"Tỉnh rồi sao?"
Nhật An vừa mở mắt đã thấy Từ Lâm nằm bên cạnh.
Gương mặt anh tuấn thật quen thuộc đang ở ngay trước mắt, ngũ quan sáng ngời, vẻ mặt có chút phấn chấn, thanh thản.
Cô khẽ nhíu mày, không gian xung quanh là một màu trắng đơn giản, lại không thấy cửa sổ.
"Em đang ở thiên đàng ư?"
"Ngốc à, chúng ta đang ở trong phi thuyền của anh." - Câu hỏi ngây ngô của cô làm hắn phải bật cười.
"Anh đã tới kịp?"
"Ừm!"
"Anh...có tìm ra..." - Trịnh Văn không?
Nhật An ấp úng không biết hỏi thế nào, dù gì họ cũng là cha con với nhau.
"Sao?"
"Không có gì..."
Từ Lâm đỡ Nhật An ngồi dậy, tay thì xoa lưng giúp cô.
Chợt nhớ đến cảnh tượng anh ôm cô ở vách đồi, Nhật An lạikhông khỏi tò mò.
"Lúc đó, đã xảy ra chuyện gì?"
Từ Lâm đưa cho cô một cốc nước ấm, hơi thở dài, trả lời:
"Lúc đó, khi em vừa ngấc đi, một đám người kỳ lạ xuất hiện..."
Đúng rồi, lúc đó, Nhật An có lờ mờ thấy đám dã nhân, nhưng không biết sao bản thân như một con rối, không tự điều khiển được tay chân của chính mình.
"May mà Thế Minh xuất hiện kịp thời, dắt chúng ta thoát ra."
"Vậy...bây giờ Thế Minh, anh ấy...?"
Chưa hỏi xong, Nhật An liền bị tên đàn ông này đè ra giường.
Hắn áp môi mình lên môi cô, thô bạo lấy đi từng ngụm không khí ngọt ngào trong miệng.
Nhật An nhất thời bị cưỡng chế, chỉ có thể vịn vào bờ lưng cứng rắn kia.
"A...đợi đã..." - Nhật An ngại ngùng muốn đẩy hắn ra.
Từ Lâm cũng nương theo, nên đã dừng lại, dùng ánh mắt đầy ủy mị, nhìn gương mặt thiếu nữ đang bất giác ửng hồng lên kia.
"Sao nào?"
"Em....chưa hồi phục..." - Thật ra, cô không muốn.
Nhật An lấy chăn che đi cơ thể, hành động này tất nhiên bị Từ Lâm thấy hết.
Hắn giận dữ kéo tay cô ra khỏi tấm chăn.
Giằn lên trêи đỉnh đầu.
Cô hốt hoảng nhìn hắn, trong mắt Từ Lâm giờ đây lại đầy âm u, hắn dường như đang cố giấu một tâm tình rất khó nói.
"Từ Lâm, em xin lỗi..."
"Vì Thế Minh ư?"
Nhật An lắc đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
"Em xin lỗi, mình dừng lại đi..."
"Dừng lại?"
Trước câu nói của Nhật An, Từ Lâm trở nên càng khó hiểu hơn.
Hắn cười khẩy, rồi bỗng như một con thú dữ, đay nghiến giằn lấy người của Nhật An.
Tay cô bị hắn dùng dây nịt khóa lại.
Cơ thể bên dưới bị Từ Lâm tự do tung hoành.
"Ưm...khômg được..."
"Thế nào là không được, em là vợ tôi!"
Làn ra non mởn bị hắn trêu ghẹo mà đỏ ửng lên.
Nhật An khó khăn né tránh màn chọc phá của Từ Lâm.
Miệng nói không muốn, nhưng cơ thể cô từ lúc nào đã quen với kϊƈɦ thích từ hắn, liền trở nên nóng bừng ẩm ướt.
"Ngoan..."
Từ Lâm đẩy hai ngón tay vào bên dưới, mềm mại dò la bên trong.
Ngón tay thuông dài bấm trúng điểm huyệt, nhẹ nhàng xoa khiến cơ thể Nhật An căng cứng lên, mật ngọt càng tuôn ra nhiều thêm.
"Ưm, đừng..."
"Thả lỏng..." - Giọng hắn trầm ấm, thì thầm bên tai, khiến má cô đỏ bừng.
Hai chân được Từ Lâm mượt mà tách ra, đặt lên hông hắn.
Từ Lâm đem đoản kiếm vừa dài vừa cứng rắn, ngông nghênh đưa vào trong hang đạo.
Dù ẩm ướt nhưng thân kiếm to tướng kia vẫn khiến Nhật An đau buốt như xé thịt.
"Aaaaa..."
Cô mím môi, chau mày chịu trận dưới thân hắn.
Mà Từ Lâm khi vào được rồi lại nhịp nhàng mài dũa thân kiếm.
Từng nhịp thúc vào đều khiến Nhật An điếng người.
Da thịt cọ sát bên trong làm kɧօáϊ cảm càng tăng cao, con thú trong mắt Từ Lâm càng điên cuồng hơn.
"Em là của tôi, mãi mãi thuộc về tôi!" - Từ Lâm vừa hôn mạnh, vừa cắn vào bờ môi mọng khiến nó bật máu.
Màu đỏ trêи môi càng làm Nhật An thêm quyến rũ hơn.
Từ Lâm lấy hết hơi thở trong miệng cô gái nhỏ, làm cô trở nên mê mụi, mắt nhắm nghiền chiều theo ý hắn.
Đôi gò bồng đảo nằm gọn trong lòng bàn tay Từ Lâm, hơi ấm lan tỏa giữ hai cơ thể không chút kẻ hở.
Từ Lâm ở trêи cơ, tùy ý điều chỉnh nhịp độ.
Dù ở tốc độ nào cũng có thể khiến Nhật An rêи rỉ dưới thân mình.
"Từ Lâm,...dừng..."
Nhật An lúc này nước mắt đã nhòe đi tầm nhìn, hai má ướt đẫm, hơi thở ngắc quãng khó khăn.
Hắn dừng.
Nhìn cô.
"Cho tôi lý do?"
"Em xin lỗi, chúng ta tạm dừng đi, em không....em chưa sẵn sàng..."
Từ Lâm chống tay tạo thành thế, khóa Nhật An dưới giường.
Hắn bắt cô đối diện với mình.
"Là vì đứa trẻ...?" - Hắn đưa tay xuống bụng Nhật An, nơi từng có một sinh linh, kết tinh của hai người, nay đã hoàn toàn trống rỗng.
Nhật An lắc đầu, mắt cô đỏ hoe, sưng lên vì khóc.
Từ Lâm thở dài, ngồi xuống bên cạnh giường.
Lần này hắn quá hấp tấp rồi.
Cô nhìn bóng lưng cô độc của hắn quay về phía mình, không khỏi chạnh lòng.
Chuyện của hai người đã bị đẩy đi quá xa, giờ đây, trong mắt Nhật An không còn muốn yêu đương nữa, ưu tiên hàng đầu chính là muốn đòi lại công bằng và sự thật cho gia đình của cô.
Như vậy, cô phải ra tay với cha của Từ Lâm.
"Tên đó đang được trị thương ở phòng thí nghiệm của Hải Triều.
Nếu muốn, anh đưa em đến đó thăm hắn."
Nhật An gật đầu, gượng mỉm cười với Từ Lâm.
"Em xin lỗi..." - Tay cô khẽ đan vào tay hắn, bàn tay kia to lớn nhưng lạnh lẽo, rối bời.
Khoang tàu rộng lớn trắng tinh, làm người ta cảm giác không gian của con tàu này thật vô cùng mênh ʍôиɠ rộng lớn.
Lòng người, tuy đứng cạnh nhau, nhưng lại xa cách vô cùng.
Hai bên tường là dãy cửa kính lớn chạy dọc theo mạn tàu.
Nhìn ra bên ngoài có thể dễ dàng thấy được vũ trụ tối om, đen kịnh, xa xa điểm li ti những điểm sáng.
Con tàu trắng êm đềm trôi theo tầng mkhông gian, chậm rãi, chậm rãi.
Nhật An đắm chìm vào dãy sao ở đằng xa mà quên mất chủ đích của mình.
"Nhật An, đến nơi rồi em."
Từ Lâm mở cánh cửa lớn từ lúc nào, dịu dàng ôm eo cô dẫn vào trong.
"Hai người đến rồi!" - Hải Triều từ xa niềm nở đón chào.
Nhật An gật đầu với hắn, không quên nhìn một lượt xung quanh.
Ánh mắt cô dừng lại trêи một người đang băng bó trêи chiếc giường bệnh.
"Tốt quá, anh không sao rồi!"
Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Nhật An như một chú mèo con, nhào đến ôm lấy Thế Minh.
Hải Triều còn há hốc mồm ngạc nhiên thì bị Từ Lâm kéo ra ngoài.
"Để bọn họ nói chuyện riêng đi."
Tông giọng Từ Lâm thoáng chút buồn bã, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tiếng cửa đóng sầm lại, Nhật An liền buông Thế Minh ra.
Anh không mấy ngạc nhiên, chỉ thở dài, nói:
"Em có chắc đây là điều bản thân muốn không?"
Nhật An gật đầu, trong mắt đầy sự kiên định.
"Em không thể làm anh ấy đau thêm nữa, món nợ này, là chuyện của riêng chúng ta.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...