờ, một vạn 78 lượng."

Tuy so sánh với của cải Thẩm Hạo giao cho nàng, nhiêu đây không tính là cái gì. Nhưng cũng là một con số kếch xù đủ chomột trăm người ăn ngon uống sướng suốt cả đời, huống chi, tiền này cũng được xem là tay không có được, loại cảm giáckhông làm mà hưởng này, nện vào trên đầu, vẫn rất là khiến người ta vui vẻ.

Sang năm sẽ không thể làm như vậy nữa. Hòa Sinh tự an ủi mình, đã vậy lòng ham muốn kiếm tiền cũng mất hết, Trướckhông nghĩ tới hậu quả, làm xong, lại lo lắng không yên.

Thúy Ngọc vui rạo rực hỏi: "Nương nương, cầm tiền này, có thể làm thật nhiều chuyện mà."

Hòa Sinh không hứng thú nổi, hữu khí vô lực một câu: "Bỏ những ngân phiếu này vào hộp khóa lại đi."

Đợi đến buổi tối, Thẩm Hạo vào phòng dùng bữa.

Thức ăn đầy bàn, tất cả đều là những món thường ngày hắn thích ăn. Ngày thường hắn sủng ái nàng, dặn dò phòng bếp bất cứ lúc nào, đồ ăn hết thảy đều dựa theo khẩu vị của nàng.

Nghĩ đến hôm nay nhất định là nàng cố ý dặn dò một phen.

Lúc ăn cơm, nàng tươi cười vui vẻ, bưng trà dâng nước, hầu hạ hắn dùng bữa, mỗi lần đều không cho hắn động thủ, muốn do nàng đút ăn.

Lúc tản bộ, nàng chủ động ôm eo hắn, dán dính lên người hắn, cả người quấn lấy hắn, thẹn thùng xấu hổ làm nũng.

Nếu là ngày thường, nhất định là có chuyện muốn nhờ. Nhưng hôm nay chỉ là từng tiếng gọi "Phu quân", trái ngược với cố ý khiến hắn vui vẻ.

Thẩm Hạo nhịn không được hỏi ra lời: "A Sinh, hôm nay nàng làm sao vậy?"

"không sao cả nha!" Nàng vốn là ở phía trước dán hắn, hiện tại vòng ra sau lưng, từ phía sau ôm lấy hắn, từng bước mộtbước theo bước chân của hắn.

đi được một đoạn, đột nhiên nhìn thấy phía sau bụi tùng lộ ra một đoạn hành lang, nàng nhớ tới một màn phía sau vải đỏ hôm qua, mở miệng hỏi: "Vương gia, bên ngoài thoải mái hơn trong phòng sao?"

Thẩm Hạo ngơ ngác một chút, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, đợi định thần lại, hiểu nàng nói là cái gì, tim đập rộn lên.

Chung quanh một mảnh yên tĩnh, trăng tròn hoa thắm, người yêu kiều trong ngực, rất dễ dàng khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ.

Nàng thấy hắn dừng bước chân, tưởng rằng đang suy nghĩ lời nàng nói, vội vàng hỏi: "Nếu không có màn mỏng, Vương giasẽ càng thích sao?"

một câu, làm lòng hắn đại loạn.

hắn sao lại không thích, nam nữ hoan ái thế gian này, hắn cũng muốn cùng nàng thử một lần.

"Ta sợ nàng không thích."

hắn đã đáp lại, Hòa Sinh chặn lại nói: "Chỉ cần chàng thích, ta liền thích."

Dứt lời, nàng cọ khuôn mặt vào lưng hắn, "Vương gia, hôn nhẹ ta."

Thẩm Hạo vòng ra phía sau, ôm nàng kéo tới phía trước cúi xuống hôn.

Miệng lưỡi dây dưa, quấn quýt miên miên, tình sinh ý động.

Nàng chủ động trêu chọc hắn, động tác ngây ngô, Thẩm Hạo lòng tràn đầy vui mừng hưởng thụ yêu thương nhung nhớ của nàng.

Cuối cùng, hắn sáp đến bên tai nàng hỏi một câu: "Quỳ thủy đến chưa?"

Nàng lắc đầu, vốn hôm nay định lấy quỳ thủy làm cớ, ngăn hắn trừng phạt. Lại không nghĩ, hôm nay hắn mặc như vậy vào triều ra đường, trở về cũng không không vui, ngược lại còn cùng nàng đi Tống phủ.

trên đường nhiều người nhìn hắn như vậy, hắn thường ngày không thích nhất là rêu rao, vì nàng, một chút phàn nàn cũngkhông có.


Hòa Sinh nhớ tới mình đánh bạc, càng cảm thấy áy náy.

"không thấy máu, có lẽ là chưa đến."

Chỉ cần còn chưa tới, vẫn là có thể cùng hắn làm chuyện này.

hắn được câu trả lời của nàng, hôn đến mãnh liệt.

Vốn là chỉ nghĩ hôn hai cái ôm hai cái, thỏa mãn một chút tưởng tượng mình cũng đủ rồi. Vừa định chấm dứt, lại bị nàng vòng hai tay ôm cổ.

"Vương gia..." Trong đêm tối, ánh mắt của nàng chiếu sáng rạng rỡ, khuôn mặt đỏ rực, trắng nõn giống như là đào mật chín mọng.

Giọng nói của nàng nhút nhát e lệ, ngữ khí cảm thấy ngượng ngùng, giống như là đang nói chuyện gì đó không thể cho người khác biết, "Chúng ta... Chúng ta tiếp tục nha."

Thẩm Hạo gần như chỉ muốn có thể lập tức bổ nhào vào nàng, nhưng cuối cùng nhịn được.

Nếu như làm ẩu một phen, làm nàng mất hứng, có thể cái được không bù đắp đủ cái mất.

"Tiếp tục cái gì?"

Hòa Sinh cúi đầu, thanh âm nhỏ xíu: "Tiếp tục làm chuyện này."

hắn lập tức hiểu ý của nàng.

hắn như lang như hổ vòng nàng trong ngực.

Ánh trăng trên đầu cành, hết thảy đều không nói lời nào.

Nếu nói là hôm qua còn có màn che, cũng chỉ thỏa mãn được một nửa tâm nguyện của hắn, hôm nay rốt cuộc hoàn toàn làm thỏa mãn tâm nguyện của hắn.

hắn sợ tổn thương nàng, chỉ làm một lần liền thôi.

trên đường trở về, nàng mắc cỡ không mặt mũi gặp người, cái đầu nhỏ chui vào phía dưới cánh tay hắn.

Vừa rồi hắn vì bảo vệ nàng, lấy tay phủ phía sau lưng nàng, nàng gần như treo ở giữa không trung, khí lực với với thân cây, cơ hồ toàn bộ rơi vào bả vai hắn.

Nàng khẽ động như vậy, hắn đau cánh tay, rụt rụt trở về.

Hòa Sinh lập tức ló đầu ra, kiểm tra trên tay hắn.

Vừa nhìn, ống tay áo đều bị ma sát rách ra, cùi chỏ có vết máu, là ma sát vừa rồi gây ra.

Nàng lập tức đau lòng hô to một tiếng lại một một tiếng "Phu quân", còn muốn gọi đại phu, thế nhưng hắn lại không cho, tùy tiện lấy thuốc cao bôi, xem như là xử lý miệng vết thương.

đi ngủ, hai người nằm ở trên giường, nàng cẩn thận từng li từng tí cách hắn xa một chút, chỉ sợ buổi tối ngủ không thànhthật, đụng trúng cánh tay của hắn.

Thẩm Hạo quay đầu nhìn nàng, "Tới đây."

Nàng lúc này mới dịch một tấc sang bên cạnh.

Thẩm Hạo vươn tay tới chụp, cả người nàng đều bị ôm vào lòng.

"nói một chút, hôm nay vì sao ngoan như vậy?"

Hòa Sinh bĩu môi, "không phải giống ngày xưa sao?"

Dù đánh chết nàng cũng không nói.

"Là vì chuyện tiền đặt cược sao?"

hắn tùy ý một câu, Hòa Sinh cả kinh từ trên giường ngồi bật dậy, "Phu quân?"

thì ra hắn đã sớm biết sao!

Thẩm Hạo nằm, hai mắt nhìn lên phía trên, khóe miệng treo nụ cười nhẹ nhàng: "thì ra là bởi vì chuyện này."

Hòa Sinh bị nói trúng tâm tư, sau cảm giác áy náy ngắn ngủi trôi qua, vừa thẹn vừa phẫn.

Nếu hắn đã sớm biết rồi, nhìn hành động hôm nay của nàng, chẳng phải như nhìn xiếc khỉ sao!

Thẩm Hạo tiếp tục nói: "Ừ, nàng hôm nay nói như thế nào nhỉ, gạt người là chó nhỏ?"

Hòa Sinh phồng quai hàm, trong lòng tức giận, nhưng lại không biết nên phát tiết như thế nào.

Quả thật là nàng đuối lý, hừ, nhưng vậy thì thế nào, hắn còn không phải lừa nàng như vậy sao?

A, hắn giống như… cũng không có lừa gạt nàng? Chỉ là không có nói ra với nàng thôi.

Thẩm Hạo tiếp tục kéo góc áo nàng, "Có người nói chuyện không giữ lời."

Hòa Sinh tâm bất cam tình bất nguyện mà mở miệng: "Ai nói lời không giữ lời hả?"

Thẩm Hạo ho khan, duỗi ngón tay ra chỉ chỉ nàng.

Hòa Sinh không phục nắm chặt ngón tay của hắn, cúi đầu xuống cắn cắn.

Rồi sau đó nhỏ giọng gọi hai tiếng: "... Uông Uông..."

Thẩm Hạo giả vờ không nghe thấy, sáp lỗ tai qua: "Nàng mới vừa nói cái gì?"

Hòa Sinh hất tay của hắn ra, mà còn gọi là hai tiếng "Uông Uông".


Thẩm Hạo cười đến lật trước lật sau, ôm nàng trong ngực, dụ dỗ nói: "A Sinh nhà chúng ta thật là một đứa bé ngoan hết lòng tuân thủ hứa hẹn."

Hòa Sinh rầm rì hai tiếng, nhớ tới đêm nay cùng hắn ở trong rừng làm chuyện này, trong lòng giận dữ, thua lỗ! rõ ràng để cho hắn chiếm tiện nghi rồi!

Tức giận thì tức giận, chính sự vẫn phải làm.

Nàng đứng dậy từ trong tủ lấy ra hộp Thúy Ngọc đã cất, đưa tới trước mặt hắn, nói: "Ta nghe nói thời gian trước Thông Châu có lũ lụt, rất nhiều dân chạy nạn không có chỗ để đi, chàng cầm những thứ này đi giúp nạn dân thiên tai, coi như là một chút tâm ý của ta."

hắn sửng sốt, đẩy hộp vào trong tay nàng, "Tự nàng kiếm được, cầm lấy đi làm chuyện mình thích, tiền giúp nạn dân thiên tai, quốc khố sẽ ra."

Hòa Sinh lắc đầu, "Ta không có chuyện gì thích làm, những bạc này nếu có thể giúp nạn dân, ta cũng sẽ cao hứng, nếu như chàng không muốn, ta liền thực tức giận."

Thẩm Hạo không nghĩ tới nàng sẽ có lòng dạ này, đành phải nhận hộp, nghĩ muốn đi ôm ôm nàng xoa xoa nàng, nàng lại xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Thẩm Hạo đẩy đẩy đầu vai nàng, nàng không để ý tới.

"Lần sau không cho phép trêu chọc ta."

"Ừ, không bao giờ nữa."

Nàng chậm rãi quay người lại, đột nhiên chui vào trong ngực của hắn."Có đôi khi ta cảm giác mình ở trước mặt chàng, liền giống như đồ ngốc."

hắn rõ ràng cái gì cũng biết, còn tùy ý nàng làm ẩu.

Sau khi làm ẩu, áy náy làm chuyện xấu rõ rành rành, nhưng hắn vẫn không lên tiếng, tất cả bất an, nịnh nọt, quyến rũ của nàng toàn bộ nhận lấy.

Nàng cảm giác mình ngốc nghếch cực kỳ.

hắn khẽ vuốt khuôn mặt của nàng, cúi đầu hôn trán của nàng, "Bởi vì nàng vốn chính là tiểu ngốc của ta nha."

Hòa Sinh cọ cọ hắn.

Hồi lâu, lúc sắp ngủ thật say, nàng đột nhiên thốt lên một câu, giống như là cam chịu số phận, ngữ khí nhẹ nhàng: "Lần sau, chàng diễn kịch thì diễn đến cùng, không cần nói cho ta là được."

Thẩm Hạo đáp ứng, ôm nàng sát vào: "Được."

*** 

Đến ngày sinh nhật Đức Phi, bởi vì có Thánh Nhân ân chuẩn, cho Đức Phi xuất cung ba ngày, đến Bình Lăng phủ chúc mừng sinh nhật.

Đức Phi xuất cung chúc mừng sinh nhật vốn là vinh ân to lớn, cộng thêm Bình Lăng phủ ít khi tổ chức tiệc, trong lúc nhất thời lại trở thành chuyện vui khắp Vọng Kinh.

Toàn bộ thế gia vọng tộc Vọng Kinh đều đến, trước Bình Lăng Vương phủ biển người tấp nập, bậc cửa đều sắp bị đạp phá.

Nơi long trọng như vậy, một một chút sai lầm cũng không thể xảy ra. Thẩm Hạo lo lắng Hòa Sinh sẽ có áp lực, cho nên cầu Đức Phi mời hai vị cô cô Thị Nhị Thị Như tới, tất cả công việc yến hội trong phủ, đều giao do hai vị cô cô an bài.

Hòa Sinh mừng rỡ nhẹ nhõm, nàng vốn cũng không có nhiều kinh nghiệm lo liệu yến tiệc, nếu can thiệp vào, khó tránh khỏi gây ra chê cười, cho nên toàn quyền giao cho Thị Nhị Thị Như, buông tay cho các nàng gánh vác.

Thẩm Hạo vốn cũng nghĩ như thế, không muốn làm cho nàng vất vả, dặn dò nàng chỉ lo tập luyện hí văn ngày ấy phải lên đài chúc thọ là được.

Luyện thời gian dài như vậy, nàng học thuộc từ khúc (lời và nhạc) thuộc làu lùa, tới gần mấy ngày trước sinh nhật Đức Phi, nàng vì có thể dùng trạng thái tốt nhất hiến tặng hí văn chúc thọ này, cầm giấy Tuyên Thành sao chép lại từ khúc, dán trênmàn giường, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy.

Ban đêm ngủ, lôi kéo Thẩm Hạo cùng một chỗ học thuộc.

Y y nha nha hát mấy lần, mới an tâm thiếp đi.

một phen khổ luyện hí văn như vậy, cuối cùng phải công diễn thành công.

Mọi người mang theo lễ vào cửa, thái giám xướng môn đọc xong một chuỗi danh sách dài, mọi người ngồi vào vị trí chỗ ngồi của mình.

Đức Phi ngồi trên chủ vị, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nhìn qua sân khấu kịch trong thủy đình dựng cách đó không xa.

Mấy ngày hôm trước Hòa Sinh vào cung, nói là năm nay muốn tặng quà chúc mừng sinh nhật khác người, giả bộ thần bí như vậy, lại không nghĩ tin tức đã sớm truyền tới Đức Thanh cung rồi.

Qua nhiều năm sinh nhật như vậy, cái dạng quà tặng gì chưa từng thấy, tự mình hoá trang lên đài hát khúc chúc thọ, ngược lại là lần đầu.

Hạo Nhi ngược lại cũng đồng ý cùng nàng lên đài hát hí khúc, chuyện hiếm có như vậy, nghe qua rất ly kỳ, khó tránh khỏi khiến người ta chờ mong một chút.

Tiếng chiêng trống vừa vang lên, đi lướt qua góc đài sân khấu nhỏ. Dẫn dắt câu chuyện, qua một lát, tiếng chiêng trống ngừng, đến lượt Hòa Sinh lên sân khấu.

Trước không thấy người chỉ nghe thấy tiếng, giọng hát nàng hay, giống như chim hoàng oanh ríu rít đi dạo, mở đầu một câu hát uyển chuyển hàm xúc, lại được nàng hát ra ngọt ngào dịu dàng.

Mọi người cho là vị đào kép danh tiếng nào, ngẩng đầu nhìn lại trên đài.

Nàng mặc váy áo anh lạc vân*, đầu cài trâm bộ diêu, vùn vụt như nhạn múa, tựa như áng mây vừa đọng nơi đỉnh núi.

Đủ để cho người kinh hồng thoáng nhìn.

Dưới đài ngồi đầy người, tất cả đều là đầu người đông nghịt, Hòa Sinh có chút khẩn trương, dứt khoát nhìn chằm chằm vàomột chỗ hư vô, cất giọng hát lên.

Nàng di chuyển từng bước một, nhấc tay giơ chân, dường như có phong cách quý phái. Là Vọng Kinh Côn Khúc đại sư dạy nàng, đã từng là cung đình ngự thủ tần luật. Nàng học được năm sáu phần, cộng thêm lý giải của mình, diễn xuất lại có hàm súc thú vị khác.

Mọi người vỗ tay tán dương.

Đột nhiên âm thanh đàn sáo và tiếng đàn giao hòa, tới lúc Thẩm Hạo ra sân rồi.

IMG

IMG


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui