Cố Mạn Phi liếc nhìn Cố Tạ Thiên, nàng không ngờ người ra tay hủy bức thư lại là phụ thân của cố chủ.
Xem ra ông ta thà để con gái ruột chịu tiếng oan chứ không dám đòi Hoàng gia một lời giải thích...
Phụ thân như vậy, thật khiến lòng người lạnh lẽo...
Ánh mắt nàng quá sắc lạnh, khiến Cố Tạ Thiên không khỏi rùng mình. Ông ta cũng biết làm như vậy là oan ức cho cô con gái này, có chút không đành tâm,nên tìm cách bù đắp:
- Đúng rồi, thập nhị vương gia, việc này đã điều tra ra kết quả như vậy, Mạn Phi hoàn toàn vô tội, vậy cuộc hôn nhân này...?
Tây Môn Ngôn lúc này đâu dám có ý gì khác, đành nói:
- Hôn ước tất nhiên vẫn như cũ, tiểu vương sau khi hồi cung sẽ bẩm báo với Phụ hoàng, bàn bạc định ngày lành tháng tốt để rước Mạn Phi muội muội..
Hắn biết việc này đã bại lộ như vậy thì bản thân háy phải tỏ được thành ý để không làm lớn chuyện hơn nữa.
Còn về phần Cố Mạn Phi, nàng ta vẫn còn ít tuổi,thật phải thành hôn thì cũng phải đến năm 15 tuổi,còn hai năm nữa nên hắn vẫn còn cơ hội ra tay loại bỏ...
Lùi lại vạn bước,kể cả có lấy con nha đầu xấu xí này về thì sau này hắn ta cũng có cách phế truất cơ mà...
Cố Thanh Thiên hoảng rồi, ả sớm đã trao trọn thân xác cho Thập nhị vương gia rồi,nếu hắn lấy Cố Mạn Phi thật thì ả sẽ phải làm sao? Làm tiểu thiếp ư? Sao thế được chứ?
Ánh mắt ả không tự chủ nhìn Tây Môn Ngôn, hắn liền đáp trả ả bằng một ám hiệu không được hành động bốc đồng, hắn tự có cách giải quyết...
Hai kẻ giao tiếp trong im lặng chỉ bằng ánh mắt ẩn ý...
Cố Mạn Phi lặng lẽ cười, kết quả này thật ra nàng sớm đã đoán ra. Còn kế hoạch nhỏ này của Tây Môn Ngôn nành cũng đoán ra được 7, 8 phần...
Nàng tất nhiên không ưa gì tên tiểu nhân như Tây Môn Ngôn, hôn ước chắc chắn sẽ hủy bỏ.
Nhưng dù sao đi nữa cũng không thể để hai kẻ tiện nhân này làm được điều như ý! Nàng có cách của nàng...
Những người này muốn tìm cách cho qua chuyện này, đâu dễ vậy chứ? Ha ha..
Một trận rông bão cứ vậy lặng lẽ chấm dứt, Cố Tạ Thiên mời mọi người đến hậu hoa viên đi dạo... Bỗng nhiên có tên lính vác vội vàng chạy vào cấp báo với Lưu đại nhân một vụ án kinh thiên động địa - vị Nhạc hoa hầu tiếng tăm đã bị sát hại tại biệt tháp ở Võ Ninh Sơn.
Nghe tin này, tất cả mọi người sắc mặt thay đổi, Lưu đại nhân không kìm nổi lòng mà nhìn Tây Môn Ngôn, mặt trùng xuống.
Tính kế ám hại con gái Tướng quân thì còn có cách cho qua được, nhưng vụ án của Nhạc Hoa hầu thì...
Lưu đại nhân không nói thêm điều gì, quay người đi ra ngoài.
Tây Môn Ngôn hiểu rõ Lưu đại nhân đang nghi ngờ điều gì, hắn thật khổ mà không biết nói làm sao...
Tây Môn Thiết dùng chiếc quạt đã gấp lại đập đập nhẹ vào vai hắn:
- Thập nhị đệ, lần này đệ chơi lớn rồi!
- Không phải đệ!
Tây Môn Ngôn muốn giải thích nhưng Tây Môn Thiết đã xoay người bước đi.
.....
Vụ án Nhạc Hoa hầu bị giết gây chấn động triều đình!
Hình bộ,Đại lí tự, Tông Nhân phủ đều tham gia phá án, không dám có chút lơ là... Còn bách tính thì vui mừng khôn xiết.
Hai ngày sau.
Đại Hoàng Thúc phủ.
Màn đêm vừa buông xuống, canh một vừa điểm.
Hộ vương Tây Môn Phong đang đau đớn, tức giận ngồi trong thư phòng suy nghĩ tìm cách điều tra hung thủ đã ra tay sát hại con trai yêu quý của mình... Bỗng tiếng động xé gió vang lên, có vật gì đó đâm chúng chiếc cột trong thư phòng....
Hộ Vương sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn, trên chiếc cột có một con dao nhỏ cắm ở đó, kèm theo một tờ giấy....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...