Độc Phi Ngự Tà Vương

Edit: voi còi

Thời gian hai ngày thoáng một cái đã qua, Lâm Mị ngồi xe ngựa tới phủ của An Nam công chúa.

Nhắc tới An Nam công chúa cũng không phải là thân sinh nữ nhi của bệ hạ, phụ thân của nàng là quan viên biên cương, năm đó vì ổn định biên cương trực tiếp liền đem nàng đưa cho thủ lĩnh ngoại cảnh.

Thời gian hai năm, đợi được đại cục trong nước ổn định, lúc này mới đánh ngoại tộc. Trong khoảng thời gian này có thể có gió yên sóng lặng, chính là bởi vì công lao An Nam công chúa chu toàn.

Có thể nói, bảo vệ trong nước an bình, không có phát sinh náo động, An Nam công chúa không thể không có công.

Sau khi cha nàng tử chiến sa trường, bệ hạ trực tiếp phong nàng vì An Nam công chúa, định cư thủ đô, ban phủ công chúa, địa vị cao cả.

Tới phủ công chúa, sau khi đưa lên thiệp mời, mới có thể ngồi xe ngựa tiến vào viện.

Mà những thứ ấy chỉ có thể ở trên thiếp mời viết tên các cô nương, ở cửa lớn phủ công chúa xuống xe ngựa, chính mình đi vào.

Phủ công chúa cũng khá lớn, dọc theo con đường này đi qua, cần tiêu phí không ít thời gian.

Cho nên ở đại đa số người đi bộ, mà chỉ có một vài cỗ xe ngựa có thể tiến quân thần tốc, không biết bị bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ nhìn theo đi vào.

Đợi được sau khi Lâm Mị xuống xe ngựa, trong đại sảnh mở tiệc chiêu đãi đã bày xong bàn.

Cạnh cửa cung nữ tiến lên đón, hành lễ nói: “Lâm tam tiểu thư, mời bên này.”

Lâm Mị mỉm cười, đi theo cung nữ tới bên cạnh bàn của mình, ngồi xuống. Tú Nhi đứng ở phía sau của nàng.

Mỗi người tham gia yến hội có thể mang một thiếp thân nha hoàn.


Bên trong còn là ngồi mấy người trang phục trang điểm giống phu nhân, Lâm Mị chỉ là liếc mắt nhìn, không có để trong lòng.

Rất nhanh, người đã tới đủ.

Chỉ là, ngoại trừ vị trí chủ vị trên cao, phía dưới kê mấy bàn đơn người ngồi ở đó đều là cầm thiệp mời mà An Nam công chúa tự tay viết. Còn những người khác... Trong đại sảnh trái lại kê mấy dãy bàn thật dài.

Đây là giống như đãi ngộ khác nhau giữa thượng phòng cùng phòng lớn chung.

Đương nhiên, nếu như năm vừa rồi, đãi ngộ này, sẽ chỉ làm Lâm Thiến Khanh cảm thấy vô cùng tự hào. Muốn biết, trong kinh đô biết bao nhiêu tiểu thư huân quý thế gia trong kinh đô là vào không được hoa mai yến.

Chỉ là, vinh dự đặc biệt năm rồi, lúc này lại khiến Lâm Thiến Khanh cảm thấy trên mặt nóng bừng.

Ánh mắt nàng đố kị không cam lòng tất cả đều tập trung vào trên người Lâm Mị phía trước đang ngồi một mình kia.

Một thân y phục đỏ rực như lửa cháy, khiến Lâm Mị thành tiêu điểm giữa mọi người.

Tầng tầng lớp lớp y phục lụa mỏng, chút nào không thấy rườm rà, ngược lại như lửa cháy hỏa vậy, mang theo một loại rừng rực nhẹ nhàng, dường như vũ động trên không trung.

Càng đừng nhắc tới trên tóc Lâm Mị caig nguyên bộ trang sức vàng nạm hồng ngọc, một viên hồng ngọc lớn được cố định ở chính giữa, từng sợi kim tuyến tinh tế quấn quanh kéo dài sang hai bên, phía trên gắn những viên bảo thạch màu hồng nho nhỏ, đan vào ở sau ót.

Tảng lớn tơ vàng quấn quanh, vừa tạo ra hoa văn phiền phức giữ chặt mái tóc đen dài.

Chớ nói chi là hơi nghiêng đầu nhẹ nhàng dao động, trên không trung lưu lại một chút kim sắc tàn quang, khiến cho người nhìn không dời được hai mắt.

Nếu nói là y phục và trang sức này đẹp làm cho người khác hâm mộ, Lâm Mị người này mới là chân chính làm người ta không dời ánh mắt.


Ngũ quan tinh xảo yêu nghiệt, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, không cần dùng son bột nước trang điểm, cũng đã đẹp không gì sánh nổi.

Phảng phất giống như phượng hoàng lửa xinh đẹp trong lửa cháy hừng hực kia, cao ngạo bay lượn với chân trời.

”An Nam công chúa đến.” Theo tiếng nói lanh lảnh của thái giám vang lên, An Nam công chúa mặc y phục đơn giản la quần màu tím từ sau đường đi đến.

Cũng không phải là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại mang vẻ đẹp điềm tĩnh. Không thuộc về mỹ nhân chợt vừa nhìn (nhìn thoáng), mà nhìn kỹ, lại có khác một loại mỹ cảm đặc.

Trang sức không nhiều, lại kiện kiện tinh tế, vừa nhìn liền là vật trong cung ngự ban.

Không biết là thân thể không tốt còn là lâu không thấy thái dương, màu da trắng bạch suy yếu giống như có bệnh.

An Nam công chúa ngồi vào chỗ, mọi người bình thân, cung nữ bưng các loại món ngon như nước chảy đi vào bày đầy đủ.

Nhìn trên bàn trước mặt dọn xong món ngon, Lâm Mị thế nhưng một chút cũng không khách khí, trực tiếp cầm chiếc đũa lên bắt đầu ăn.

Còn những nữ nhân bên cạnh kia lại mềm giọng nói nhỏ ca tụng nhau... Cùng nàng có quan hệ gì?

Cái gì cũng không hấp dẫn bằng mỹ thực trước mặt.

Tú Nhi nhìn tiểu thư thoải mái, cũng là hài lòng gắp thức ăn rót rượu cho tiểu thư.

Đợi được mọi người hàn huyên một trận xong, An Nam công chúa ý bảo mọi người có thể đi trong viện ngắm mai.

Nhắc tới An Nam công chúa nhưng thật là thích hoa mai, trong viện to như vậy trồng toàn hoa mai.


Lúc này chính là mùa hoa mai nở rộ.

Trong đó tiêu điểm cũng không phải là những đóa hoa mai không sợ giá lạnh, mà là An Nam công chúa.

Người nào không biết An Nam công chúa thân phận siêu nhiên, ngay cả bệ hạ đều lễ nhượng ba phần với nàng, đương nhiên là vây quanh ở bên cạnh An Nam công chúa, mượn cớ ngắm hoa đến lôi kéo làm quen.

Lâm Mị ăn uống no đủ cũng không có hứng thú hướng nơi có nhiều người mà đi, tự mình mang theo Tú Nhi hướng bên cạnh đi đến.

Nhìn hoa mai kiều diễm, ngửi mùi hương lạnh lùng, cả người đều là vui vẻ thoải mái.

Rốt cục khi rời xa những người sặc mùi son phấn, Lâm Mị như trút được gánh nặng phun ra một hơi.

Những người này, hương phấn son bột không lấy tiền đi?

Đây là dùng bao nhiêu a?

”Oh.” Lâm Mị đem điểm tam vừa dùng khăn tay len lén giấu đi đưa cho Tú Nhi, “Ăn chút đi, còn không biết lúc nào trở về đâu.”

Nàng đột nhiên có chút hối hận, tuy nói thức ăn kia ăn rất ngon, thế nhưng, những thứ mùi son phấn ấy hun nàng thấy đau đầu. Chờ một lát có thể đi rồi hãy mau đi thôi, chịu không nổi.

Tú Nhi nhìn nhìn xung quanh không có ai, vội vàng đem điểm tâm nuốt vào.

Còn là tiểu thư nhà nàng tốt nhất.

Tú Nhi ăn xong, hai người nhìn hoa mai một chút, liền nghe thấu sau lưng có tiếng bước chân truyền đến.

Lâm Mị nhăn mày lại, nàng cũng đến nơi hẻo lánh như thế rồi, sao còn có thể gặp được người?

”Tam tỷ, tỷ ở nơi này a?”


Lâm Thiến Khanh?

Nàng tới làm gì?

Lâm Mị xoay người, nhìn Lâm Thiến Khanh: “Có việc?”

”Tam tỷ, tỷ....” Lâm Thiến Khanh vì khăn tay trong tay một cái, tựa hồ là đang vì khó muốn nói như thế nào.

”Không có việc gì ta liền đi trước.” Nàng cũng không muốn cùng Lâm Thiến Khanh nhiều cùng xuất hiện, đầu óc Lâm Thiến Khanh không quá bình thường, ý nghĩ thật sự là khác hẳn với thường nhân.

”Tam tỷ có người muốn gặp tỷ.” Lâm Thiến Khanh nhìn thấy Lâm Mị muốn đi, vội vàng ngăn cản nàng, lo lắng nói ra.

Lâm Mị kỳ quái nhìn Lâm Thiến Khanh, nàng thật là không ngờ có người nào muốn gặp nàng.

”Chính là hắn.” Nói xong, Lâm Thiến Khanh tránh ra một bước, lộ ra nha hoàn phía sau nàng vẫn hơi cong thân.

Nha hoàn kia lúc này mới đứng vững người, so với vừa rồi cao hẳn một cái đầu. Trên mặt tuy nói không có hóa trang, thế nhưng nhìn thiên âm nhu phẫn khởi nha hoàn đến đảo cũng không phải rất đột ngột.

Lâm Mị nhíu mày, người này là ai?

”Tam tiểu thư, ta rốt cuộc lại gặp được ngươi.” Nam nhân trang điểm thành nha hoàn kia thoáng cái liền kích động nhào tới.

Lâm Mị phản ứng cũng rất trực tiếp, giơ chân lên đến, một cước đạp tới.

Thân thể bị độc tố cải tạo qua, đạp một nam nhân sức trói gà không chặt như thế, tuyệt đối là dư dả.

Nam nhân phù phù một chút liền nằm trên đất, vừa định đứng dậy, trên lưng trầm xuống, ba kỷ một chút, mặt lại cùng mặt đất liền tiếp xúc thân mật.

”Ngươi muốn chết sao?” Lâm Mị đạp phía sau lưng nam nhân, mắt hoa đào nheo lại, khóe mắt bị lây hồng sắc nguy hiểm.

”Tam tỷ, tại sao tỷ có thể đối đãi người ái mộ mình như vậy?” Lâm Thiến Khanh bất mãn chất vấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui