Vẫn là đầu óc Cố Thiên Thanh linh hoạt hơn, đứng bên cạnh mà lên tiếng:
- Ca ca, huynh lấy nhầm quà rồi thì phải? Chiếc trâm này không phải là muội nhờ huynh mua cho Trang ma ma sao? Trang ma ma sáng nay vẫn còn nhắc đi nhắc lại chỉ sợ huynh quên không mua cho bà ấy thôi kìa!
Nói rồi, Cố Thiên Thanh cầm lấy chiếc trâm bạc đút luôn vào trong tay áo, rồi lấy ra một chiếc trâm vàng:
- Ca ca, đây mới là quà cho Mạn Phi muội muội,lúc trước chẳng phải huynh đã đưa để muội mang qua cho Mạn Phi sao? Ca ca đúng là nhiều việc quá nên hay quên, may là muội vẫn nhớ đấy nhé!
Vừa nói vừa bước đến bên Cố Mạn Phi, đưa chiếc trâm vàng đến trước mắt nàng:
- Mạn Phi,đây là quà mà nhị ca mua cho muội, muội xem đeo có hợp không?
Dăm ba câu đã kịp thời hóa giải được cảnh tượng ngại ngùng này.
Cố Thiên Triều nhìn sang phía muội muội mình với ánh mắt đầy sự cảm kích, rồi lại nhìn sang phía Cố Mạn Phi, chỉ thấy nàng khoanh tay đứng đó, lặng im không nói nửa lời.
Cố Mạn Phi cuối cùng cũng chịu thưởng cho hắn một ánh nhìn, ánh nhìn này mang sự lạnh lẽo đến đáng sợ... khiến cho một kẻ trước giờ mắt luôn gắn trên trán như Cố Thiên Triều cũng phải thấy kinh hãi.
Đối phương rõ ràng mới chỉ là đứa trẻ miệng còn hôi mùi sữa, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc lạnh, tựa như có thể nhìn thấu tâm gan của bất kì một ai, khiến cho cái sự " Tiểu " ( Tiểu nhân) ẩn chứa dưới lớp vỏ bọc hoa lệ trong con người hắn không có chỗ dung thân.
Thậm chí hắn còn nghĩ rằng, Cố Mạn Phi sẽ cự tuyệt không thèm nhận lấy chiếc trâm vàng này, để hắn phải mất mặt.
Không ngờ, Cố Mạn Phi mỉm cười mà nhận lấy chiếc trâm:
- Đa tạ Nhị thiếu gia lần nào cũng có tâm tặng quà cho tôi như này!
Cố Thiên Triều thầm thở phào nhẹ nhõm,đang định mở miệng bảo nàng cài thử cây trâm này xem có hợp không thì Cố Mạn Phi đã lại tiếp lời:
- Quà do nhị thiếu gia tặng, Mạn Phi trước giờ đều rất trân trọng và giữ gìn cẩn thận, chiếc trâm cài quý như này Mạn Phi cũng chẵn nỡ cài, tốt hơn là cứ cất giữ cùng với những món quà khi trước thì hơn.
Nói rồi lệnh cho thị nữ:
- Vào trong phòng ta lấy chiếc hộp gỗ đỏ ta để ở trong chiếc tủ đầu giường mang ra đấy!
Thị nữ nhận lệnh vào trong lấy đồ.
Sắc mặt Cố Thiên Triều không khỏi biến sắc, gượng cười:
- Chiếc trâm này ta tặng muội, muội cứ dùng, không cần phải cất đi...
Còn chưa kịp nói hết câu, thị nữ nhanh nhẹn kia đã mang chiếc hộp ra.
Cố Mạn Phi mở chiếc hộp để lộ ra những món đồ được cất giữ bên trong.
Trâm gỗ,chiếc túi thơm rẻ tiền đến người hầu kẻ hạ trong phủ cũng chưa chắc đã dùng, một bông hoa giấy, lại còn một hòn đá có hình dạng đặc biệt...
Mỗi món đồ đều được cất giữ ngay ngắn, dùng vải mềm bọc lại, có thể nhìn ra chúng đã được cố chủ nâng niu,giữ gìn tới mức nào.
Những món đồ mà Cố Thiên Triều tặng cho Cố Mạn Phi vốn đều là những thứ tùy tiện mua trên đường, thậm chí còn có cả những thứ tiện tay nhặt trên đường mang về, thật sự chưa bao giờ hắn lưu tâm mua quà gì để tặng cho nàng, đến bây giờ căn bản là cũng không nhớ đã từng tặng những món đồ gì cho nàng nữa.
Chỉ đến lúc này khi nhìn những món đồ này thì mới có chút ấn tượng.
Giờ nhìn những món quà được cất giữ một cách trân trọng như này, sắc mặt không khỏi đỏ bừng, không hiểu do tức giận hay do xấu hổ nữa.
Cố Tạ Thiên tất nhiên cũng đã nhìn thấy những món quà ấy, cảm xúc trong lòng ông ta lúc này thì quả là không biết dùng từ gì để diễn tả nữa.
Ông ta chỉ thấy bản thân mình thật sự đã bỏ bê đứa con gái bé bỏng này quá lâu, quá lâu rồi. Đứa trẻ này phải thiếu thốn tình cảm đến mức nào thì mới coi những thứ đồ bỏ đi này như bảo bối tới vậy?
Ông ta vốn cho rằng đứa con trai của mình đối xử với Mạn Phi rất tốt... nhưng thì ra thằng con đốn mạt này lại coi Mạn Phi như một kẻ ăn mày mà bố thí cho những thứ đồ bỏ đi này sao?
Ông ta vừa hối hận vừa tức giận , nhìn Cố Thiên Triều với ánh mắt lạnh sắc như đao, thuận tay cầm lấy chiếc hộp gỗ đỏ,khẽ dùng lực, một tia sáng vàng lướt qua, chiếc hộp gỗ và những món đồ bên trong lập tức biến thành tàn tro, vương vãi dưới mặt đất.
- Mạn Phi, con là con gái của Cố Tạ Thiên ta, con đáng được hưởng những thứ đồ đáng giá hơn thế này nhiều lần. Đi, cùng phụ thân tới thư phòng!
Vừa nói vừa kéo lấy tay Mạn Phi lôi đi.
Mọi người: "...."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...