Độc Phi Vs Tà Vương
Hai mẹ con họ người tung kẻ hứng, lại thêm mấy cô con gái hết lời bênh vực Lãnh Huơng Ngọc và đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn nô tài. Cuối cùng sắc mặt Cố Tạ Thiên cũng bớt âm u hơn, ông ta nhìn Lãnh Hương Ngọc và nói:
- Được rồi. Việc này dù không phải hoàn toàn là trách nhiệm của ngươi nhưng ta vẫn cần nhắc nhở ngươi sau này phải làm việc chu đáo cẩn thận hơn nữa,tránh để trường hợp tương tự xảy ra, nghe chưa? Giờ thì ngươi xem mà bố trí vài a hoàn cho Lục nha đầu. Đường đường một tiểu thư của tướng phủ mà bên cạnh không có lấy một kẻ hầu người hạ thì ra thể thống gì?
- Vâng, lão gia, tiện thiếp lập tức đi bố trí việc này. Nhất định sẽ bố trí mọi chuyện một cách thỏa đáng nhất có thể.
Lãnh Hương Ngọc, cúi người nhận lệnh.
Cố Mạn Phi dửng dưng đứng nhìn hai kẻ họ diễn kịch, khóe môi nở nụ cười đầy mỉa mai... Một lí do vớ vẩn như vậy mà Cố tướng quân cũng tin được! Là do mắt ông ta bị mù hay trái tim ông ta bị mù?!? Bao nhiêu năm lăn lộn chốn quan trường chả nhẽ ông ta lăn lộn đến mù lòa rồi ư?
Chỉ sợ không phải không hiểu, không biết mà chỉ là muốn tìm một lí do để có cho qua chuyện mà thôi.
Đối với cô con gái Cố Mạn Phi này, ông ta thật sự không có chút thương xót nào cả. Bởi vậy mới mặc kệ cho người khác chà đạp mà thôi.
Cố Mạn Phi cũng biết rất rõ, muốn lật đổ mẹ con nhà Lãnh Hương Ngọc thì không phải là chuyện một sớm một chiều... Bây giờ có tiếp tục bới móc những chuyện này cũng chả giải quyết được gì.
Hơn nữa,hiện giờ nàng không có chút linh lực nào, không chút nội công nên vẫn chưa thể đi khỏi Cố phủ được.... thế nên nàng phải thấy tốt mà thu.
Nàng cười nhạt:
- Thì ra nà Mạn Phi hiểu nhầm Ý nương rồi, vậy sau này người sẽ cho a hoàn đến phục vụ Mạn Phi phải không?
- Dĩ nhiên rồi! Yên tâm đi Mạn Phi, đợi chút ta sẽ bố trí cho con 4 nha hoàn cùng với 4 ma ma chuyên phụ trách làm việc nặng nhọc.
Lãnh Hương Úy thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cố Mạn Phi đưa mắt nhìn quanh khuôn viên nhỏ, nét mặt như gặp chuyện gì khó nói:
- Nhưng mà, nơi này nhỏ xíu vậy, làm sao đủ chỗ cho nhiều người ở như vậy được chứ?
Lãnh Hương Ngọc thầm cắn chặt răng, xem ra con nha đầu này muốn đổi sang chỗ ở khác to hơn rồi.
Nhưng trong hoàn cảnh này bà ta lại không thể không tỏ vẻ hào phóng:
-Mạn Phi,yên tâm. Lúc đầu ta bố ttis cho con ở đây cũng vì nơi này thanh tịnh thích hợp cho con tĩnh tâm rèn luyện,không ngờ lại khiến con chịu khổ như vậy. Đấy là lỗi của ta, đợi chút nữa ta sẽ đích thân bố trí một khuôn viên lớn hơn cho con...
....
- Vậy Mạn Phi xin cảm tạ Ý nương, nhưng Mạn Phi vẫn thấy có chút khó sử...
- Vẫn còn gì khó xử? Con nói luôn ra để ta giải quyết một thể đi.
Chiếc mặt nạ dịu dàng thục nữ của bà ta sắp không thể giữ được nữa rồi...
Cố Mạn Phi khẽ than:
- Ý nương bố trí cho Mạn Phi nhiều người hầu như vậy thật tốt, nhưng tiền hàng tháng của Mạn Phi chỉ cỏ nửa dây tiền, Mạn Phi sợ rằng không nuôi nổi...
Lãnh Hương Ngọc:
- "...."
Mặt Lãnh Hương Ngọc đỏ bừng lên.
Trong giới quý tộc của vương quốc này, tiền tiêu hàng tháng của các thiên kim tiểu thư đều được ghi chép rõ ràng. Ngay cả tiểu thư của một gia đình quan huyện cũng có 5 lượng tiền tiêu mỗi tháng... Còn Cố Tạ Thiên là một đại tướng quân kiêm Binh bộ thượng thư, quyền cao chức trọng nên các tiểu thư trong phủ mỗi tháng đều được lĩnh 20 lượng mỗi người. Riêng Cố Thiên Thanh vì là một thiên tài võ thuật, lại được Cố tướng quân yêu quý nên mỗi tháng đều được nhận 30 lượng....
Trong thời đại này, một dây tiền là bằng nửa lượng bạc... Vậy mà một thiên kim đại tiểu thư mỗi tháng được có nửa dây tiền... Việc này mà đồn ra ngoài thì đúng là một truyện tiếu lâm không hơn không kém.
Cố Tạ Thiên lúc này thật sự chỉ muốn tìm một lỗ nẻ nào để chui xuống cho đỡ xấu hổ thôi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...