Edit: voi còi
Lâm Mị chậm rì rì đi tới trong viện, nhìn thấy Lâm Thiến Khanh vẻ mặt lúng
túng đứng ở một bên, mà Chu Bảo Trạch lại là khí định thần nhàn như vậy.
Vừa thấy được nàng đi ra, Chu Bảo Trạch vội vàng tiến lên hai bước, ân cần gọi: “Tam tiểu thư.”
”Chu công tử, có việc sao?” Cùng sánh với kích động của Chu Bảo Trạch, Lâm Mị lại là tương đương yên ổn.
”Qua hai ngày nữa liền là hoa mai yến, vừa lúc trong cửa hàng của ta có hoàn thành xong một bộ y phục, đưa tới cho Tam tiểu thư.” Chu Bảo Trạch vừa
nói xong, Lâm Thiến Khanh tức giận đến siết chặt khăn tay trong tay.
Người nào không biết Chu gia mở cửa hàng tơ lụa a?
Đó thế nhưng trải rộng khắp Đại Giang nam bắc, chỉ cần là trong thành trấn lớn tất nhiên có cửa hàng tơ lụa của Chu gia, y phục ở trong đó thế
nhưng huân quý thế gia đại gia đình yêu nhất.
Bên trong vải vóc tốt, cắt may tốt, thêu công càng tốt hơn, đương nhiên, cái tốt nhất, còn là giá.
Tuyệt đối là mua được một kiện y phục làm cho người ta đau lòng hai ba tháng.
Chu Bảo Trạch vậy mà liền chạy tới đưa cho Lâm Mị một kiện y phục của Chu gia?
Lâm Mị nàng có tài đức gì a?
Ở trong ánh mắt đố kị đến có thể giết chết người của Lâm Y Hân Lâm và
Thiến Khanh, Lâm Mị chậm rãi lắc đầu: “Chu công tử, không có công lao
thì không nhận bổng lộc. Tại sao ta có thể nhận y phục của ngươi?”
”Tam tiểu thư, đây cũng không phải là nàng muốn lấy y phục của ta. Mà là ta xin nàng giúp.” Chu Bảo Trạch cười nói.
Rốt cuộc là thương nhân, một cái miệng kia tuyệt đối là biết ăn nói.
”Đây là thợ may trong cửa hàng nhà ta mới làm ra, còn chưa có tiêu thụ. Bởi
vì làm được thập phần không dễ dàng, chỉ bán cho các tiểu thư phu nhân
huân quý thế gia, chỉ là, nếu chỉ bày ở trong cửa hàng, danh tiếng cũng
không nóng nhiệt.”
”Ta nghĩ chính là, vừa lúc mượn cớ hoa mai
yến, xin Tam tiểu thư mặc vào tham gia, giúp cửa hàng của ta tuyên
truyền. Y phục này coi như là thành tạ lễ, đưa cho Tam tiểu thư.”
Nói xong, Chu Bảo Trạch liền đem y phục trong hộp lấy ra.
Bày ra là màu lam, trong suốt sạch sẽ giống như bầu trời sau cơn mưa. Cổ
tay áo dùng ngân tuyến (chỉ bạc) thêu hoa văn phiền phức, dưới ánh nắng, dường như ngân hà đang lưu động, ngân quang lóng lánh.
Một thân y phục này thế nhưng khiến người trong viện nhìn ngây ngốc.
Thật đẹp đi?
Chu Bảo Trạch đối với thân y phục trong tay mình này thế nhưng tương đương
hài lòng, trong tay hắn tập hợp tú nương tốt nhất, chẳng qua chỉ làm ra
ba bộ thôi.
Coi như là ba bộ này, nhưng cũng là hình thức có điều bất đồng, bộ này là bộ đẹp nhất trong ba bộ.
”Tam tiểu thư, nếu như nàng mặc vào, nhất định sẽ làm cho hai kiện khác bán được giá tốt nhất.” Chu Bảo Trạch tự tin nói.
Lâm Mị nhàn nhạt quét mắt liếc qua bộ y phục khiến Lâm Y Hân Lâm và Thiến
Khanh nhìn đỏ mắt không ngớt kia, y phục trang sức mấy thứ này đối với
nàng mà nói, thật đúng là không có sức hấp dẫn gì.edit: voi còi
Ở mạt thế có thói quen coi trọng thức ăn, mấy thứ này... Dưới tình huống tính mạng cũng không bảo đảm, ai còn sẽ đi để ý đâu?
Lâm Mị cười, ánh mắt đảo qua y phục xinh đẹp kia, hỏi một câu: “Nếu như ta
giúp đỡ Chu công tử, không biết nhưng sẽ có thù lao như thế nào?”
Lâm Thiến Khanh kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn cũng không có nghĩ tới
Lâm Mị vậy mà không biết xấu hổ như vậy, nhịn không được thay Chu Bảo
Trạch xuất đầu: “Tam tỷ, Chu công tử đã nói y phục này tặng cho tỷ, sao
tỷ còn không biết xấu hổ muốn thù lao đây?”
Lâm Mị mỉm cười, mâu
quang lưu chuyển, hỏi một câu: “Ta tìm Chu công tử muốn thù lao, Tứ muội lại cần gì phải gấp gáp chứ? Liền nói ngày sau muội gả cho Chu công tử, cũng còn có Chu lão phu nhân quản gia. Bây giờ muội sẽ tới quan tâm
tiền tài của Chu công tử, có phải có chút sớm hay không a?”
”Tỷ...” Lâm Thiến Khanh bị Lâm Mị nói khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, căm giận nhìn
chằm chằm Lâm Mị, đồng thời cũng có chút ngượng ngùng trộm liếc Chu Bảo
Trạch.
Chuyện hôn sự này cùng Chu Bảo Trạch là ván đã đóng
thuyền, chỉ là, ngay trước mặt nhiều người như vậy nói ra, vẫn cảm thấy
rất khó xử a.
Lâm Thiến Khanh còn chưa có nhăn nhó xong, Chu Bảo
Trạch lập tức phiết thanh (phủi sạch, đẩy ra) quan hệ: “Tam tiểu thư,
tại hạ là tuyệt đối sẽ không thú Tứ tiểu thư vì thê.”
Ngụ ý, hắn chỉ biết thú Lâm Mị vì thê.
Không nhìn sắc mặt Lâm Thiến Khanh trong nháy mắt tái nhợt, Lâm Mị nhẹ nhàng
cười: “Ta cảm thấy Tứ muội nói cũng có lý, y phục này, còn xin Chu công
tử thu hồi lại. Hoặc là đổi thành Tứ muội đến mặc đi, cũng có thể biểu
diễn cho huân quý thế gia tiểu thư đến xem, cũng như nhau.”by voi còi
Chu Bảo Trạch lắc đầu: “Vậy làm sao có thể như nhau?”
Lâm Thiến Khanh lảo đảo lui về phía sau một bước, vẻ mặt không thể tưởng
tượng nổi nhìn chằm chằm Chu Bảo Trạch. Nàng vạn vạn không nghĩ đến, Chu Bảo Trạch vậy mà hạ thấp nàng như vậy, ở trước mặt Lâm Mị làm thấp
nàng!
Lâm Thiến Khanh phản ứng khiến Lâm Mị tương đương hài lòng.
”Được rồi, chẳng qua là một bộ y phục mà thôi.” Lâm Y Hân cười híp mắt nói:“Chu công tử, nếu như công tử muốn để muội muội của ta tuyên truyền
thanh danh ra nhưng thật là đi nhầm một bước này.”
”Nga? Nói như thế nào?” Chu Bảo Trạch nhìn về phía Lâm Y Hân.
Lâm Y Hân che môi khẽ cười nói: “Chu công tử chẳng lẽ quên mất, chủ nhân
hoa mai yến lần này chính là An Nam công chúa, y phục của nàng thế nhưng là từ Linh Lung các.”
”Linh Lung các?” Lâm Mị không hiểu nhìn Lâm Y Hân.
Trong lòng Lâm Y Hân cười thầm, liền biết Lâm Mị này là nha đầu không hiểu biết chưa từng thấy lại không biết Linh Lung các.
”Các chủ Linh Lung các nhưng là tú nương tốt nhất trong thiên hạ, xiêm y
được làm ra xa hoa xảo đoạt thiên công. Mà các chủ này, ba năm chỉ làm
một kiện xiêm y, bao nhiêu người ra nghìn vàng cũng không cầu nổi y phục này.”
Lâm Y Hân nói được đến vẻ mặt hớn hở, giống như nàng tạn mắt nhìn thấy các chủ Ling Lung các tự tay sở chế xiêm y vậy.
”An Nam công chúa mặc, chính là Linh Lung các các chủ... Dưới, hai vị
trưởng lão làm ra. Hai vị trưởng lão tay nghề tuy nói so với các chủ hơi kém một chút, nhưng một năm có thể làm ra một kiện. Ngoại trừ bổn quốc
cùng hoàng hậu, khắp thiên hạ này cũng chỉ có An Nam công chúa may mắn
được một kiện này.”
Lâm Y Hân cười mỉm nói: “Có An Nam công chúa
mặc xiêm y của trưởng lão Linh Lung các, Chu công tử, xiêm y của công tử đi cũng là không lấy được thứ nhất.”
”Nhị tiểu thư, tại hạ cũng không muốn so sánh với Ling Lung các, tại hạ, chẳng qua là nghĩ...” Lời của Chu Bảo Trạch còn chưa nói hết, cửa viện vang lên một tiếng: “Lâm
tam tiểu thư, thuộc hạ phụng mệnh Thất vương gia, đến đây tặng mấy thứ
đồ cho Tam tiểu thư.”
Lâm Mị ngẩng đầu nhìn lên, chính là Kỷ quản gia cùng Nhạc Thần tiến vào, phía sau Nhạc Thần còn theo bốn nha hoàn,
trong tay tất cả đều nâng hộp.
Nhạc Thần tiến vào hành lễ nói:“Lâm tam tiểu thư, vương gia biết ngài muốn đi tham gia hoa mai yến cố ý đem vật này đưa tới cho ngài.”
Nói xong, Nhạc Thần vung tay lên,nha hoàn đi theo bên cạnh lập tức đem hộp trên tay hai tay dâng lên.
Lâm Mị vẫn không nói gì, chỉ là Lâm Thiến Khanh nhịn không được kinh hô một tiếng: “Linh lung các!”
Bị Lâm Thiến Khanh kêu lên như thế, lúc này Lâm Y Hân mới chú ý tới ký hiệu trên hộp này, chính là dấu ấn của Linh Lung các.
”Lâm tứ tiểu thư quả nhiên là ánh mắt tốt.” Nhạc Thần cười, nói, “Bên trong
hộp này chính là xiêm y các chủ Linh Lung các tự tay sở chế, còn xin Lâm tam tiểu thư vui lòng nhận cho.”
Linh lung các các chủ tự tay sở chế.
Chín chữ này, mỗi một chữ cũng gióng như hóa thành một lưỡi dao sắc bén,
thật sâu đâm vào đáy lòng của Lâm Thiến Khanh và Lâm Y Hân, khiến bọn họ bị thương tích đầy mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...