Độc Phi Khuynh Thành

Dạ Khuynh Thành lúc này lại cực kì dễ dàng buông tay, rõ ràng đã từng nói sẽ không bao giờ bỏ qua, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười nhìn Mị mang ta rời đi. Hắn… quả thật vẫn còn lừa ta sao? Hay là chỉ trong vài câu nói ngắn ngủi đó, bọn họ đã thỏa thuận được một sự giao dịch ăn ý? Ta không đoán ra, cũng không muốn đi đoán. Giờ này khắc này, ta chỉ muốn biết tâm tư Mị.

Vẫn ngồi trong xe ngựa như cũ, vẫn yên tĩnh có chút nặng nề như cũ, nhưng người bên cạnh đã thay đổi, tâm tình cũng thay đổi, từ lạnh lùng lạnh nhạt đã trở thành nóng vội lo lắng. “Mị Mị…” Cầm lấy vạt áo Mị, muốn hỏi hắn cho ra lẽ, nhưng lại không biết mở lời như thế nào. Mà Mị lại đưa tay vuốt mái tóc đen của ta, sâu kín mở miệng nói: “Lúc trước, khi ta không biết thân phận của nàng, ta vẫn luôn luôn nghĩ, vì sao nàng lại thích Dạ Khuynh Thành vỗ về tóc của nàng như vậy?” Rõ ràng giờ phút này chúng ta nên bạt kiếm nỏ dương, có lẽ ta nên chất vấn hắn vì sao phải cướp lấy Nam Mạch, nhưng lại không thể làm như vậy, nhìn hắn khó hiểu như thế, đến cuối cùng vẫn chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn, nghe hắn nói có chút ưu thương. Không mở miệng, để hắn tùy ý một lần lại một lần vỗ về tóc ta. “Liễu Lăng, có phải nàng chê ta không đủ ôn nhu?” Hắn lại sâu kín hỏi. Ta xua tay, chỉ xua tay, tựa hồ ngoại trừ động tác này, ta không biết mình nên làm gì, phải làm gì nữa. Nhưng ta biết, ta chưa bao giờ ghét bỏ Mị đạm mạc, mặc dù lúc trước khi mới quen, quả thực hắn đối xử với ta không được thân thiện. Cũng không phải mỗi người đều có thể vui vẻ mà trưởng thành, Mị đã trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện, làm sao có thể vui vẻ được? “Vậy là nàng vẫn chưa tha thứ cho ta sao? Hay là trời không muốn giúp ta, ta vẫn lại thương tổn nàng một lần nữa?” Giờ phút này Mị tựa như đứa nhỏ, cố ý đòi một đáp án. Mị như vậy, Mị nói nhiều như vậy, cơ hồ ta chưa bao giờ gặp qua. Ta từng kỳ vọng Mị có thể thay đổi, có thể thoát khỏi sự giam cầm của chính mình. Nhưng hôm nay, đốt nhiên ta lại cảm thấy ẩn ẩn bất an. “Mị Mị, đừng nói nữa.” Bàn tay ta càng nắm chặt vạt áo hắn, lắc tay nói: “Ta chưa từng trách ngươi, hiện tại cũng vậy.” “Mặc dù ta đoạt quốc gia của nàng, nàng cũng không để ý sao?” Cặp mắt hắn thâm thúy nhìn ta, bên trong có chút gợn sóng lưu chuyển mà chính ta cũng không hiểu rõ. Ta kiên quyết gật đầu, “Ta để ý, bởi vì ta biết Mị Mị nhất định có nỗi khổ riêng, đúng không?” Bàn tay lướt qua vạt áo, tiện đà đặt trên tay hắn, ta dùng vẻ mặt gần như tiều tụy nhìn hắn, “Mị Mị, hãy nghe ta nói, Dạ Khuynh Thành từ đầu tới cuối đều lợi dụng ta kiềm chế ngươi, tất cả mọi chuyện đều là một tay hắn tạo thành. Ta hy vọng ngươi không cần lo cho ta. Không cần bởi vì ta mà nghe theo Dạ Khuynh Thành được không? Không cần hy sinh vô ích, cũng không phải làm những chuyện mà mình không thích.” Ta hy vọng hắn có thể nhận thấy ta thực lòng, cho hắn biết ta cũng không muốn hắn làm như vậy. “Liễu Lăng, lúc này ta đang làm chuyện mà mình muốn.” Một tay hắn nắm lấy tay ta, một tay kia nhẹ nhàng vươn ra xoa nhẹ hai má ta, cười đến mị hoặc, “Chuyện khiến ta vui vẻ nhất chính là ở bên cạnh nàng, cho nên ta có thể tùy hứng mà không buông tay phải không?” “Mị Mị…” Ta không hiểu, ta thật sự không hiểu. Hắn ngắt lời ta, cười nói: “Liễu Lăng, có phải cho dù ta có như thế nào, nàng cũng sẽ không trách ta?” Ta không rõ ý hắn, nhưng ta vẫn kiên định gật đầu, “Đúng, sẽ không trách ngươi.” Bên môi hắn xẹt qua một chút tươi cười, nhưng ta lại không thấy rõ là cao hứng hay là chua xót, chỉ là trong một nháy mắt, chờ tới khi ta nhìn lại, đã sớm tiêu tán. Hắn đưa tay, lấy từ trong lòng ra một cái hộp nhỏ, chậm rãi mở ra, lấy từ trong đó ra một thứ, đặt trong lòng bàn tay, đó là Lộ xuân, lúc trước ta không lấy đi, để lại cho hắn giữ. Hắn… muốn làm gì? “Mị Mị?” Ta kinh ngạc nhìn hắn. Mà ngay sau đó hắn lại nắm tay lại, hơi dùng sức, sau khi mở bàn tay ra, lộ xuân trong tay đã sớm hóa thành một đám bụi phấn. Gió thổi qua cửa xe, đám bụi phấn đó cũng theo gió bay đi, trong nháy mắt liền tiêu tán vô ảnh, trong lòng bàn tay hắn, chỉ còn lại một vết thương vĩnh viễn cũng sẽ không xóa nhòa. Hắn… hủy đi Lộ xuân, hủy đi thứ duy nhất có thể cởi bỏ Triền Miên. Sau đó hắn nói với ta “Liễu Lăng, trách ta sao? Lúc này, nàng thật sự không còn đường lui nữa.” Vì sao cuối cùng ta lại cảm thấy hắn làm tất cả mọi chuyện chỉ để khiến ta hận hắn. Vì cái gì? Ta dùng ánh mắt ngóng nhìn hắn, mà hắn lại vươn tay ôm lấy ta, để cho ta tựa vào trên đùi hắn, thản nhiên nói: “Liễu Lăng, kỳ thật lúc trước ta cũng từng làm như thế, bởi vì lúc trước khi Dạ Khuynh Thành có việc, ta cũng từng giả thành hắn như vậy.” Đầu ngón tay hắn không ngừng xuyên qua tóc ta, một lần lại một lần, giống như muốn làm tất cả, tất cả mọi việc đó. Ta biết tất cả đều là giả, bởi vì lòng cảm thấy đau. Một loại đau đớn vừa quen thuộc vừa xa lạ, không ngừng đánh vào lòng ta. Là đau đớn của hắn, cũng là của ta. Ta rất muốn nói với hắn, Mị Mị ngươi không lừa được ta, trừ phi ngươi có thể khống chế được cả trái tim mình, những lại không thể nói ra lời. Ta sợ biết đâu hắn lại có thể khống chế được trái tim mình thật, như vậy ta quả thực là không có một chút liên hệ nào với hắn nữa. Ta sợ, ta sợ như vậy, bởi vì ta biết chỉ cần hắn muốn, có lẽ thật sự có thể trở nên không có cảm xúc. “Mị Mị, ta vẫn ở lại cạnh ngươi được không?” Trầm mặc hồi lâu, ta mới nhẹ nhàng hỏi. Hắn dừng một chút, hiển nhiên không nghĩ tới ta sẽ nói như vậy, thật lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng mà gật đầu “Được, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ.” Vĩnh viễn có xa lắm không? Không ai có thể biết được. Chưa bao giờ Mị lại dễ dàng cho ta một sự hứa hẹn như vậy, làm cho ta cảm thấy tất cả đều giống như không phải thật. Mà ta, đã phải dùng một quyết tâm rất lớn mới có thể hạ một quyết định như vậy. Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, đây đều là do ta nợ hắn, cho dù như thế nào, ta cũng không thể ích kỷ buông tay với hắn, cũng không có cách nào hận hắn vì những hành động mà hắn đã làm. Có một số việc, cũng chỉ có thể đến lúc cuối cùng mới có thể phán xét là đúng hay sai. Chúng ta một đường về tới Nam Mạch quốc. Không nghĩ tới lần trước một mình xuất cung, đã từ biệt hai tháng, lần này trở về, lại có chút cảm xúc cảnh còn người mất. Sứ thần của các quốc gia khác đã sớm trở về, mà trong triều đình lại chia làm hai phái huyên náo ồn ào. Có người phản đối Mị đoạt quyền, mà có người lại ủng hộ hắn một cách kỳ tích. Ta không biết hắn làm như thế nào, bất quá chỉ ngắn ngủn một thời gian như vậy, nhưng lại có thể có được sự ủng hộ của nhiều người như thế, giờ phút này ta lại nghĩ tới một chuyện, đó là nghĩ đến Mị đã dùng thủ đoạn gì mà ta không biết, ta tìm đến Văn Mặc, hỏi rõ mọi chuyện. Viết Văn nói cho ta biết, ngày đó ta đột nhiên mất tích, rất nhiều sứ thần của các quốc gia đều rục rịch, có ý liên hợp cướp đoạt, thế cho nên lòng người hoảng sợ. Này trong lúc đó, Tây Việt quốc quân Lâu Sở Ngọc vẫn không hề có động tĩnh gì mà trở về Tây Việt, nhưng không nghĩ tới, những tên lớn tiếng ồn ào còn chưa hành động, kẻ yên lặng không nói Lâu Sở Ngọc lại định hồi mã thương, thiếu chút nữa cướp lấy hết thảy. Mà lúc này, Tây Việt quốc Chiến Hậu lại toàn lực bảo vệ Nam Mạch quốc. Viết Văn nói, lần đó, rốt cuộc y cũng biết thế nào là đánh giá cao nhân, Lâu Sở Ngọc không kém, nhưng Chiến Hậu lại vẫn hơn một bậc, cho nên Lâu Sở Ngọc rốt cục vẫn bị đánh bại. Mà trước khi Lâu Sở Ngọc rời đi, lại để lại một câu, nói một ngày làm thần, suốt đời đều là thần, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Cuối cùng, Chiến Hậu lấy ra thư tín vương tự tay viết, tạm thời chấp chính quốc sự, khống chế Nam Mạch. Nói xong, Văn Mặc lại giống như không tin hỏi: “Vương, thư tín tự tay viết kia là giả phải không?” Tự tay viết sao? Ta không biết thì ra Mị lại có thể học theo bút tích của ta? Về phần con dấu ngọc tỷ, Mị muốn lấy được lại càng dễ dàng, lúc trước cho dù là cơ quan phức tạp, hắn cũng đều có thể thoải mái xuất nhập, huống chi chỉ là một cái hoàng cung mà thôi. Chỉ là Sở Ngọc lúc gần đi nói câu kia lại có ý gì? Hắn muốn giết Mị sao? Hắn muốn đoạt được quyền thế đến vậy sao? Ngay cả ân tình lúc trước cũng bất chấp sao? Ân cứu mạng của ta đối với hắn, ơn dạy dỗ của Mị đối với hắn, đều có thể quên như vậy sao? Người ta nói, bậc đế vương không cần nhân từ, nhưng có thể quên hết mọi tình cảm sao, vứt bỏ tất cả bằng hữu sao, như vậy thật sự có thể khoái hoạt sao? Ta thật sự không bao giờ hiểu được thiếu niên thẳng thắn mà quật cường kia nữa. Không hiểu vì sao hắn có thể trở thành như thế, cũng không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy. Rõ ràng hắn đã từng nói sẽ không từ một thủ đoạn nào để giữ Mị lại bên cạnh, nhưng giờ lại muốn giết Mị, là vì Mị không đồng ý mà chọc giận hắn sao? “Không, là thật.” Suy nghĩ hồi lâu, ta mới cười nói: “Là bổn vương tạm thời giao toàn bộ lại cho hắn. Có lẽ về sau cũng sẽ giao lại hoàn toàn cho hắn cũng chưa biết chừng.” “Vương muốn rời đi?” Măn Mặc giật mình hỏi. Người này cho tới giờ vẫn luôn trung thành với Thu gia, có lẽ về mặt nào đó mà nói, ta đã khiến y thất vọng. Ta, chung quy vẫn không thích hợp trở thành một quân vương. Nhưng Mị cũng không thích hợp, có lẽ để cho Nam Mạch biến mất cũng tốt, chỉ cần dân chúng Nam Mạch quốc có thể an cư lạc nghiệp. Lời nguyền rủa kia, cho dù ta có không tin, nhưng thủy chung cũng vẫn giống như một cây gai nhọn lúc nào cũng đâm trong đầu ta, không thể nhổ đi, cũng không thể bỏ qua. Cho dù như thế nào, ta cũng không hy vọng Mị sẽ thay ta nhận lấy lời nguyền rủa đó. Cho dù như thế nào, ta cũng không hy vọng bất kỳ một người vô tội nào phải nhận lấy lời nguyền rủa đó. Nghĩ đến đây, ta không khỏi sửng sốt. Chẳng lẽ Mị biết lời nguyền rủa này? Cho nên mới muốn thay ta gánh vác hết thảy? “Vương.” Có lẽ là thấy ta hồi lâu không nói, Văn Mặc lại một lần nữa kêu. Ta thu hồi suy nghĩ, nhìn vị thần tử đã qua nửa đời người này, thản nhiên hỏi: “Mặc thúc thúc, nếu như Nam Mạch này không còn là thiên hạ của Thu gia, nhưng dân chúng Nam Mạch lại có thể an cư lạc nghiệp, thúc cảm thấy như thế nào?” Lúc này, ta lấy thân phận một vãn bối thương lượng cùng y, mà không phải lấy thân phận một quân vương muốn y trả lời. Có lẽ, điều duy nhất ta có thể làm đối với dân chúng Nam Mạch quốc, cũng chỉ có thế này. Ta nghĩ cho dù ta thật sự làm như vậy, phụ vương và mẫu hậu cũng sẽ không trách ta. Làm một bậc đế vương, quan trọng nhất vẫn là không làm dân chúng thất vọng. Thiên hạ vốn là một nhà, cần gì phải chấp nhất ai mới là chủ nhân thật sự? Có lẽ lúc trước ta cũng sai lầm rồi. Mặc dù Dục ca ca là cừu nhân của Nam Mạch quốc, mặc dù lưng đeo trách nhiệm, nhưng có lẽ ta cũng không nên trở về Nam Mạch. Chỉ cần dân chúng yên ổn là tốt rồi, không phải sao? Có lẽ là do khi đó, không muốn đeo trên lưng tội danh, không muốn trở thành người có tội với Thu gia, không muốn buông cừu hận trong đầu nên ta mới hành động như vậy. Dục ca ca nói rất đúng, có một số việc nhất định phải làm, mặc dù kết quả như thế nào, mặc dù có lựa chọn lại bao nhiêu lần, có lẽ cũng vẫn sẽ lặp lại như vậy. Cho nên cho dù có lựa chọn lại bao nhiêu lần nữa, có lẽ ta cũng vẫn sẽ trở lại Nam Mạch, cũng giống như Dục ca ca đã nói, cho dù lúc trước như thế nào đi nữa, huynh ấy cũng vẫn sẽ lựa chọn báo thù. Muốn trách cũng chỉ có thể trách thiên ý trêu người. Người nên hận lại không thể hận nổi, người nên yêu cũng không thể yêu thương. Nếu như không có tình yêu, có lẽ mọi chuyện đều sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Văn Mặc dừng một lúc, mới mở miệng hỏi: “Vương, người muốn vứt bỏ Nam Mạch quốc sao?” “Không phải vứt bỏ, chỉ là muốn để cho nó tồn tại được tốt hơn.” Ta nhẹ thở dài “Mặc thúc thúc, ta không thích hợp làm một quân vương.” Nhưng Văn Mặc cũng không sửa được tư tưởng cố chấp, gằn từng tiếng nói với ta: “Vương, người có thể trở thành một quân vương, chỉ là do người không muốn làm mà thôi. Nhưng vi thần chỉ trung với Thu gia. Cả đời không thể nguyện trung thành với hai chủ.” Đột nhiên trong lúc đó, hiểu được vì sao vương giả tịch mịch, bởi vì tất cả mọi chuyện cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, không ai nghĩ rằng vương của bọn họ cũng có lúc mệt mỏi, dường như bọn họ luôn nghĩ rằng vương không gì không làm được. Mà đối với sự trung thành cố cháp của Văn Mặc, ta cũng thật không biết nên nói gì mới được nữa. Trầm mặc hồi lâu, ta mới mở miệng hỏi: “Văn đại nhân, bổn vương chiêu Tây Việt Chiến Hậu làm phu quân được không?” Ta biết có lẽ so với Mặc thúc thúc, y càng thích ta gọi y là Văn đại nhân hơn. Bất quá chỉ là một tiếng gọi, y cũng cảm động lau mắt, nói: “Vương, vi thần nghĩ rằng như thế rất tốt.” Đúng vậy, bởi vì hắn biết ta sẽ không rời đi. Đúng vậy, ta cũng quyết định tạm thời sẽ không rời đi, nhưng sau đó, ai có thể biết được? Nếu Mị muốn quyền lực, như vậy ta liền cho hắn, hắn muốn như thế nào cũng đều được, nhưng ta sẽ không đem ngôi vị vương này tặng cho hắn, ta không hy vọng hắn sẽ nhận lời nguyền rủa kia thay ta. Ta muốn làm cho hắn hiểu được, mặc kệ như thế nào ta cũng không muốn hắn lại phải hy sinh vì ta, ta muốn làm cho hắn biết khó mà lui, tự mình ngẫm lại mọi chuyện. “Chuyện hôn lễ liền giao cho Văn đại nhân đi làm. Bổn vương đi trước thương lượng cùng Chiến Hậu một phen.” Ta ra lệnh vài câu, sau đó Viết Văn vui rạo rực rời đi. Ta biết Mị cũng coi như danh chấn thiên hạ, nếu hắn có thể về với Nam Mạch, đối với Nam Mạch quốc mà nói coi như là như hổ thêm cánh, cho nên Văn Mặc không lý nào lại không đồng ý, ngược lại còn có thể thực vui vẻ. Chỉ là… thật sự sẽ gả cho hắn như vậy sao? Rõ ràng đã hạ quyết tâm, nhưng khi nghĩ tới Cơ Lưu Tiêu, vẫn không tránh khỏi có hơi buồn bã. Lần đó vì sao hắn phải rời đi? Lúc này chẳng lẽ hắn không nghe được tin tức sao? Vì sao không tới tìm ta? Ta biết ta so đo chuyện Mị luôn khoan dung mọi cảm xúc của ta đối với hắn. Đối với Mị, ta thiếu hắn rất nhiều, không thể hoàn lại, mà đối với Tiêu, là vì muốn cùng hắn trải qua cả đời, muốn có được toàn bộ hắn, mới có thể tính toán chi li như thế, sợ mình không phải là toàn bộ của hắn, sợ đến cuối cùng không thể nắm tay đến bạc đầu. Nhưng hôm nay, tựa hồ hết thảy đều đã không còn quan trọng nữa. Ta và hắn, quả thật không thể đến bên nhau được. Hắn không hoàn toàn thuộc về ta, mà ta cũng có hứa hẹn với Dục ca ca. Một lần kia, ta cho hắn cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội, nhưng lại bỏ lỡ, cho nên cứ như vậy đi. Có lẽ cả đời cùng Mị cũng không tệ, ít nhất có thể báo đáp những gì đã nợ hắn, ít nhất quan hệ giữa chúng ta cũng không người nào có thể thay thế được. Đối với đề nghị của ta, Mị vui vẻ đồng ý, các vị đại thần cũng không có dị nghị gì. Suy nghĩ của những người đó và Văn Mặc có lẽ cũng giống nhau, trong mắt họ, Mị là Chiến Hậu lẫy lừng, bọn họ sẽ không để ý đến việc chúng ta ở chung có hạnh phúc hay không, sẽ không để ý cuộc hôn nhân này sẽ như thế nào, bọn họ sẽ chỉ chú ý xem những điều đó có lợi gì cho Nam Mạch. Với thân phận đứng đầu Nam Mạch, ta hẳn là nên cảm thấy vui vẻ, ít nhất những người đó vẫn còn đang suy nghĩ vì Nam Mạch quốc, nhưng về mặt cá nhân, ta lại cảm thấy có vài phần bi ai, trong mắt bọn họ, ta và Mị cơ bản chỉ như một thứ có thể lợi dụng. Chỉ là, cho dù tất cả có như thế nào, bọn họ biết cũng có nghĩa lý gì đâu. Chỉ cần chúng ta hiểu được là được rồi.Mà sau khi tin tức đại hôn của chúng ta sắp diễn ra, ta rốt cục gặp lại nam tử chậm chạp vẫn chưa về kia. Kỳ thật hẳn là hắn đã sớm xuất phát, bởi vì sau khi chiếu cáo thiên hạ phát ra được mười ngày, hắn đã xuất hiện trước mặt ta. Chỉ mới mấy tháng không thấy, gặp lại lại có cảm giác như đã qua mấy đời. Trong đình, bên chiếc bàn, một hồ trà xanh, hương trà vấn vít xung quanh, chúng ta ngồi đối diện, mắt nhìn mắt, giống như muốn nhìn thấu tất cả đáy lòng người kia.

Ta cầm lấy ấm trà, châm một ly trà cho hắn, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt hắn “Là trà mới hái.” Hắn vươn tay, lại không phải cầm lấy chén trà mà là tay của ta. Hắn nắm rất chặt, giống như không bao giờ muốn buông tay vậy. “Tiêu…” Ta khẽ gọi, muốn nhắc nhở hắn đang thất thố. Nhưng hắn không hề có ý buông tay, chỉ gắt gao nhìn ta, gằn từng tiếng nói: “Liễu Lăng, nàng nghĩ rằng giữa ta và nàng cứ như vậy là chấm dứt sao?” “Chàng không đồng ý thì sao? Ta cũng không định phải chờ chàng đồng ý. Từ thời khắc chàng rời đi kia, chúng ta đã không còn gì nữa, chàng còn nhớ rõ không? Khi đó chàng đã gọi ta là Nguyệt cung chủ.” Ta bình tĩnh nói, dáng vẻ không chút để ý. Nhưng cũng chỉ có chính mình mới hiểu được, hóa ra làm tổn thương tới người mà mình để ý, tâm cũng sẽ đau đớn như vậy. Chỉ là giữa chúng ta vẫn còn nhiều vấn đề, lúc này không giải quyết, sau này sẽ càng gây tổn thương lớn hơn. “Nàng thật sự muốn thành thân cùng hắn?” Cặp mắt hắn hiện lên vẻ chua xót, nhưng vẫn cố chấp muốn biết đáp án của ta. Ta ngừng giãy dụa, để mặc hắn cầm tay, “Đúng vậy, ta muốn thành thân cùng hắn.” “Vì sao lại là hắn?” Cặp mắt hắn dấy lên lửa giận, giống như muốn thiêu dốt toàn bộ mọi thứ, “Vì sao không phải ta?” Ta hơi hơi thở dài, gần như nỉ non nói: “Tiêu, nếu chúng ta thành thân, chàng sẽ ở lại Nam Mạch sao? Vấn đề giữa chúng ta, chẳng lẽ chàng vẫn không rõ sao?” Là lấy cớ, nhưng cũng có thể khiến hắn á khẩu không trả lời được. Hắn buông lỏng tay của ta ra, mà chén trà theo tay ta rơi xuống, đập xuống bàn đá, phát ra thanh âm vỡ vụn thanh thúy, nước trà từ giữa chảy ra, lập tức lây dính toàn bộ mặt bàn, thành một mảnh hỗn độn. Cũng giống như tâm tình của chúng ta lúc này, vô cùng hỗn loạn. “Như vậy thôi sao?” Hắn cười khẽ, mang theo mấy phần trào phúng. Trái tim ta đột nhiên đau nhói, cuối cùng lại cố gắng kìm nén suy nghĩ muốn vươn tay với hắn. “Đúng vậy, từ xưa hai vương đã không thể cùng ở một nơi, ta không muốn cuối cùng chúng ta lại trở mặt thành thù. Chàng có trách nhiệm không thể bỏ xuống được, mà ta cũng có trách nhiệm của ta, cho nên rốt cuộc chúng ta vẫn không để đến bên nhau được.” Lý do như vậy đã sớm lặp đi lặp lại trong đầu hàng trăm lần, nhưng khi nói ra miệng, vẫn mang theo một chút chua xót. Hắn lập tức đứng lên, nghiêng nửa người qua, kéo ta từ trên ghế đứng dậy, hai tay nắm vai ta, kiên quyết nói: “Liễu Lăng, ta sẽ không buông tay. Ta chờ nhiều năm như vậy, đợi nhiều năm như vậy, nàng sao có thể tàn nhẫn đến thế? Hắn biết nàng đã bao lâu, mà ta biết nàng đã bao lâu rồi?” Nếu thật sự so sánh về thời gian, hắn cũng vẫn thua. Nhưng thời gian cũng không thể xác định tất cả, càng không thể đánh giá tình cảm của con người. “Khi biết hắn, ta mười ba tuổi. Khi biết chàng, ta mười lăm tuổi. Chàng nói xem ai lâu hơn? Tiêu, kỳ thật chàng hiểu được, ta trước giờ luôn quá mức tùy tâm sở dục. Ta như vậy cũng không thích hợp đứng phía sau chàng. Ta không thể chịu đựng được việc phải chia sẻ chàng với người khác, cũng không thể chịu đựng được ta không phải là tất cả của chàng.” Tuy rằng không hợp thế tục, nhưng từ nhỏ đến giờ, tính cách này của ta chưa bao giờ thay đổi, hoặc là không cần, hoặc là lấy toàn bộ. Ta nghĩ sau này cũng sẽ không thay đổi. Trong tình yêu của hai người, nếu có người thứ ba, thứ tư, hoặc là nhiều hơn nữa, vậy thì nó đã sớm không còn hoàn mỹ nữa rồi. Mà cuộc sống như vậy, trước giờ ta vẫn luôn khinh thường. Hắn vòng qua chiếc bàn đá, gắt gao ôm ta vào lòng, lớn tiếng nói: “Nàng đương nhiên là tất cả của ta, ta cam đoan với nàng, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ có nữ nhân khác. Trước kia cũng chỉ là do quá mong nhớ nàng.” Ta cũng rất muốn đổi ý, ta cũng rất muốn không cần cố gắng nữa, nhưng mà hiện giờ, ta đã không còn đường lui nữa. Nếu mang trong người Triền Miên, như vậy cả đời này ta cũng không thể mang trong mình đứa nhỏ của hắn, như vậy hắn cũng chấp nhận sao? Mặc dù có được thiên hạ, cũng không có người nối nghiệp, hắn thật sự không để ý sao? “Nếu như cả đời cũng không thể có đứa nhỏ, như vậy cũng được sao?” Ta tựa vào trước ngực hắn, tham luyến sự ấm áp cuối cùng. Hắn nghiêng người, cúi đầu nhìn ta, không tin nổi hỏi lại một lần, “Liễu Lăng, nàng nói gì?” “Ta không thể có đứa nhỏ.” Chuyện trúng Triền Miên, ta không muốn nói nhiều, chỉ đơn giản nói rõ hậu quả. “Nàng lại tìm lý do đó để qua loa với ta sao?” Hắn cười rộ lên, nhưng ta biết, chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi. Ta rời khỏi lồng ngực hắn, ngẩng đầu nhìn phía hắn.”Tiêu, là thật, ta không lừa chàng.” Có lẽ là do thấy được đáy mắt ta chân thành, hắn không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn ta, hồi lâu sau mới cúi người tựa vào trên người ta, thì thầm sát bên tai: “Liễu Lăng, ta không cần.” Hắn nói, hắn không cần. Giờ khắc này, đáy lòng ta dâng lên nỗi vui sướng. Nhưng cho dù hắn thật sự không cần, nhưng ta lại không cách nào lừa dối chính mong muốn của bản thân mình. “Nhưng ta để ý.” Ta chặn đứng lời hắn nói, “Tiêu, có lẽ lúc này chàng không cần, nhưng về sau thì sao? Chàng có thể thật sự không cần sao? Ta không muốn trở thành gánh nặng của chàng. Để cho chúng ta nhớ kỹ những điều tốt đẹp về nhau không tốt hơn sao?” “Nàng không tin ta?” thanh âm hắn rầu rĩ truyền đến. “Không phải không tin chàng, chỉ là không tin vĩnh viễn thôi.” Ai có thể cam đoan chuyện tương lai? Ai có thể đoán trước những chuyện chưa xảy ra? Ta tin tưởng hắn có thể vì ta mà buông bỏ hết thảy, nhưng nếu như hắn thật sự để ý chuyện giang sơn, sẽ có một ngày hắn sẽ trách ta, mà ta cũng không thể ích kỷ khiến hắn không có con nối ròng. Đúng vậy, duy nhất một lần không ích kỷ, lại khiến vận mệnh chia lìa lẫn nhau. Giờ phút này, ta đã sớm không để cho hắn quyền quyết định. Có lẽ người như hắn nên đứng ở chỗ cao, quân lâm thiên hạ. Có lẽ chính vì ta xuất hiện đã ngăn bước hắn. Ngay từ đầu ta đã cảm thấy chúng ta không hợp nhau, nhưng lại vẫn cố tình trầm luân, quả thực thứ mà con người ta không thể khống chế được nhất, chính là chuyện tình cảm. “Nàng không cho ta thời gian chứng minh, sao có thể nhanh như vậy đã phán xét?” Sợ rằng cũng chỉ có ta là người duy nhất khiến hắn không thể tiêu sái như bình thường. Ta không trả lời hắn, lại nói thẳng: “Tiêu, Bất Nhàn có lẽ mới thật sự là người chàng nên quý trọng, chẳng lẽ chàng không hề để ý tới nàng ấy?” Lúc trước nghĩ rằng Thủy Bất Nhàn đã hoàn toàn không còn để ý tới hắn nữa, nhưng mà nay mới biết mình sai lầm rồi. Mấy ngày trước đây, ta nghe nói Thủy Bất Nhàn ở trên chiến trường thay hắn cản một kiếm. Mà ta cũng không tin kia chỉ là vì bảo hộ quân vương mà không có tư tâm gì. Nàng từng nói là vì trách nhiệm mà ở lại bên người Cơ Lưu Tiêu, thì ra đúng là vẫn không bỏ được sao? Bằng không vì sao lại ở lại chịu thương tâm ? Bằng không vì sao phải lấy mệnh cứu giúp? Nàng như thế, Cơ Lưu Tiêu thật sự có thể buông bỏ sao? Thật sự có thể hoàn toàn không thèm để ý sao? Hắn có thể lợi dụng nàng một lần, chẳng lẽ giờ lại còn muốn làm tổn thương nàng một lần nữa sao? Cho dù hắn thật sự muốn làm như vậy, ta cũng không thể không để ý tới Thủy Bất Nhàn. Lúc trước không để ý là vì nàng cùng ta là người xa lạ, mà nay chúng ta lại đã sớm cùng nhau trải qua sinh tử, ta sao có thể bỏ mặc? Mà Cơ Lưu Tiêu chung quy cũng không đến mức tuyệt tình, khi ta nhắc tới Thủy Bất Nhàn, hắn vẫn ngẩn ra, thật lâu sau cũng không nói. Đúng là vẫn còn để ý đi, chung quy vẫn không thể hoàn toàn tuyệt tình đi. “Tiêu, này là số mệnh, có lẽ ai cũng không tránh khỏi.” Ta đưa tay vỗ lưng hắn, sâu kín nói: “Hãy đối xử tốt với nàng ấy, nàng ấy sẽ là một thê tử tốt.” Hắn không hề cử động, vẫn tựa vào đầu vai của ta, tựa hồ không nghe thấy ta nói. “Ta không cam lòng.” Qua hồi lâu hắn mới mở miệng, “Ta không cam lòng bị vận mệnh điều khiển, ta cũng không cam lòng người bên cạnh ta lại không phải là nàng.” “Nhưng sự thật là chúng ta đều không thể ích kỷ tuyệt tình được, không phải sao?” Ta vươn tay chậm rãi đẩy hắn ra, nhìn thẳng vào cặp mắt của hắn, “Ta đáp ứng chàng, Nam Mạch quốc tuyệt đối sẽ không đối địch với Đông Hải quốc, ta đáp ứng chàng, sẽ trợ giúp chàng giúp một tay.” Nếu như là điều hắn muốn, như vậy ta sẽ cố hết sức duy trì thật tốt. Có lẽ điều duy nhất ta có thể làm được cũng chỉ có như thế. “Liễu Lăng…” một tiếng gọi kia, có biết bao nhiêu không cam lòng, bao nhiêu đau lòng, cũng bao nhiêu bất đắc dĩ. Một tiếng gọi kia, làm cho trái tim ta như bị bóp nghẹt. Một tiếng gọi kia, cơ hồ làm cho ta muốn thu hồi quyết định của chính mình, vứt bỏ hết thảy để ở bên cạnh hắn. Nhưng mà, lý trí vẫn chiến thắng tình cảm. Nay chúng ta đã xa cách nhiều lắm, không phải chỉ cần vứt bỏ là sẽ có hạnh phúc. Ngay sau đó, hắn cúi người hôn ta, rất nhẹ, thực dịu dàng, những lời nói theo khóe môi tràn ra “Ta thật sự không cam lòng. Không cam lòng chúng ta lại đi đến bước này.” Ta không hề cử động, để hắn tùy ý hôn ta. Có lẽ đây là một lần cuối cùng, để cho bản thân mình trầm luân lần cuối cùng đi. Đôi môi chạm vào truyền đến vị mằn mặn, ta biết đó là nước mắt, nhưng lại sớm không phân rõ là của ta, hay là của hắn. Hắn, thế nhưng lại rơi lệ. Hắn luôn phong lưu, tự tin tà mị như vậy, thế nhưng lại rơi lệ. Kết thúc như vậy, có lẽ cũng đã là quá đủ. Nếu thật sự có kiếp sau, như vậy hy vọng sẽ gặp được chàng sớm hơn, ta nguyện ý vì chàng mà thay đổi. Đáy lòng ta âm thầm lên tiếng. Chúng ta dường như đêm tình cảm cả đời trút hết vào một nụ hôn này. Giờ phút này ta đã không còn muốn hỏi xem giữa hắn và Dục ca ca đã xảy ra chuyện gì, bởi lẽ đã không còn quan trọng nữa. Mặc kệ trong mắt người khác, hắn là tốt hay là xấu, ở trong đáy mắt ta, hắn đều Cơ Lưu Tiêu thực lòng yêu thương ta. Chia tay như vậy, có lẽ tình yêu của chúng ta lại trở thành vĩnh hằng, ít nhất không cần lo lắng một ngày nào đó tình cảm thay đổi, cũng không cần lo lắng đến cuối cùng, người bên cạnh lại biến thành một kẻ xa lạ. Yêu thương một người rất đơn giản, cái khó là phải duy trì tình yêu đó kia. * * * Hôn lễ giữa ta và Mị diễn ra long trọng, cơ hồ được chiêu cáo toàn thiên hạ. Đây là hôn lễ của quân vương Nam Mạch quốc, cho nên nhất định phải thanh thế lớn mạnh như thế. Văn Mặc an bài mọi thứ rất tốt, chúng ta chỉ cần làm theo là được. Gả y hoàng triều bằng gấm đỏ thêu hoa văn vàng, mũ phượng cửu châu tranh huy, sơn phấn tố các nổi tiếng thiên hạ, tất cả đều là những thứ tốt nhất, tầng tầng bao phủ lên người ta, đắp nặn thành bộ dáng một tân nương hoàn mỹ. Ta nhìn chính mình trong gương, ung dung đẹp đẽ quý giá, một cái nhăn mày, mộ nụ cười cũng đều mang theo vẻ phong hoa tuyệt đại, đâu còn chút tùy ý bốc đồng nào. Mọi người nói ngày thành thân là ngày nữ nhân đẹp nhất, có lẽ là vậy đi, ít nhất trang phục tuyệt đối chói lọi hơn mức bình thường. Chỉ là, trong ánh mắt ta thỉnh thoảng vẫn toát ra một vẻ thản nhiên ưu sầu không hề phù hợp với không khí ngày hôm nay, mặc dù ta đã cực lực khống chế. “Vương, nên đội khăn vào.” Phía sau truyền đến thanh âm mama. Ta gật đầu, rồi sau đó cái khăn màu đỏ liền ngăn lại tầm mắt của ta, cũng ngăn lại vẻ ưu sầu trong mắt kia. Dưới cái khăn, ta có thể thoải mái thể hiện, mà sau đó, ta muốn làm một thê tử thật tốt của Mị. Nha hoàn hầu hạ tùy thân đỡ ta đi ra khỏi phòng, chậm rãi đi về phía ngoài. Theo sau là một loạt lễ nghi phiền phức, đợi tới khi hoàn thành tất cả, ta cơ hồ sức cùng lực kiệt, thì ra thành thân cũng là một chuyện khiến người ta chết mệt như vậy. Cuối cùng là nghi thức quan trọng nhất, bái thiên địa. Hỉ nhạc đầy trời, tân khách huyên náo, không ngừng đan vào cùng một chỗ, truyền vào bên tai ta. Mà ta, cách một chiếc khăn màu đỏ, thứ duy nhất có thể nhìn thấy cũng chỉ có giày của bọn họ. Khi tiếng của hỉ bà vang lên, tất cả mọi người im lặng, trong căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại thanh âm hỉ bà vang vọng. Nhất bái thiên địa. Nhị bái cao đường. Nhưng chúng ta sớm đã không còn thân nhân, chỉ có thể nhẹ nhàng cúi người với chiếc ghế dựa trên cao. Cuối cùng là phu thê giao bái. Nhưng thanh âm hỉ bà vừa vang lên, chúng ta còn chưa kịp hành lễ, một đạo thanh âm rõ ràng vang lên, “Liễu Lăng, ta vẫn không thể cho phép chính mình trơ mắt nhìn nàng thành thân cùng người khác được.” Đó là thanh âm Cơ Lưu Tiêu. Ta nghĩ hắn đã rời đi, ta nghĩ hắn đã về Đông Hải quốc, ta nghĩ hắn đã hiểu, ta cũng nghĩ hắn đủ lý trí, hiểu được cái gì nên, cái gì không nên. Nhưng hắn, đúng là vẫn không đủ quyết tuyệt. “Phái người đưa Đông Hải quốc quốc chủ về nước.” Ta nghe thấy chính mình bình tĩnh mở miệng, hoàn toàn tỏ vẻ đạm mạc. Mọi chuyện đã đến nước này, đã không còn có thể quay đầu, cũng đừng mong lui lại. Cơ Lưu Tiêu có lẽ vẫn còn không cam lòng, nhưng vậy thì sao? Những vấn đề vẫn tồn tại, cũng sẽ không vì hắn quấy nhiễu hôn lễ của ta mà được giải quyết. “Liễu Lăng, nàng thật sự muốn làm như vậy sao?” Hắn tựa hồ còn muốn giãy dụa một lần cuối cùng, vì hắn, cũng vì chúng ta. Mà chuyện cuối cùng ta phải làm, chính là khiến hắn chấp nhận buông tay. “Phải.” Bất quá chỉ là một chữ, lại giống như phải cố gắng hết sức mới thốt ra được. Sau đó ta nghe được tiếng hắn kêu lớn, tân khách nghị luận, còn có thanh âm bọn thị vệ trục xuất hắn, nhưng lại chỉ mơ hồ một mảnh, không nghe rõ rốt cuộc là bọn họ nói những gì. Cũng có thể là do chính ta không muốn nghe được rõ đi. Võ công hắn có cao tới đâu, chúng quy cũng chỉ có một mình, thanh âm lo lắng quen thuộc kia chậm rãi xa dần, phai nhạt, thẳng đến khi hoàn toàn không nghe thấy gì nữa. Mị gắt gao nắm lấy tay ta, cho ta một chút sức lực. Mà ta ở dưới tấm khăn thoải mái mỉm cười, cười xong mới phát giác hoàn toàn không cần, tấm khăn đỏ kia đã che đi tất cả. Nghi lễ bị ngừng giữa chừng rồi cũng kết thúc hoàn mỹ. Từ nay về sau, ta là thê tử của Mị, mà hắn, là phu quân của ta. Nha hoàn tỳ nữ dìu ta đi vào căn phòng tân hôn đã được chuẩn bị từ trước. Cho dù ta là vua của một nước, những các quy củ cũng không thể bỏ qua, tấm khăn này, vẫn cần phu quân tới vén lên. Ta nhu thuận hiếm có ngồi ở giường, đợi Mị đến, ta không muốn Mị nghĩ rằng ta không coi trọng hôn lễ này, cho nên mỗi một bước ta đều thục hiện thực hoàn mỹ. Cũng không biết trải qua bao lâu, Mị rốt cục rời khỏi yến hội trở về, đẩy cửa mà vào. Ta nghe thấy ngoài cửa hỉ bà không ngừng nhắc nhở hắn mọi việc, mà hắn lại chỉ nhẹ nhàng mà đáp lời, sau đó đóng cửa, đi về phía ta. Rõ ràng là coi hắn như bằng hữu tốt nhất, nhưng giờ phút này, trái tim vẫn đập thực mau. Từ nay về sau, chúng ta đã mang một thân phận khác, nhận biết được điều này khiến trái tim ta không tự chủ được đập nhanh hơn. Cũng có lẽ là do ta sợ hãi chuyện tiếp theo sẽ xảy ra. Ấn tượng lần đầu tiên tuy rằng mơ hồ, nhưng cảm giác đau đớn ấy giống như vẫn còn trong lòng. Cái khăn bị Mị nhấc lên, ánh nến lập tức sáng lòa, trong nháy mắt lại có vài phần chói mắt. Mị đứng ở trước mặt ta, thẳng tắp nhìn ta, ánh nến chiếu lên mặt hắn, đôi mắt hết mực nhu hòa. “Liễu Lăng, nàng rốt cuộc đã trở thành thê tử của ta.” Cúi đầu, hắn nhỏ giọng thì thào bên tai ta. Hơi thở ấm áp không ngừng thổi phun trên người ta, ta không khỏi run lên một chút, không tự chủ được nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Mị hơi hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, cũng hiện lên một tia mất mát. Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, gắt gao cầm tay của ta, dùng ngũ khí chưa bao giờ ôn nhu đến thế nói: “Liễu Lăng, đừng lo lắng, ta cũng không nhất định nàng phải làm chuyện kia với ta. Chỉ cần có nàng ở bên cạnh là được rồi.” Hắn nói chưa dứt lời, mặt ta đã hơi hơi đỏ lên. Nguyên lai, tâm tư của ta, lại bị hắn nhìn thấu rõ ràng. “Ta không lo lắng.” Rõ ràng vô cùng lo lắng, nhưng nếu hắn biết, lại cảm thấy thực có lỗi với hắn, bởi vậy mở miệng phủ nhận. Nếu đã quyết định tất cả, ta không nên để ý loại chuyện này. Nếu quyết định ở lại bên cạnh Mị, ta không nên làm cho hắn có cảm giác có lệ. Huống chi từ lúc trước, hắn cũng hiểu rõ cơ thể ta như lòng bàn tay. Mị cũng không vạch trần ta, chỉ ôn nhu nói: “Hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, chúng ta sớm một chút nghỉ ngơi đi. Ta cũng mệt mỏi.” “Mị Mị, ta không sao.” Vì sao đến cuối cùng lại thành ta đang mời hắn vậy. Hắn lại cười không nói, vươn tay cởi bộ lễ phục nặng nề giúp ta, lại gỡ mũ phượng, nhẹ nhàng thả búi tóc xuống. Tất cả các động tác đều mềm nhẹ ngoài ý muốn. Khi ta nghĩ rằng hắn sẽ tiếp tục, hắn lại ôm ta lên giường, đắp chăn cho ta, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn trên trán ta, “Sớm một chút nghỉ ngơi.” Hắn đứng dậy rời đi, ta lập tức kéo hắn lại, “Mị Mị, chúng ta là vợ chồng.” Lúc này, tất cả những cảm xúc vốn không nên có lại có, là ta sơ suất quá. Mị lại liếc ta từ từ cười khẽ, cởi bỏ ngoại sam, thổi tắt ánh nến, nằm xuống bên cnạh ta, trong giọng nói lại mang theo mấy phần trêu cợt, “Ta chẳng qua chỉ đi thổi tắt nến mà thôi.” Hóa ra Mị thế nhưng cũng biết trêu ghẹo, nhưng lần đầu tiên hắn trêu ghẹo lại khiến cho ta có cảm giác xấu hổ đến cực điểm, vì sao nghe qua lại giống như ta mới là người vội vàng vậy. Đáy lòng không khỏi tức giận một chút, xoay người, không để ý đến hắn nữa. Ta hy vọng chúng ta sẽ giống như bình thường hai vợ chồng bình thường, sẽ làm nũng, sẽ cãi nhau, ta cũng không hy vọng Mị sẽ có gánh nặng gì. Hơn nữa, cái tính tùy hứng này của ta, cũng không phải nói sửa là có thể sửa được. Mị vòng tay ôm thắt lưng của ta, cười khẽ bên tai: “Sao thế? Thẹn thùng ? Hay là tức giận?” Ta cũng không để ý đến hắn, liền làm bộ như là đang ngủ. Mà hắn lại càng dựa vào gần, toàn bộ lồng ngực đều áp sát lưng ta, toàn thân ta cơ hồ như bị hãm trong lòng hắn, nhiệt độ cơ thể hắn rõ ràng như vậy, làm cho ta muốn không để ý cũng không được.. “Đang ngủ.” Ta trẻ con trả lời một câu, lại khiến hắn cười khẽ từng trận. Hắn tươi cười tựa hồ càng ngày càng nhiều, toàn thân đều bắt đầu trở nên nhu hòa. Loại biến hóa này vốn là chuyện tốt, nhưng ta lại cảm thấy có chút bất an lo sợ Vừa nghĩ đến đây, tất cả những cảm xúc thẹn thùng kia đều tiêu tán không còn dấu vết, ta xoay người nhìn hắn, cơ hồ là thành kính nói: “Mị Mị, đáp ứng ta, cho dù như thế nào, cũng không được gây tổn thương chính mình.” Tay hắn ôn nhu xoa hai má của ta, thanh âm mềm nhẹ, “Ừm. Ta đáp ứng nàng.” Cho tới bây giờ, Mị chưa bao giờ nói dối, nhưng gần đây lại giống như đang che dấu điều gì. Mà một cái cam đoan này, hắn nói rất thành thực, làm cho ta tin tưởng hắn nói là thật. Một đêm này, chúng ta vẫn trở thành vợ chồng chân chính, không làm cho hôn lễ kia có chút khuyết điểm gì. Về phần rốt cuộc là phát sinh như thế nào, ta sớm không nhớ rõ, chỉ nhớ chính mình không ngừng nặng nề di động, cuối cùng mệt mệt mỏi mà nặng nề ngủ. Mà trước khi ngủ, ta tựa hồ đã nói gì đó với hắn. Mà hắn chính là gắt gao ôm lấy ta, thì thào đáp lại gì đó. Nhưng đến cuối cùng, ta cũng không nhớ nổi mình đã nói gì, mà hắn lại cam doan cái gì. Bởi vì không nhớ nổi, cho nên đến cuối cùng, chung quy lại vẫn bỏ lỡ một thứ…Thời gian trôi rất nhanh, đảo mắt đã qua mấy tháng. Tất cả đều rất bình thường, mà cuộc sống giữa ta và Mị cũng rất mỹ mãn. Trong thư phòng, chúng ta cùng nhau thảo luận quốc sự, trong hoa viên, có dấu chân chúng ta cùng nhau tản bộ, trong phòng, cũng có hơi thở ái muội cùng nhau. Ngẫu nhiên, ta sẽ ngồi đánh đàn trước hoa, hắn sẽ ở dưới ánh trăng múa kiếm. Cầm kiếm hài hòa, duy xinh đẹp họa.

Ngẫu nhiên, ta sẽ ngồi tựa vào hành lang, mà hắn sẽ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn ta, tựa hồ muốn khắc ghi tất cả những hình ảnh đó trong đầu. Ngẫu nhiên, ta sẽ một mình tựa trước cửa sổ, đáy lòng nghĩ tới người kia, nói với ánh trăng những tưởng niệm của mình. Ngẫu nhiên, ta cũng sẽ lôi kéo Mị, cải trang tiêu sái xuất cung một phen, giấu thân phận mà đi xem phong thái hoa khôi, lại hoặc là chơi thuyền trên hồ, cùng tài tử giai nhân ngâm thơ đối nghịch. Cuộc sống tựa hồ cũng không buồn tẻ, bỏ đi quốc sự, bỏ đi địa vị của chúng ta, hết thảy đều rất đẹp đẽ. Ta chưa bao giờ biết thì ra hạnh phúc cũng có thể được định nghĩa như vậy, cùng tri kỷ, tiêu dao thiên hạ. Có đôi khi, ta cũng sẽ nghĩ, có lẽ quyết định của ta là đúng. Ít nhất giờ phút này, ta cũng không hề không vui vẻ, mà Mị cũng đủ vui vẻ, duy nhất có lỗi, cũng chỉ là đối với người kia, nhưng theo tin tức Cẩm Hoàng truyền đến, hắn tựa hồ cũng tốt lắm, Đông Hải quốc dưới sự thống trị của hắn càng ngày càng cường thịnh, bất quá mấy tháng, hắn liền thâu tóm hết mấy tiểu quốc cùng bộ lạc bên cạnh, mở rộng lãnh thổ Đông Hải quốc. Mà sự khuếch trương này, lại uy hiếp đến Vân Mặc tộc ở phía đông của Đông Hải quốc, cũng không biết Dạ Khuynh Thành sẽ làm như thế nào? Thiên hạ này, người có dã tâm nhiều lắm, người muốn chinh phục thiên hạ cũng nhiều lắm, Dạ Khuynh Thành cũng vậy, Sở Ngọc cũng vậy, Cơ Lưu Tiêu cũng vậy, lại không biết đến cuối cùng ai thắng ai bại. Nếu từ nay về sau thiên hạ có thể thái bình, ta đây thật sự hy vọng có thể xuất hiện một người có thể quyết đoán nhất thống thiên hạ. Thủy Bất Nhàn chung quy vẫn không tiếp nhận đề nghị phong phi của Cơ Lưu Tiêu đưa ra, ngược lại một mình một người ly khai Đông Hải quốc. Ta nghĩ đây là sự kiêu ngạo của nàng đi. Mặc dù không bỏ xuống được, nhưng cũng không muốn tranh đoạt. Một kiếm kia, ngược lại, có lẽ lại là sự giải thoát cho nàng, cho nàng dũng khí rời đi. Mà Cẩm Hoàng tự do vẫy vùng trên giang hồ, có được sự khoái hoạt mà ta không có, xem ra nàng thật sự có thể buông bỏ Cảnh Tiêm Trần, chỉ là lưu hắn ở nơi sâu nhất trong đáy lòng. Ngẫu nhiên, nàng cũng sẽ truyền cho ta một ít tin tức của cố nhân. Tỷ như Thủy Bất Nhàn dường như gặp Cơ Lưu Phong, hai người tiêu tan trở ngại trước đó, trở thành bằng hữu, cùng nhau ở tại một trấn nhỏ xa xôi, Cơ Lưu Phong mở một lớp học ở nơi nào đó, bọn họ cùng nhau ở đó làm phu tử. Bọn họ không có quan hệ phong nguyệt, lại chỉ cùng nhau sinh hoạt giống như bằng hữu bình thường. Ta vẫn nghĩ rằng Cơ Lưu Phong sẽ không cam lòng, sẽ Đông Sơn tái khởi, lại không nghĩ rằng y lựa chọn lánh đời, có lẽ y thật sự đã nghĩ thông suốt, cũng nhìn thấu tất cả. (Đông Sơn tái khởi: được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.) Trần thế phù hoa, kết quả cũng chỉ là công dã tràng mà thôi. Ta không biết y còn thích Thủy Bất Nhàn hay không, nhưng có thể sống cùng nàng hẳn là y cũng thực vui vẻ đi. Lúc trước ta cảm thấy ánh mắt Cơ Lưu Phong quá mức khí thế bức người, nghĩ rằng y mới là người có dã tâm lớn nhất, không nghĩ tới kết quả y lại là người buông bỏ hết thảy trước tiên. Mà ta luôn miệng nói muốn tùy tâm sở dục, ngược lại lại bị khóa trong gông xiềng quyền lực. Thật đúng là thế sự vô thường. Lại tỷ như, Vũ Liên Nhi đi Đông Hải quốc tìm được Cơ Lưu Tiêu, cuối cùng lại hiểu được hết thảy, giấc mọng của chính mình tan vỡ. Nàng nói sẽ có một ngày hắn phải hối hận, hối hậnvì đã từng đối đãi với nàng ta như vậy. Cơ Lưu Tiêu không cho nàng hứa hẹn, lại cũng không khó xử nàng, phái người đưa nàng rời Đông Hải quốc, chỉ là không lâu sau khi nàng rời khỏi Đông Hải quốc, liền bị người sát hại, lại không biết là ai hạ độc thủ. Là Cơ Lưu Tiêu? Hay là có một kẻ khác. Cẩm Hoàng nói, với sự hiểu biết của nàng ấy về Cơ Lưu Tiêu, hắn thực có thể sẽ làm như vậy, diệt cỏ tận gốc. Huống chi Vũ Liên Nhi từng đối với hắn như thế. Nhưng cũng không ngoại trừ còn có khả năng khác, hoặc là có người muốn mượn cơ giá họa cho Cơ Lưu Tiêu. Vũ Liên Nhi, Vu Y tộc? Ta nghĩ tới điều này, lại nghĩ tới một chi đã biến mất của Vu Y tộc. Người học y trong Vu Y tộc nhiều thế hệ đều là ngự y của Hiên Viên vương triều, thẳng đến khi Hiên Viên vương triều tan rã. Chẳng lẽ một chi biến mất kia lại có liên quan tới Vân Mặc tộc? Dạ Khuynh Thành liệu có biết được bí mật của Vu Y tộc? Vì thế ta nhờ Cẩm Hoàng giúp ta điều tra một chi biến mất của Vu Y tộc. Tổng cảm thấy nó có che dấu bí mật gì. Nhưng nó lại giống như biến mất, mặc dù là tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ Hồng Lâu Vong Vũ chung quy cũng không điều tra ra được gì. Hết thảy, vẫn giẫm chận tại chỗ. Chúng ta ở ngoài chỗ sáng, mà bọn họ ở trong tối. Mà giờ phút này, lại là cuối mùa thu, khí hậu cũng bắt đầu chậm rãi trở nên lạnh. Ta tựa vào hành lang, nhìn khu vườn tiêu điều, tâm lại cũng nhiễm vài phần thê lương. Rõ ràng bất quá chỉ mới hai mươi tuổi hoa, vì sao có đôi khi lại cảm thấy mình đã trả qua mấy đời? Có lẽ là đã trải qua nhiều lắm, giờ phút này cũng sinh ra vài phần mỏi mệt. Trong khoảng thời gian này thân thể càng ngày càng kém, ta cũng biết một lần huyết nhiễm tuyết đêm kia chung quy là căn bệnh không dứt, huống chi ta lại mạnh mẽ thay đổi một nửa máu với Mị. Thân thể vốn đã suy yếu, hơn nữa tiêu hao quá nhiều tinh lực, trong khoảng thời gian này cũng là dựa vào đan dược chính mình chế tạo mới miễn cưỡng chống đỡ, bằng không sợ là đã sớm ngã xuống. Nhưng gần đây, đan dược càng ngày càng vô dụng, sức khỏe càng ngày càng yếu kém. Có đôi khi ta cũng sẽ nghĩ, có lẽ lời nguyền rủa kia thật sự tồn tại. Ta vốn cũng không muốn đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào, nhưng Mị vẫn chú ý tới, còn lệnh cho Tu La chạy tới rằng rậm ở cực nam nơi có rất ít người có thể đi vào để hái thảo dược, nghe nói rát có lợi đối với cơ thể ta. Một kiện áo choàng phủ lên người ta, phía sau lại truyền đến thanh âm Mị hơi sủng nịch, “Liễu Lăng, sao đi ra ngoài cũng không biết mặc thêm quần áo?” Hắn vươn tay lại, bao lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của ta, “Nàng xem nàng kìa, tay lạnh đến vậy.” Thanh âm mang theo chút trách móc, lại mang theo chút sủng nịch, gần đây Mị thường xuyên như thế, có đôi khi còn không tự giác đỏ mặt. “Có chàng ở đây, ta còn sợ cái gì?” Ta nhìn hắn, tràn ra một nụ cười sáng lạn. Kỳ thật Mị thật sự không thích nói chuyện, mặc dù là đối với ta, cũng luôn lẳng lặng nhìn ta nhiều hơn, hắn cũng không giửoi biểu đạt tình cảm của mình, cho nên rất nhiều lúc, hắn nói ra một vài lời nhu tình lại có chút mất tự nhiên. Lúc đó, ta lại xoa nhẹ mặt hắn, kêu to là đáng yêu. Trong khoảng thời gian này, chúng ta ăn ý không nhắc tới những chuyện khác, ăn ý trải qua cuộc sống mà mình muốn. Chúng ta đều không thể cam đoan cuộc sống như vậy rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu, duy nhất có thể làm cũng chính là tận tình trải qua từng ngày. Lòng ta vẫn để ý thời gian trước Mị có chút khác biệt, vẫn để ý lời nói giưuã Mị và Dạ Khuynh Thành, nhưng lại không hỏi, cũng không biểu lộ ra. Bởi vì ta biết cho dù như thế nào, hắn cũng sẽ không nói cho ta biết. Hắn đạm cười nhéo nhéo chóp mũi của ta, dùng áo choàng gắt gao bao lấy ta, “Trở về đi, tới giờ uống thuốc rồi.” Lại là uống thuốc? Ta nên sớm biết hắn đến là vì điều này. Trong khoảng thời gian này, bởi vì cơ thể của ta càng ngày càng kém, thường xuyên ngủ gục, cho nên hắn ôm đồm hết thảy quốc sự, rất là bận rộn. Nhưng cho dù hắn bận thế nào, cũng đều không quên xem ta uống thuốc. “Mị Mị, có thể không uống được không?” Ta cau mày, đáng thương hề hề nhìn hắn. Bởi vì cái loại dược này thật sự rất đắng. Mà lúc duy nhất hắn không để ý tới việc ta làm nững, cũng chỉ có khi uống thuốc, hôm nay cũng như mọi ngày, kiên định nói: “Không được, nàng nhất định phải uống.” Ta vẫn cố gắng làm cho chính mình giống như xưa, bừa bãi, tiêu sái. Mặc dù trong đáy lòng vẫn có rất nhiều chuyện, nhưng bề ngoài ta thực sự vui vẻ, nhiều khi ta cũng nghĩ chính mình đã quên đi, vui vẻ thật sự. “Ta ghét nhất Mị lúc này.” Ta khẽ hừ một tiếng. Mà hắn cũng không quản xem ta có thích hay không, khom người ôm lấy ta, đi về phía phòng. “Mị Mị, chàng như vậy sẽ làm hư ta.” Ta thoải mái nằm trong lòng hắn, cười trêu ghẹo, “Chờ đến lúc đó nếu ta lười ngay cả đi cũng không muốn đi nữa, thế thì chàng sẽ phải ôm ta cả đời.” Cảnh này đã xảy ra rất nhiều rồi, cho nên cung nhân quanh mình cũng đã quen rồi. Chỉ là ngẫu nhiên vẫn có mấy cung nữ thẹn thùng sẽ đỏ mặt chạy đi. Chỉ là ta luôn tùy tâm sở dục, bởi vậy cũng không vì thế mà cảm thấy bất an. “Nếu nàng muốn, cứ nằm trong lòng ta cả đời cũng tốt.” Hắn cười khẽ, nhưng vì sao ta lại cảm thấy nụ cười kia mang theo vài phần phiêu miểu xa xôi. Có lẽ hắn cũng không tin chúng ta có thể mãi mãi như thế này. Hắn không tin ta, hay là không tin chính mình? “Được lắm, chàng nói đấy nhé, ta nhớ kỹ, về sau chàng đừng hòng nuốt lời.” Ta ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng hôn khẽ gương mặt hắn. Ta muốn loại bỏ sự bất an trong lòng hắn, ta muốn cho hắn biết ta thật sự hy vọng có thể cùng hắn sống mãi như thế này. Hắn nở nụ cười, mang theo vài phần ái muội, lại xoay mình sinh vài phần dụ hoặc, “Được, ta biết.” Giờ phút này, ta thật sự cảm thấy tựa như thiên trường địa cửu, tựa hồ chỉ cần nhìn Mị vui vẻ, như vậy ngay cả chính mình cũng sẽ trở nên vui vẻ. Một đường về tới phòng, hắn đặt ta trên nhuyễn tháp, lại tự mình bưng tới một chén dược, “Nhân lúc còn nóng uống đi, ta đã chuẩn bị ‘Thiên Tầng Tô’ của Phong Ngữ Trai cho nàng.” Mỗi một lần hắn bắt ta uống thuốc, đều chuẩn bị cho ta một chút điểm tâm. Lúc trước hắn biết, ta thích điểm tâm ở Phong Ngữ Trai, cho nên luôn dùng nó để dụ hoặc ta. Nhưng Phong Ngữ Trai cố tình không cho ta mặt mũi, không biết hắn dùng phương pháp gì, lại khiến chủ nhân của Phong Ngữ Trai đồng ý, cho nên ta mới có thể trở thành một trong số ít người có thể nhấm nháp điểm tâm của Phong Ngữ Trai. Cho nên cho dù có không muốn thế nào đi nữa, ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn uống hết chén thuốc. Ta đón lấy chén thuốc trong tay hắn, rất nhanh ngửa cổ uống cạn, vị thuốc cay đắng còn chưa tản ra hết, hắn đã tự mình nhét điểm tâm và miệng ta. Vị mịn ngọt mềm mại kia lập tức che dấu vị thuốc cay đắng, quả nhiên là điểm tâm của Phong Ngữ Trai, món nào cũng rất ngon. Ta thỏa mãn tựa vào nhuyễn tháp, ăn từng miếng, từng miếng Thiên Tầng Tô, mà Mị ngồi ở bên cạnh, tràn đầy sủng nịch nhìn ta. Mỗi khi nghĩ lại, ta đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nếu thật sự có thể cứ sống như thế này, có lẽ ở lại hoàng cung cũng không phải là chuyện khiến người ta quá mức buồn tẻ. Ta ăn không hề có chút hình tượng nào, nếu vị người khác nhìn thấy, chắc hẳn sẽ khiến bọn họ chấn động. Ăn là một sự hưởng thụ, ta cũng không muốn ngay cả chút hưởng thụ đó cũng bị tước đoạt mất. Ăn xong, ta mới thỏa mãn nhìn Mị nói: “Ăn ngon thật, ta thật hy vọng mỗi ngày đều có thể được ăn điểm tâm của Phong Ngữ Trai.” Hắn đưa tay lau đi những mảnh vụn dính trên khóe miệng ta, cười dụ hoặc nói: “Nếu ngày nào nàng cũng ngoan ngoãn uống thuốc, ta đây có thể nghĩ cách để nàng luôn có điểm tâm Phong Ngữ Trai ăn, được không?” Này quả nhiên là một sự dụ hoặc không nhỏ. “Mị Mị, ta đã từng nói chưa, chàng càng ngày càng giống người xấu đang lừa bán tiểu hài tử?” Ta đứng dậy, tựa vào vai hắn, cười nói. Hắn vòng tay ôm lấy ta, cười nói: “Vậy cũng phải xem có người nguyện ý để ta lừa bán hay không.” “Mị Mị, ta đã từng nói là chàng càng ngày càng nói nhiều hơn chưa?” Mặc dù đáy lòng ẩn ẩn mang theo vài phần bất an, nhưng ta lại cảm thấy Mị thay đổi như vậy cũng tốt lắm. Bởi vì hắn biết cười, cũng không còn cô độc bất lực như trước nữa. “Bởi vì nàng.” Lời nói đột nhiên theo khóe miệng hắn tràn ra, đợi cho hắn phát giác đã không kịp thu hồi. Ta cố ý mang theo vài phần ái muội nhìn hắn, mà gương măt hắn lại bởi vậy mà hơi hơi phiếm hồng. “Mị Mị, chàng càng ngày càng đáng yêu.” Ta vươn tay xoa mặt hắn kêu to. Mà hắn dường như muốn trừng phạt ta, ngăn lại lời nói chưa dứt của ta. Hết thảy bắt đầu trở nên ái muội, rõ ràng chỉ là một nụ hôn trừng phạt, lại sinh ra vài phần dục vọng ái muội, hơi thở cũng chậm rãi trở nên nặng nề hơn. Ta nhìn cặp mắt thâm thúy của hắn, tim đập càng lúc càng nhanh. Rõ ràng đã trải qua rất nhiều lần, nhưng lại vẫn không thích ứng, luôn cảm thấy chuyện này khiến người ta thực thẹn thùng. Đầu ngón tay hắn xẹt qua hai má ta, dừng lại ở khóe môi, nhẹ nhàng mà vỗ về, hắn nhẹ giọng gọi tên ta, tiếng nói cũng mang theo vài phần khàn khàn, “Liễu Lăng…” Trái tim lại đập nhanh hơn vài phần vì tiếng gọi của hắn, hơi thở của ta bắt đầu trở nên có chút hỗn loạn. Hắn chậm rãi kéo ta lại gần, ngay tại lúc ta nhắm mắt lại chuẩn bị đón nhận những chuyện kế tiếp, hắn lại chỉ hôn nhẹ môi ta, sau đó khom người ôm ta nằm lên giường, cười nói: “Nghỉ ngơi cho tốt để dưỡng sức.” “Ừm.” Ta nhu thuận gật đầu, bởi vì chuyện không phát sinh mà nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa hiểu được ý tứ lời nói của hắn, không khỏi trừng mắt nhìn hắn nói: “Còn không mau đi xử lý quốc sự, chàng muốn ta trở thành yêu phi trong miệng người khác sao?” Gần đây ta thường xuyên cười trêu ghẹo, nếu ta không phải Nam Mạch quân vương, mà là một nữ tử khác, đám đại thần khẳng định sẽ gán cho ta trọng tội mê hoặc quân vương. “Ta đây làm nam sủng thật đúng là đáng thương.” Mị thế nhưng lại dễ tính đáp trả một câu, làm cho ta thiếu chút nữa hoài nghi người trước mắt này rốt cuộc có phải Mị hay không. Thật lâu sau, ta mới phá lên cười, cười đến ngay cả nước mắt cũng đều chảy ra. “Mị Mị, ta đột nhiên phát giác chàng thật là càng ngày càng đáng yêu.” Mà hắn lại quẫn bách rời đi trong tiếng cười của ta, ngay cả một khắc cũng không hề dừng lại. Ta biết Mị là vì ta mới có thể thay đổi, ta cũng biết có đôi khi những lời người khác nói ra rất đơn giản, hắn lại phải dùng biết bao nhiêu dũng khí mới có thể thốt ra được. Là vì biết, cho nên ta cũng như hắn, thật cẩn thận duy trì hạnh phúc của chúng ta. Lúc này căn bản ta không dự đoán được chuyện tiếp theo sẽ xảy ra. “Vương, mời dùng bữa.” Giọng nói vang lên vài lần, ta mới từ trong mộng tỉnh lại. Gần đây càng ngày càng thèm ngủ, cũng không biết có phải do uống thuốc kia hay không? Ta đứng dậy xuống giường, rửa mặt chải đầu xong mới ngồi xuống bên cạnh bàn, trước mắt là một bàn đồ ăn đã chuẩn bị sẵn. Không biết vì sao, gần đây ta chẳng còn chút hứng thú nào với đồ ăn nữa, cho dù là điểm tâm Phong Ngữ Trai cũng vậy. Nhìn một bàn đồ ăn, sắc hương vị đầy đủ, nhưng ta lại hoàn toàn không có ý muốn ăn. Thị nữ Điệp Vũ bên cạnh múc một chén canh gà đưa đến trước mặt ta, nhưng ta lại không nhịn được lập tức nôn mửa, vội vàng cái chén trước mặt ra. Nôn mửa? Đợi cho tới khi bình thường trở lại, ta mới đột nhiên cảnh giác hiện tượng này có nghĩa là gì, đáy lòng không khỏi ngẩn ra, nhưng cũng không thể nói rõ rốt cuộc có cảm giác gì. Trong lúc ta ngẩn người, Điệp Vũ thông minh lại sớm rời đi, chờ tới khi ta tỉnh táo lại, nàng đã đưa ngự y đến. Tuy rằng ta tinh thông độc dược, đối với việc chế thuốc gải cũng có chỗ tâm đắc, nhưng đối với các chứng bệnh khác cũng không phải là tinh thông lắm. Cho nên đáy lòng tuy rằng có chút nghi ngờ, lại vẫn thuận theo để cho ngự y xem mạch. Ngự y xem hồi lâu, mới cung kính nói: “Vương, người đây là hỉ mạch.” Quả thật là mang thai sao? Bất quá cũng phải, chúng ta thành thân cũng hơn nửa năm, lúc này mang thai cũng đã là chậm. Ta còn chưa mở miệng nói gì, Điệp Vũ lại cao hứng nói: “Vương, đây là chuyện tốt, nô tỳ lập tức đi bẩm với đại nhân.” Còn chưa chờ ta đồng ý, Điệp Vũ đã xoay người chạy vội ra ngoài. Nha đầu này, thế nhưng còn cao hứng hơn cả ta, cứ như người mang thai là nàng ta vậy. Có lẽ là do lây nhiễm sự vui vẻ của Điệp Vũ, ta cũng nở nụ cười. Đứa nhỏ… Chúng ta có đứa nhỏ… Suy nghĩ này chậm rãi xuất hiện trong đầu, cảm giác mệt mỏi vì không khỏe cũng dần dần tiêu tan, chỉ còn lại niềm vui sướng. Nếu có đứa nhỏ, có phải tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi? “Vương…” Ngự y nhìn ta muốn nói lại thôi, dường như có chuyện gì khó mở lời. “Trương đại nhân. Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.” Ta nhìn y nói. Y dừng hồi lâu, mới cung kính nói: “Vi thần thầm nghĩ thỉnh vương bảo trọng thân thể, như vậy mới có thể thuận lợi sinh hạ vương tử.” “Ngươi lui xuống trước đi.” Giờ này khắc này, ta cũng bắt đầu có cảm giác vui sướng khi được làm mẹ. Ngự y lui xuống. Mị đã cùng Điệp Vũ vội vàng chạy đến, hắn vừa thấy ta liền gắt gao nắm lấy tay ta, “Liễu Lăng, chúng ta có đứa nhỏ ?” “Ừm, chúng ta có đứa nhỏ.” Nhìn thấy Mị kinh hỉ như vậy, đáy lòng ta cũng một mảnh nhu hòa. Điệp Vũ lén lút lui xuống, chỉ còn lại chúng ta trong phòng. Mị thật cẩn thận xoa nhẹ bụng ta, lại ngây ngốc cười nói: “Đứa nhỏ, con của chúng ta.” Giờ khắc này, ta biết hắn có bao nhieu vui sướng. Tâm càng trở nên mềm mại, ta đưa tay xoa nhẹ hai má hắn, cười đến vô cùng hạnh phúc. Cả đời này, ta thiếu hắn nhiều nhất, vốn chỉ là có suy nghĩ muốn bù đắp, chỉ là muốn thuận theo tự nhiên, mà nay cũng đã chậm rãi thay đổi, có lẽ tương lai ta có thể chân chính quên hết những chuyện trước đây cũng chưa biết chừng. Có lẽ, chúng ta thật sự sẽ mãi hạnh phúc như thế này. Giờ khắc này, ta đã quên rất nhiều chuyện. Đã quên hắn thay đổi, đã quên những gì Dạ Khuynh Thành từng nói, cũng đã quên vì sao mình phải ở lại bên cạnh hắn. Giờ này khắc này, tựa hồ đáy mắt chỉ có gương mặt hắn, cùng niềm vui không thể che dấu được trên gương mặt đó. Hắn vui vẻ, mà ta cũng vui vẻ, như vậy là đủ rồi. Từ ngày đó, Mị luôn thật cẩn thận chiếu cố ta, so với trước càng cẩn thận hơn, hạn chế sự tự do của ta, luôn nói cái này không thể làm, cái kia cũng không thể làm. Không riêng gì hắn, người khác cũng vậy. Ta tuy rằng cực kì bất mãn, những cũng hiểu rằng mọi người vô cùng chờ đón đứa nhỏ này. Nó là đứa nhỏ đầu tiên của ta, cũng là vương tử đầu tiên của Nam Mạch quốc. Tuy rằng ta thường thường oán giận, nhưng cũng cực kì phối hợp với bọn họ. Giờ phút này mới biết đáy lòng mình cũng vô cùng chờ mong đứa nhỏ này. Miễn cưỡng nằm trên nhuyễn tháp, suy nghĩ không bờ bến, suy nghĩ rất nhiều, sau đó nghĩ tới Cơ Lưu Tiêu. Cũng không biết là do mình cố ý quên, hay là lơ đãng phai nhạt, đã lâu ta không còn nhớ tới hắn nữa. Giờ này khắc này nhớ tới, đáy lòng lại mang theo vài phần áy náy. Mặc dù có trăm ngàn lý do, nhưng đúng là ta đã phụ hắn. Ta lấy từ trong vạt áo ra một khối ôn ngọc, đây là hắn phái người đưa tới, mặc dù sau lần kia, hắn không còn tới Nam Mạch quốc, nhưng lại không ngừng đưa tới rất nhiều kỳ trân dị bảo. Ngẫu nhiên cũng sẽ có một bức thư, bên trong tràn đầy tình nghĩa. Bởi vì sợ chính mình sẽ dao động, rất nhiều lúc ta không xem thư, còn đem những thứ kia cát hết vào kho, duy nhất lưu lại cũng chỉ có khối ôn ngọc này. Khối ngọc này tính chất thật tốt, mặt trên mặt trên khắc đồ hình phong cảnh, ta thấy đã thích, cho nên vụng trộm cất trong người. Ta cũng không muốn cho Mị biết ta để lại thứ gì đó của Cơ Lưu Tiêu, ta sợ Mị sẽ miên man suy nghĩ. “Liễu Lăng.” thanh âm Mị đột nhiên vang lên, ta vội thu hồi suy nghĩ, nhét lại khối ôn ngọc vào lòng. Mị đi đến, đưa cho ta thứ gì đó, “Trái mơ của Phong Ngữ Trai đặc chế, không phải nàng nói muốn ăn sao?” Bởi vì mang thai, ta đặc biệt muốn ăn thứ gì chua, lại cố tình không quên được điểm tâm Phong Ngữ Trai, không nghĩ tới hắn thế nhưng đều biết. “Mị Mị tốt nhất.” Ta vui lòng ca ngợi. “Nhanh ăn đi, sao lúc trước ta lại không phát hiện nàng tham ăn tới vậy?” Hắn không khỏi sủng nịch vuốt tóc ta nói. Ta ột trái mơ vào miệng, thầm thì nói: “Như thế nào? Hối hận sao?” Hắn lẳng lặng nhìn ta, cười đến vô cùng ôn nhu, “Đời này cũng sẽ không.” Ta cười đến vô cùng sáng lạn, ăn từng trái, lại từng trái, đáy lòng lại có điểm buồn bực. Trước kia ta cũng sợ chua, nay lại ăn giống như không có chuyện gì được. “Ta nhớ kỹ đấy nhé.” Ăn xong rồi, ta mới cười nói với hắn. “Được rồi, giờ mau ngủ một giấc đi.” Hắn cúi người hôn lên trán ta, ánh mắt tràn đầy sủng nịch. Ta không khỏi lẩm bẩm, “Còn cứ ngủ nhiều như vậy, chả mấy mà ta biến thành heo.” Nhưng vừa mới dứt lời, ta liền ngáp một cái thật lớn, thân thể hoàn toàn phản bội mình. Mị vừa cười vừa nhắc nhở những chuyện mà không biết hắn đã nói bao nhiêu lần, đợi cho ta không kiên nhẫn mở miệng đáp ứng, hắn mới xoay người rời đi. Gần nhất, Nam Mạch quốc hoàn toàn do một tay Mị xử lý. Cho nên ta nhàn hạ đến khó chịu, hắn lại làm việc không có thời gian nghỉ ngơi. Đáy lòng xin lỗi một phen, lại lập tức đi vào giấc mộng. Thật lâu về sau hồi tưởng lại, ta mới phát hiện thời gian này đúng là thời điểm mà ta vui vẻ nhất, chuyện gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ cần thanh thản ổn định làm một cô gái nhỏ là được. Mơ mơ màng màng ngủ hồi lâu, mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Mị cũng đã đúng giờ chờ ở bên kia, trên tay bưng một chén dược. Vốn tưởng rằng sau khi mang thai có thể không phải uống cái thứ khó nuốt này, nhưng hiển nhiên Mị cũng không đồng ý, vẫn như cũ đúng giờ xuất hiện, gắt gao nhìn chằm chằm ta uống cho hết thuốc mới đi. “Mị Mị, chàng thực đáng ghét.” Ta lại không khỏi oán giận một phen. Lúc này hắn mạnh mẽ không chút để ý tới oán giận của ta, đưa bát dược vào tay ta.”Ngoan, uống cho xong đi.” Vô số lần thất bại làm cho ta hiểu được điều duy nhất ta có thể làm chính là ngoan ngoãn uống thuốc. Vì thế vẫn phải ngoan ngoãn uống xuống, uống xong lại cười nói: “Mị Mị, hôm nay mang theo cái gì ngon ?” Sau mấy ngày kén ăn, ta lại càng ngày càng tham ăn, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn thứ gì ngon. Hắn lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc, đặt trong lòng bàn tay ta: “Phong Ngữ Trai đặc chế thập toàn đại bổ hoàn, hương vị ngon miệng, còn có thể cường thân kiện thể.” Ta ghé vào chóp mũi ngửi ngửi, quả nhiên rất thơm. Phong Ngữ Trai làm điểm tâm, làm sao có khả năng chế ra đại bổ hoàn, ta biết nhất định là Mị lấy thuốc do mình chế, đưa cho Phong Ngữ Trai gia công một phen.. Ta ném viên thuốc vào miệng, ngoan ngoãn nuốt xuống. Tuy rằng hương vị thay đổi, ta lại vẫn có thể nhận ra bên trong có mấy vị thảo dược. Ý tưởng thật sự không tồi, đã có thể thưởng thức mỹ vị, lại có năng lực bổ thân, xem ra Mị đã phải mất rất nhiều thời gian mới chế thành. Đáy lòng không khỏi có một dòng nước ấm chảy qua, ta tựa vào trên đùi Mị, nhìn hắn, thản nhiên nói: “Mị Mị, kỳ thật ta cũng không suy yếu như vậy.” Hắn mềm nhẹ vỗ về tóc ta, ôn nhu nói: “Ta hy vọng Liễu Lăng của ta có thể khỏe mạnh.” Một câu nói hết tất cả. Ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng tựa trong lòng hắn, cảm thụ cảm giác ấm áp này. Hiện giờ, điều ta duy nhất có thể làm chính là giữ gìn sức khỏe thật tốt, không để hắn phải lo lắng. Vì thế quyết định không bao giờ tùy hứng nữa, từ nay về sau sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, dưỡng bệnh cho tốt, sau đó vì hắn sinh một đứa nhỏ khỏe mạnh. Mà hắn sau khi nhìn ta uống thuốc xong, sẽ luôn cho ta một viên cường thân kiện thể, có đôi khi còn có điểm tâm khác, thưởng cho sự nhu thuận của ta. Lúc này, ta thật không ngờ lời hứa hẹn của mình còn chưa được thực hiện, mọi chuyện đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui