Độc Sủng 2


Hãn huyết bảo mã ngày đi nghìn dặm, từ thành tây đến ngoại thànhchỉ khoảng hơn mười dặm, đi tắt con đường nhỏ, một đường giục ngựa chạy như điên, đến chân cầu, trước mắt nhìn quanh, dưới tàng cây cạnh con đê, một nam tử áo mũ chỉnh tề đang đứng, xung quanh lác đác vài nhóm người kết giaođi chơi, duy chỉ không có thân ảnh của nàng.
Thẩm Hạo thở ra khí, tung người thúc ngựa nhảy xuống, đi đến gần, nhìn rõ nam tử dưới tàng cây, không phảilà ai khác, đúng là Tống Vũ Chi.
Trong lòng bỗng nhiên nhớ tới, càng tin tưởng tin tức của Bùi Lương, trong lòng dấy lên một mồi lửa.

Có lẽ nàng chưa tới, mà là đang trên đường tới, đang vội vàng tới gặp gỡ người ta!
Càng nghĩ càng mất hứng, hắn giận tái mặt, lông mày cau lại, không cam không nguyện đi đến chỗ Tống Vũ Chi.
Tống Vũ Chi đứng dưới tàng cây, mặc một thân trường bào màu chàm, hai tay giấu ở trong tay áo, thở ra không khí, đi tới đi lui.
Tống Vũ Chi đang rất khẩn trương! Nghĩ đến Hòa Sinh sắp tới, liền ngăn không được mà nhút nhát, mỗi câu muốn nói với nàng, ở trong bụng lật qua lật lại hơn mười lần, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.

Căn bản không có chú ý tới chung quanh nhiều người hơn.
Thẩm Hạo nắm chặt quyền, chỉ cảm thấy Tống Vũ Chi cả người đều rất chướng mắt, rõ ràng màu sắc y phục làm giảm bớt sự trầm ổn, nhưng đôi mắt sáng rõ thương yêu.

Đè nén lựa giận, tiến lên gọi một tiếng "Tống công tử".
Tống Vũ Chi đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, cả kinh đầu vai cũng thẳng đứng, quay đầu lại thấy là Thẩm Hạo, đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó ôm quyền thở dài ân cần thăm hỏi: "Thẩm công tử khỏe."
Thẩm Hạo đứng ở bên cạnh hắn, khí thế bừng bừng bảy thước, so sánh hai người với nhau, Thẩm Hạo thân hình thon gầy thon dài, so với Tống vũ cao hơn một khúc.
Hai đại nam nhân đứng song song, trong khoảng thời gian ngắn lại không nói chuyện với nhau.


Thẩm Hạo ho khan, thản nhiên, giả vờ vô tình gặp được, hỏi hắn: "Tống công tử ở chỗ này làm gì?"
Tống Vũ Chi cũng không muốn nói thật, ánh mắt dạo qua một vòng trên khuôn mặt ăn nói có ý tứ của Thẩm Hạo, trong lòng đã có ý định khác.
Đối với việc vừa tới Thịnh Hồ liền được hưởng mỹ danh Thẩm công tử, trước kia không có tiếp xúc quá lâu với hắn, chỉ nghe Tống cha khoa trương nhắc tới hắn trầm ổn, tuổi trẻ tài cao.

Kỳ quái là, mơ hồ có loại cảm giác, người này thoạt nhìn tuyệt không đơn giản như bên ngoài, thực tế, đối với chuyện Hòa Sinh, cảm thấy hắn ta có ý đồ.
Dính đến Hòa Sinh, kênh rạch ngoằn ngoèo trong đầu Tống Vũ Chi xoay chuyển lượn quanh nhanh hơn rất nhiều.

Vài giây ngắn ngủi, hắn che giấu cảm xúc trong lòng, trên mặt khôi phục dáng vẻ chất phác, khẽ thở ra, ánh mắt né tránh, hiện ra dáng vẻ khẩn trương vừa rồi.
"Ta.

.

.

ta đợi người.


.

." Cúi đầu xuống, ánh mắt liếc qua nhanh chóng liếc qua Thẩm Hạo, thời khắc chú ý vẻ biến hóa trên mặt hắn."Ta luôn luôn ngưỡng mộ Thẩm công tử là một ngườiổn trọng, không dối gạt người, người hôm nay ta chờ là Vệ gia đường cô nương." Nếu đúng như hắn đoán, Thẩm công tử cũng ái mộ Hòa Sinh, hắn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Thẩm Hạo hàm răng đều muốn cắn nát, trên mặt bình tĩnh, nói không nhanh không chậm, "A, đợi nàng làm chi?"
Tống Vũ Chi bĩu môi cười: "Có vài lời trong lòng nói muốn nói với nàng, không sợ Thẩm công tử chê cười, ta đối với Vệ gia đường cô nương sớm đã tình căn thâm chủng, hôm nay hẹn nàng, chính là vì thương lượng chuyện cầu hôn."
Thẩm Hạo vặn đốt ngón tay, trong lòng phảng phất như sợi chỉ bị kéo đứt, hay cho tình căn thâm chủng! hay cho thương lượng cầu hôn! Xoay mặt cong khóe miệng cười, cất giọng lạnh lùng, "Tống công tử, ngươi nhìn bên kia kìa, có phải Vệ cô nương đã đến hay không?"
Tống Vũ Chi theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại, vội vàng sửa sang lại y quan, mới vừa nuốt miệng một câu "Người ở đâu?", cái cổ tê rần, bị người từ phía sau cứng rắn đập một phát ngất xỉu.
Thẩm Hạo ngẩng đầu, liếc mắt thấy người nằm trên đất, nâng lên giày gấm, hướng bên hông Tống Vũ Chi nhẹ đá xuống.
Ăn gan hùm mật gấu, dám nhớ thương người của hắn! Hôm nay đánh cho bất tỉnh là nhẹ lắm rồi đó, nếu có lần sau giơ tay chém xuống, trực tiếp làm thịt ngươi luôn.
Bên này người ở thưa thớt, mới vừa rồi léo nhéo tiếng vó ngựa khí thế hung hung, mọi người dạo chơi ngoại thành đi hướng phía đông, trước sau không vượt quá một mảnh đất, chung quanh lại không có vật che chắn, duy chỉ có một cây đại thụ, thân cây cứng cáp, kéo người ra phía sau cây, bảo trì tư thế ngồi kế bên cây cây, ngược lại vừa vặn che khuất.
Vừa giấu kỹ, phía nam đã đến một cỗ xe ngựa, bước xuống là một thiếu nữ với y phục màu xanh.

Thẩm Hạo sững sờ, nàng thật to gan, lại thật sự dám đến! Tức giận đến cực điểm, nhưng chỉ hừ một tiếng, chắp tay đứng thẳng, đợi nàng ở phía trước.
Hòa Sinh thật ra không quá cam tâm tình nguyện, chỉ cảm thấy là lạ.


Trước kia đi chơi, cũng không thấy Vệ Lâm nàng vừa mua son phấn vừa mua đồ mới, còn cố ý gọi bà tử trang điểm, chỉnh tề gọn gàng như vậy, giống như là muốn đem nàng đi bán thì đúng hơn.
Hòa Sinh nhíu mày, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Ở trên xe ngựa, Vệ Lâm mượn cớ phải về nhà một chuyến, nói một hồi liền chạy đi mất, dặn dò nàng nhất định phải ở đợi bên cạnh chân cầu.

Cũng may là có Tống Dao đangđợi nàng ở chân cầu, bằng không thì nàng một thân một mình xuất hành, khẳng định vung tay liền trở về.
Đưa mắt nhìn lại, thật vất vả tìm được cái cây mà Vệ Lâm nói, lại nhìn chăm chú lần nữa, thân ảnh đang đứng dưới tàng cây trông rất là quen thuộc.

Đến gần nhìn cẩn thận, thiếu chút nữa đã giật mình.
Gặp nhiều lần như vậy, mỗi lần thấy hắn, đều bị kinh hãi, nhất là khuôn mặt âm trầm hiện tại của hắn, từng giây từng phút đều muốn ăn sống nuốt tươi người ta, còn không muốn nôn ra hạt giống.
Hắn trời sinh uy nghiêm khí thế, nếu như là người khác thấy hắn như vậy, nhất định chân sẽ phải mềm nhũn.

May mà nàng đã gặp nhiều lần, cho nên cũng không sợ hắn, trong ánh mắt nửa điểm sợ hãi cũng không có, tư thế đoan chính đi tới trước mặt hắn.
Mắt thấy nàng đến, trước mặt, nàng một lòng chỉ chú ý đến tư thái, lại không chịu nhìn đường dưới chân, không cẩn thận, vấp cục đá, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
Trước mắt xuất hiện một đôi khớp xương rõ ràng, bàn tay thanh tú sạch sẽ tới đỡ, nàng tuyệt không ngoài ý muốn.

Hòa Sinh sau khi đứng lên, ổn định thân thể, rồi sau đó nhanh chóng đẩy tay của hắn ra.
Thường ngày vào loại thời điểm này, hắn nhất định là mặt lạnh nói vài lời hời hợt với nàng, hôm nay nàng một chút cũng không muốn nghe.


Rời khỏi hắn còn chưa tới nửa giây, cả người lại bị người từ phía sau ôm lấy, nóng bỏng cuồng nhiệt, gắt gao siết chặt.
Hòa Sinh quá sợ hãi, vô thức la lên, vừa há mồm, liền bị hắn che miệng lại.
Nàng rõ ràng cảm nhận được hắn từ phía sau lưng dán tới, khí tức cực nóng, kèm theo bởi vì tức giận mà thanh âm hắn khàn khàn run rẩy, "Thì ra là chướng mắt ta, ngay cả nhìn cũng ngại nhiều."
Người làm này lại bị sao rồi, hôm nay giống như ăn hỏa dược ?
Hòa Sinh tràn đầy oán giận nức nở nghẹn ngào ngăn ở trong miệng, hai tay bị chế phục ở sau lưng, duy chỉ có thừa hai chân còn có thể tự do, giống như cá dính vào thớt gỗ, hoạt bát nhảy loạn, vùng vẫy giãy chết.
Nàng càng về sau khí lực càng giảm, không còn giãy giụa, lửa trong lòng Thẩm Hạo liền cháy càng mạnh, chỉ cảm thấy tất cả kiên nhẫn đều vào thời khắc này tiêu hao hầu như không còn, chuyện trước kia từng cái từng cái bày ra, mỗi một cái cũng đủ để cho hắn giận dữ với người trong ngực.
Đến gần nhìn nàng, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn lại hắn; hạ mình đi dỗ dành nàng, nàng phảng phất giống như không nghe thấy; Bình Lăng Vương hắn lúc nào phải chịu loại nghẹn khuất này, lại bị nữ nhân này xem nhẹ đến nước này!
Còn muốn mài tính tình cái gì, nàng không phải rụt rè, rõ ràng là đối đãi người không đối đãi chuyện, ở đây thì cách xa hắn, đảo mắt liền thân mật với người khác, Tống Vũ Chi điểm nào tốt, hắn không sánh bằng hay sao?
Hòa Sinh cố hết sức giãy dụa, ý đồ lập tức dùng sức phá tan giam cầm của hắn, cố gắng mấy phen như thế, người đứng phía sau vẫn không nhúc nhích, một đôi bàn tay to, vẫn ôm nàng gắt gao.
"Ta nói câu nào không rõ ràng, vì sao nàng không chịu thuận theo ta? Người bên ngoài có cái gì tốt, có thể sánh với ta sao?"
Hắn bị giẫm đau, rút tay trói cánh tay nàng ra, cúi người sáp đến càng chặt hơn, dùng bộ ngực chống đỡ nàng, đặt tay của nàng ở phần bụng.

Tay trống đi, một đường xuống, ôm mông của nàng, làm cho hai chân của nàng không bước ra được, không thể lại dẫm hắn nữa.
Tư thế như vậy, giống như là hai con tôm đỏ ôm nhau thành một đoàn, thân người cong lại, chẳng phân biệt được nhau, mập mờ đến cực điểm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui