Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Hòa Sinh không để ý tới nàng. Bên cạnh Mạc Tranh Hỏa vừa thấy Vệ Linh
lại tức giận, đang ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể đánh
ngay mặt nàng ta. Thừa dịp nàng ta chưa chuẩn bị, đưa chân đi ngáng ngay chân nàng ta, Vệ Linh không đứng vững, thiếu chút nữa ngã sấp xuống,
may mà nha hoàn đi theo lanh lợi đỡ nàng ta.

Vệ Linh thở hổn hển, ném khăn tay lại không có chứng cứ xác nhận,
trừng mắt, miệng còn chưa nói lời nào, Mạc Tranh Hỏa đã kéo Hòa Sinh qua một bên, căn bản không để nàng ta vào mắt.

Người Vệ phủ chậm hơn Hòa Sinh vài bước, ngày hôm nay đến có Vệ nhị
lão gia và Vệ Linh. Vệ nhị nãi nãi vốn phải tới, bất đắc dĩ người lại
nhiễm cảm mạo, đành phải giao trách nhiệm giao tiếp cho Vệ Linh. Dặn đi
dặn lại, bảo nàng ta nhất định phải nịnh nọt cô nương trong Bình Lăng
vương phủ.

Vệ Linh mới vừa nếm mùi thất bại trước Mạc Tranh Hỏa, tức giận dữ dội, thản nhiên nhéo tay nha hoàn bên người hai cái, véo đã đủ rồi mới
thoáng nguôi giận.

Hôm nay Đông Di phải đi trước, nàng tìm bốn phía hồi lâu, không phát
hiện trong đám người có khuôn mặt mới chưa gặp mặt, cho rằng cô nương
Bình Lăng vương phủ không có tới, thích thú đi tìm Tiễn Nhã chơi đùa.

Chơi xong, cảm thấy không có tí sức lực nào, đúng lúc trong đình có
người thành thạo tửu lệnh, Vệ Linh nhìn Hòa Sinh cách đó không xa, trong lòng nảy ra một kế.

Tuân Dương hầu gia làm sinh nhật, quý nhân trong kinh phần lớn đều
đến, xúc cúc lần trước bất quá là nhục nhã nho nhỏ nàng phải chịu, hôm
nay trước mặt mọi người công bố thô bỉ của nàng, vậy sau này hậu viện
Vọng Kinh, sợ là tuyệt đối sẽ không có ai hoan nghênh Mạc gia cô nương
không biết chữ này.

Mà Đông Di quận chúa biết rồi khẳng định cũng sẽ tán thưởng. Nói không chừng vui vẻ còn có thể giúp uy chấn hầu phủ, sớm ngày định ra hôn sự
cũng có khả năng.

Tính toán như vậy, Vệ Linh bắt đầu lôi kéo người, nói muốn so văn chương công phu với mọi người.

Lần trước so thi văn, khả năng vẫn là làm khó người khác, hôm nay đơn
thuần so thư pháp, chung quy không tính là khi dễ người a?

Mọi người nhàn rỗi cũng thấy nhàm chán, ăn cua nhìn đùa giỡn, viết chữ cho hết thời gian cũng không tệ. Đều là thiên kim từ nhỏ nuôi dưỡng cẩn thận trong khuê phòng, ai cũng không muốn kém hơn so với người khác,
ngay từ đầu đầu có mấy người đồng ý đề nghị của nàng, càng về sau người
vây xem nhìn ngứa tay, nhao nhao gia nhập trận đấu.


Mạc Tranh Hỏa và Tuân Dương đứng ở trong đám người, mặt một hồi tím
tím xanh xanh một hồi trắng, sự tình ở xúc cúc lần trước, các nàng biết
rõ đó, hiện tại Vệ Linh còn muốn tới một lần, có muốn yên hay không?

Đã có kinh nghiệm lần trước, lần này, Mạc Tranh Hỏa nói cái gì cũng
không thể để Vệ Linh cỡi trên đầu. Kéo Hòa Sinh, liền chuẩn bị đi qua
bên hồ.

Vệ Linh liên tục chú ý đến động tĩnh các nàng, nhìn thấy người muốn
chạy, ở đâu chịu bỏ qua, the thé giọng hô to: “Lục hoàng phi, người muốn mang biểu muội của người đi đâu đó?”

Mọi người nhìn sang. Mạc Tranh Hỏa nghiến răng nghiến lợi, “Ai cần ngươi lo?”

Hòa Sinh cảm kích tâm ý của Mạc Tranh Hỏa, nhưng càng là loại thời
điểm này, càng không thể luống cuống. Nàng đã nhận thức được rất nhiều
chữ, văn chương cũng có tiến bộ, không có gì phải sợ. Ngước mắt ôn nhu
nói: “Nhìn các nàng viết chữ rất tốt.”

Mạc Tranh Hỏa nhíu mày, Hòa Sinh cười cười, ra hiệu nàng yên tâm.

Vệ Linh lại nói: “Mạc Gia cô nương cũng tới đây viết một bộ đi.”

Trong đám người lần trước có tham gia xúc cúc, biết Mạc Gia cô nương
này không biết viết chữ, đều chờ đợi xem náo nhiệt. Mà phần lớn không
biết thân phận Hòa Sinh, nghe Vệ Linh mở miệng một tiếng “Mạc cô
nương”, cho rằng thật sự là biểu cô nương Mạc gia.

”A Sinh, nàng đi viết đi.”

Đột nhiên nghe được một giọng nam trầm thấp dễ nghe, mọi người cả
kinh, theo giọng nói nhìn lại, đám người cách đó không xa, Thẩm Hạo đứng chắp tay, đi theo phía sau Lục hoàng tử, cũng không biết đến đây từ lúc nào.

Nam khách thường không vào khu nữ quyến, hắn lúc này vừa xuất hiện cho nên rất gây chú ý.

Thẩm Hạo thoáng khom người, vuốt cằm nói: “Ta tới đón nội tử trở về.”

Mọi người kinh ngạc, không có nghe nói Bình Lăng vương thành hôn, đào đâu ra nội tử, chẳng lẽ là nói cô nương trong phủ sao?

Hắn trực tiếp đi tới phía trước, mỗi lần đi một bước, tầm mắt của mọi

người liền dính lên ba phần, cuối cùng rơi xuống trên người Hòa Sinh,
ngạc nhiên ghen ghét đều có.

Trong truyền thuyết Bình Lăng vương cực kì sủng người yêu, vậy mà xa tận chân trời.

Giống như yến hội cho tới bây giờ chỉ có đám nữ quyến đợi nam quyến
cho người đến gọi, còn chưa bao giờ có nam quyến tự mình đến đón người,
càng đừng nói người này là Bình Lăng vương mặt lạnh, ánh mắt tìm hiểu
của mọi người trở nên càng thêm vô cùng sốt ruột, ước gì có thể ở trên
mặt Hòa Sinh trừng ra một vết rách.

Vệ Linh lưỡi uốn xuống dưới, Tiễn Nhã đẩy nàng một chút, nàng lúc này
mới ý thức tới thất thố của mình. Lập tức kịp phản ứng, trong lòng lan
tràn sợ hãi, thanh âm run rẩy, nhẹ hỏi người bên cạnh, không dám tin:“Nàng không phải Mạc Gia cô nương sao, sao thành người Bình Lăng vương
phủ rồi?”

Mạc Tranh Hỏa cong miệng cười: “Vệ đại cô nương, tâm ý này của ngươi cũng thật nhiều.”

Thẩm Hạo đúng lúc đi đến bên cạnh Hòa Sinh, đã nghe được câu này,
ngẩng đầu liếc mắt Vệ Linh, nói: “Thì ra là Vệ Gia cô nương. Lần trước
Vệ lão gia sai người cầu chữ của bổn vương, bổn vương quá bận rộn chính
sự, không thể phân thân, hôm nay ngươi ở đây, vừa vặn mang chữ Vệ lão
gia yêu cầu về.”

Hắn dứt lời, chậm rãi vén lên tay áo. Mọi người cho là hắn muốn đề bút, nguyên một đám rướn cổ lên nhìn qua.

Lại thấy hắn tùy ý chọn bút lông đầu tiểu khải, đưa tới trên tay Hòa
Sinh, đầu tiên là nhẹ cuốn ống tay áo cho nàng, rồi sau đó trải ra một
bộ giấy Tuyên Thành, lui qua một bên tỉ mỉ mài mực.

Lại nhìn Hòa Sinh một bên, ngược lại là dáng vẻ tập mãi thành quen,
dường như là Bình Lăng vương ngày thường cũng hầu hạ nàng văn chương như vậy.

Mọi người cả kinh tròng mắt đều muốn rơi xuống. Người so với người sao lại khác biệt thế chứ, tức chết người mà, tiếc nuối trong lòng mọi
người không phải vì không được Bình Lăng vương cam tâm mài mực, mà là
trước mặt mọi người lại có thể vì một nữ nhân mà bỏ qua thân phận kiêu
ngạo của mình.

Nhắc tới viết chữ, Hòa Sinh vốn là còn có chút khẩn trương, nhưng hắn ở bên cạnh mài mực, tầm mắt quấy nhiễu chung quanh của mọi người dường

như tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, nàng dường như trở về thư
phòng nhỏ của bọn họ.

Hòa Sinh hỏi: “Viết chữ gì đây?”

Động tác xuống tay không ngừng, Thẩm Hạo chậm rãi nghiền mực, mở miệng: “Nàng sát vào chút, ta nói cho nàng biết.”

Hòa Sinh nghe lời xê dịch đến bên cạnh hắn, nghe được hắn nói bốn chữ, nàng ngày thường có tập luyện, mặc dù có thể viết, nhưng không rõ ý tứ
cho lắm. Chỉ biết là thỉnh thoảng Thẩm Hạo dạy nàng nhận thức đạo lý lớn của bản tính con người, sẽ dùng tới từ này.

Định thần tĩnh khí, chấm mực, bắt đầu ở trên giấy đề chữ.

Trong đầu nhiều lần xuất hiện cảnh hắn tự tay dạy nàng, không tự chủ
được tưởng tượng được giờ phút này hắn ở sau lưng dịu dàng ôm nàng, hạ
bút có như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.

Quay đầu nhìn, vui mừng mà nghĩ muốn cho hắn đánh giá, tựa như vô số
lần nàng ở trong thư phòng, sau khi luyện chữ khát vọng đạt được thừa
nhận của hắn.

Thẩm Hạo nhìn nhìn, duỗi ngón tay ra nắm góc giấy bên cạnh, gật đầu
nói: “Chữ tốt.” Tuy rằng không đủ mạnh mẽ, nhưng trình độ mà nói, đã rất có tiến bộ.

Hắn cuốn giấy Tuyên Thành, đưa tới tay Vệ Linh, vẻ mặt đạm mạc, “Chữ
của a Sinh, có thầy là ta, Vệ lão gia cầu chữ, A Sinh viết, cũng giống
như vậy. Thỉnh Vệ cô nương chuyển tranh chữ này giao cho Vệ lão gia.”

Trang giấy mở ra, rủ xuống không khí, Vệ Linh vốn đang mừng rỡ, cho
rằng Bình Lăng vương cũng không vì chuyện Hòa Sinh mà trách tội, quan hệ hai phủ còn có nơi vòng qua vòng lại, đợi trông thấy bốn chữ to trên
giấy, khuôn mặt lập tức trắng bệch.

Mọi người nhìn tới, thấy rõ chữ, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

“Khỉ đội mũ người.”

Đây là công khai châm chọc Vệ gia ngu dốt, hào nhoáng bên ngoài.

Bình Lăng vương chưa từng trước mặt người khác biểu đạt cách nhìn đối
với thần tử trong triều, hôm nay một lần hành động, quả thực là ghi hận
Vệ gia.

Vệ Linh bị hù sợ, một khắc trước còn giương nanh múa vuốt dương dương
đắc ý, giờ phút này ủ rũ như quả cà đánh sương, vừa kinh vừa sợ.

Thẩm Hạo mang theo Hòa Sinh đi ra ngoài, không chút nào kiêng kị ánh mắt người bên ngoài, bước chân phấn chấn, áo bào tung bay

Ngón tay giao triền, nắm tay nhau, Thẩm Hạo quay đầu lại hỏi nàng: “

Sau này vẫn còn lo lắng người khác nói nàng không biết chữ không?”

Dáng vẻ tim gan run sợ vừa rồi của Vệ Linh, ở trong mắt Hòa Sinh, nàng sợ hãi Vệ gia, thậm chí có điểm chán ghét Vệ gia, cũng không phải thánh phật, chính là có thể bị người khi dễ còn nói cảm tạ hay sao?

Người Vệ gia bị bóp ở trên tay nàng, trong lòng nàng tự nhiên sảng
khoái, khóe mắt khẽ cong, mặc dù đang cười cũng không tuỳ tiện, như nhặt được tiện nghi như vậy, có chút mừng thầm: “Không lo lắng nữa.”

Thẩm Hạo mang theo Hòa Sinh rời đi, Thẩm Khoát cũng đi tìm Mạc Tranh
Hỏa, muốn mang nàng hồi phủ. Mạc Tranh Hỏa sao có thể chịu, mở trừng hai mắt, nhìn Vệ Linh như vậy nói: “Ta đùa giỡn còn không có nhìn đủ mà.”

Vệ Linh kinh ngạc nhìn đứng ở đó, trong tay cầm cuốn tranh chữ, trong
lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Xong rồi, cái này, rốt cuộc hoàn toàn
đắc tội Bình Lăng vương Phủ rồi, trở về để Vệ lão phu nhân biết rõ, sẽ
mắng chết nàng, nghiêm trọng là, còn có thể có thể dùng gia pháp khiển
trách!

Vốn nữ quyến quay chung quanh bên cạnh Vệ Linh, giờ phút này toàn bộ
cũng thản nhiên tản ra, ngay cả Tiễn Nhã cũng lặng yên im lặng mà rời xa nàng, không dám cùng nàng đáp lời.

Thế nhân đều biết, Vệ gia bởi vì sự tình nhiều năm trước của Vệ lão
hầu gia, cùng Thánh Nhân không hợp nhau, hiện tại vừa chọc Bình Lăng
vương tay cầm thực quyền, đường ra sau này, sợ là suy nghĩ vô căn cứ
rồi....!

Vệ Linh trở về phủ, Vệ nhị nãi nãi còn chưa có được nghe nói chuyện
yến hội hôm nay, thấy nàng nâng tranh chữ trở về, vừa hỏi, nghe là Bình
Lăng vương tặng, lúc này cười như nở hoa.

Còn chưa mở ra nhìn, đằng trước Vệ lão phu nhân liền hổn hển bước vào
phòng, đi tới Vệ Linh, không nói hai lời, cầm quải trượng trong tay liền đánh lên trên người nàng.

”Làm bậy mà, ngươi cái đồ ngu xuẩn, mỗi ngày ngâm thơ tụng từ, hôm nay không phải là đến trước mặt người khác khoe khoang, ngày mai chính là
đến chỗ kia khoe khoang, bây giờ lại đi chọc tới trên đầu Bình Lăng
vương phủ, sinh ra nghiệt súc như vậy, Vệ gia thật sự là khổ tám đời!”

Vệ Linh bị đánh mắng lệ rơi đầy mặt, không dám lên tiếng, trốn sau lưng Vệ nhị nãi nãi.

Vệ nhị nãi nãi khoác áo ngoài, có vẻ bệnh hỏi: “Lão phu nhân, đến cùng làm sao vậy, Linh Nhi làm sai chuyện gì?”

Vệ lão phu nhân nặng nề nện trụ trượng xuống đất, chỉ vào Vệ Linh nói: “Ngươi bảo tự nó nói đi!”

Vệ Linh khóc sướt mướt kể lại chuyện một lần, Vệ nhị nãi nãi nghe mà phát run, cuối cùng, hỏi: “Tranh chữ đâu?”

Vệ Linh run rẩy đưa tranh chữ ra, giấy Tuyên Thành đã bị bóp nhăn
phút chốc mở ra, bốn chữ cực kỳ châm chọc nhập vào tầm mắt, Vệ nhị nãi
nãi cơ hồ muốn hộc máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui