Độc Phi Vs Tà Vương
Đặc biệt là sau trận mưa to, tất cả những dấu vết gì trên mặt đất đều đã bị xóa sạch... Đúng là hội người của Lâm Vũ bản lĩnh hơn người nhưng hiện tại cũng đành chịu bó tay hết cách.
Họ lại tiếp tục mở rộng hơn phạm vi tìm kiếm.... Cuối cùng dưới sự trợ lực của Khinh Phong đại điêu,trên dòng sông phía bên ngoài thành, đại điêu đã đánh hơi thấy mùi có trên quần áo của Tôn chủ,... Sau đó đã vớt được chiếc áo bào đang bị buộc trên một hòn đá khá lớn bị vất dưới lòng sông....
Lâm Lôi, Lâm Phong, Lâm Điện... ba người không khỏi rùng mình khi nhìn thấy tình trạng chiếc khoác bào: nhăn nhúm, rách rưới, bẩn thỉu...
Vị Tôn chủ của họ có căn bệnh kì quái đó là, phàm những đồ đạc mà Tôn chủ dùng đều luôn luôn yêu cầu phải sạch sẽ, phẳng phiu... Dù cho món đồ đó có không được sử dụng nữa thì cũng cần lập tức tiêu hủy, không một ai được phép động đến....
Vậy mà ngày hôm nay chiếc khoác bào mà Tôn chủ thường hay mặc lại bị đối xử như thế này...
Không biết tác phẩm này là của đứa trẻ đen đủi nào?... Thật là to gan mà...
Ba người họ đang thần người ra suy nghĩ thì, một cơn gió thoáng qua, tiếp đó một giọng nói ấm áp hơn cả gió xuân cất lên:
- Tìm thấy hắn rồi??
Ba người lập tức quay người, hành lễ, vái chào... Lâm Lôi ấp úng:
- Bẩm Tôn chủ,... Bọn thuộc hạ bất tài... chỉ tìm được chiếc... khoác bào của Tôn... chủ... bị... bị vất ở dưới lòng sông thôi ạ.
Người mà lặng lẽ xuất hiện ngay phía sau họ, không ai khác chính là Tôn chủ đại nhân... Chàng cũng đã nhìn ra chiếc áo bị biến dạng mà Lâm Điện đang cầm chính là chiếc khoác bào ấy...
Tôn chủ đeo chiếc mặt nạ quỷ nên ba người họ cũng không thể biết biểu cảm của Tôn chủ hiện tại như nào... Họ chỉ biết nhiệt độ xung quanh họ đang mỗi lúc một tăng cao...
Tôn chủ không nói năng gì... giơ tay, lập tức chiếc khoác bào bay lên không trung, tay chàng phẩy nhẹ một cái, chiếc áo trong nháy mắt lại sạch sẽ, phẳng phiu như mới... chỉ có vạt áo bị cắt đi một đoạn dài....
Đại điêu Khinh Phong lập tức bay đến xung quanh chiếc áo, lượn mấy vòng...
Lâm Lôi cất tiếng hỏi đại điêu:
- Thế nào? Có ngửi thấy hơi người không?
Đại điêu Khinh Phong đã được trải qua khóa huấn luyện rất đặc biệt nên khứu giác tốt hơn các loại chó săn thông thường rất nhiều... Được dùng để chuyên truy tìm người, vật..
Khinh Phong lắc đầu, chiếc áo này bị ngâm dưới nước trong khoảng thời gian khá dài nên trên áo không còn chút hơi người nào cả.
Tôn chủ nheo nheo mắt, tay khẽ phẩy nhẹ, chiếc áo tan thành bụi, bay bay trong không trung.
Đó là đứa trẻ như thế bào? Trong tình trạng cơ thể không có chút linh lực nào mà chỉ trong nửa canh giờ đã đi ra khỏi phạm vi 30 dặm đường núi hiểm trở....
Làm việc lại vô cùng cẩn trọng không để lại một chút dấu vết dù nhỏ nhất.
Đến ngay cả sát thủ Vương bài của chàng cũng chưa chắc đã làm được điều này...
Đó thật sự chỉ là một đứa trẻ?
Đúng lúc này Lâm Phong người phụ trách tìm tung tích của tấm vải vụn đã xuất hiện, quỳ trước mặt Tôn chủ bẩm báo:
- Khởi bẩm Tôn chủ,thuộc hạ đã tìm khắp cả phạm vi ngọn núi này,trong phạm vi mấy chục dặm chỉ có duy nhất một mật phủ của Nhạc Hòa hầu
Dung Nghi...Tối nay Dung Nghi gặp hại, cùng đó còn có thuộc hạ của y là hai tên linh lực cấp ba hộ vệ đều đã bị giết... ngoài ra còn thêm hai người đầy tớ cũng bị giết hại... Miếng vải mà Tôn chủ giao cho thần đi tìm chính là mốt miếng vải rèm trên giường của Nhạc Hoa Hầu... Thuộc hạ đã khám nghiệm qua xác của bọn họ, phát hiện ra họ bị giết do một vết đâm chuẩn chỗ hiểm, chết ngay tại chỗ, không có dấu hiệu kháng cự.
-Nhạc Hoa Hầu ư? Nghe nói hắn có linh căn cấp trung, linh lực tu luyện đã đạt cấp 4... lại chết bởi tay của một đứa trẻ, không có cơ hội phản kháng?
Lâm Lôi kinh ngạc cất tiếng.
Linh lực tu luyện đạt cấp 4 trên đại lục này đã được xếp vào hàng cao thủ rồi... Mười người bình thường cũng không thể tiếp cận họ được...
Vậy mà lại bị sát hại bởi một đứa trẻ không có chút linh lực nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...