Độc Phi Khuynh Thành

Ta, rốt cục cũng đường đường chính chính trở về nơi mình đã sinh ra. Nhưng trong lòng không khỏi cô đơn, trong hoàng cung rộng lớn như vậy, thanh nhã sạch sẽ như vậy, trừ bỏ cung nhân ở ngoài ra, cũng chỉ còn lại có một mình ta. Loại cảm giác trống vắng này, làm cho con người ta sợ hãi. Ta không thể tưởng tượng được những năm tháng về sau, mình sẽ vượt qua như thế nào?


Văn Mặc đã an bài tốt tất cả, bởi vì Dục ca ca mất đi, cho nên trong vòng ba tháng cả nước không thể có hoạt động vui mừng gì, dù sao hắn cũng là người đã nhìn ta lớn lên, mặc dù chuyện đã cách đây rất nhiều năm rồi, nhưng cũng có thể chuẩn xác nghiền ngẫm ra tâm ý của ta. Mà ngay cả ngày chính thức đăng cơ của ta cũng an bài vào nửa năm sau, nhưng thiếp mời đã được gửi đến các nước xung quanh rồi. Cơ Lưu Tiêu ở Nam Mạch quốc được mấy ngày sau đã trở về Đông Hải quốc, trước khi đi hắn nói ta chờ hắn, mà ta cũng không có đáp lời hắn. Thì ra chuyện xảy ra ngày đó lại để lại cảm giác khó tả như thế này. Gió vẫn như trước lạnh thấu xương, ta đứng trước tẩm cung mà mình từng ở, nhìn đến một đống tàn tường thành bị đổ nát, bất động thật lâu. Tại chính nơi này, ta từng kiên quyết nói với hắn, đừng đi tìm ta, bởi vì sẽ có một ngày ta trở về. Mà nay, có người đề nghị ta đem nơi này sửa chữa lại, nhưng ta lựa chọn giữ lại tất cả như cũ, mặc kệ như thế nào, thì nơi đây cũng được coi như là nơi đã chứng kiến một đoạn thời gian trước kia của ta, nên ta không muốn nó hoàn toàn bị phá huỷ. “Nguyệt nhi.” Không biết là đã qua bao lâu, một giọng nói trong trẻo, mà réo rắt vang lên bên tai ta. Ta không khỏi quay đầu lại, đã nhìn thấy một đôi mắt trong suốt như hồ nước mùa thu. Người tới một thân cẩm bào màu tím, hoa văn màu đen chìm nhìn rất nổi bật, tóc dài tùy ý dùng một cây trâm ngọc lưu ly màu tím cài lên, trên tay cầm một cây tiêu màu tím, rõ ràng đây chính là Minh Cẩm Lạc. “Lạc sư huynh.” Ta dừng lại một chút, mới lên tiếng gọi. Trong thiên hạ này, có thể đem ngọc lưu ly màu tím hiếm có làm thành trâm ngọc đẹp đến vậy, trừ bỏ Minh gia ra, thì còn có thể có mấy người làm được đây? Minh Cẩm Lạc, rõ ràng là một thương nhân, nhưng là ông trời lại cố tình cho hắn có một khí chất trong sạch, hồn nhiên như vậy, khuôn mặt sạch sẽ, giọng nói trong vắt, mà ngay cả đôi mắt cũng trong như hồ nước mùa thu. Sau khi khôi phục lại thần trí, ta cũng cuối cùng đã biết hắn là ai. Hắn là sư huynh của ta cùng Dục ca ca, sau khi ta đi khỏi Vu Y tộc ba tháng, hắn cũng rời khỏi nơi đó. Mà chuyện về hắn, ta là do từ trong miệng người khác mà biết được. Bởi vì bệnh của nữ tử mà hắn yêu thương, hắn mới đi tới vu y tộc học y, vu y tộc có quy định, muốn xin vào học, cũng không hề có gì khắc khe, phân biệt, cho nên Minh Cẩm Lạc học là y, Dục ca ca học là độc, mà ta lại là một ngoại lệ. Mà có một lần ta vì chiếc trâm ngọc lưu ly màu tím kia, mà trốn vào một căn phòng, vô tình gặp được hắn. “Không hỏi ta vì sao tới tìm muội à?” Thanh âm trong trẻo mà réo rắt một lần nữa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, trong con ngươi ấy vẫn là một cỗ ôn nhu khó thấy, cả người hắn đều tràn ngập một loại trong sáng, cứ như tiên nhân ở trên chín tầng mấy không vướng một chút khói lửa trần gian. Nếu như không biết hắn, ai lại có thể nghĩ hắn nhưng lại là chủ nhân của thiên hạ thủ phủ – Minh gia đây? Không biết là nữ tử hắn yêu kia đã trị được bệnh chưa? Ta nhẹ nhàng nở nụ cười nhợt nhạt “Có thể làm cho gia chủ Minh gia tôn quý hạ mình đến đây, đã là vinh hạnh của Nam Mạch quốc. “Tiểu Nguyệt nhi, lần nào cũng đem sư huynh ra làm trò tiêu khiển như vậy sao?” Hắn cười khẽ, tiếng cười rất dễ nghe. Chúng ta mặc dù ở chung chỉ có ba tháng, nhưng cũng có thể xem như là tri kỷ. Lấy cá tính trước kia của ta, cho dù chỉ ở chung ba ngày, sợ cũng đủ làm cho người ta nhức đầu rồi. Ngày đó, ta căn bản không biết Minh Cẩm Lạc là gia chủ của Minh gia, chỉ biết hắn là một nam tử vì người yêu mà học y. “Tốt lắm, sư huynh tìm Nguyệt nhi có chuyện gì …” Ta nghiêm trang hỏi. Hắn nhìn ta ngừng cười, còn chân thành nói: “Chúng ta có thể nói chuyện được không? …” “Ừm, sư huynh mời đi theo ta.” Ta gật đầu, dẫn hắn hướng đến một đình viện yên tĩnh. Từ sau khi hắn xuất hiện, ta biết hắn nhất định có việc mới đến. Mà ta sở dĩ không hỏi hắn vào bằng cách nào, là vì biết rằng thiên hạ này sợ không có nơi nào mà Minh Cẩm Lạc không đến được. Minh Cẩm Lạc võ công cao đến mức nào, không có ai biết rõ, cũng giống như người trong thiên hạ không thể biết Minh gia rốt cuộc có bao nhiêu tài phú, chỉ mơ hồ biết rằng đa phần là thuộc sở hữu của hắn. Có lẽ hắn thật là tiên nhân đầu thai chuyển thế cũng không chừng. Đến u lan uyển, kêu người dọn bàn bày rượu lại mang lên vài món điểm tâm, sau đó liền cùng Minh Cẩm Lạc uống rượu trò chuyện. Ta tự mình vì hắn rót đầy một chén rượu, nâng chén nói: “Sư huynh, như thế này nói chuyện được rồi chứ?” Ở nhiều phương diện, Minh Cẩm Lạc phi thường chú trọng, cho nên trước kia thường xuyên bị sự tản mạn của ta khiến cho dở khóc dở cười. “Tiểu Nguyệt nhi giờ đây đã thật sự trưởng thành.” Hắn cũng nâng chén, cùng ta nhẹ nhàng chạm cốc sau liền chậm rãi nhấp từng hớp. Ta kiên nhẫn chờ đợi, đợi hắn chủ động mở miệng. Uống xong chén rượu, hắn mới sâu kín mở miệng “Các ngươi thật sự đã đi tới bước đường này rồi sao.” Ta cầm chén rượu hơi run run, cố trấn định hỏi: “Ý sư huynh là gì?” “Ngươi cùng Tế Du.” Hắn nhìn thẳng vào ta, thản nhiên nói “Có lẽ là do vận mệnh sắp đặt, mặc kệ là thế nào đi nữa, các ngươi vẫn không thoát được.” “Sư huynh, Hắc y nhân ở Phượng Hoàng sơn của Đông Hải quốc ngày ấy là huynh sao?” Ta sâu kín mở miệng hỏi. Ta cảm thấy Minh Cẩm Lạc hình như là biết hết tất cả. Hắn hơi hơi gật đầu “Là ta….” Thì ra thật sự là hắn, trách không được ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy, nhưng ta lại cứ như thế rời đi. Mà ngay cả Dạ Khuynh Thành cũng không phải là đối thủ của Minh Cẩm Lạc. “Sư huynh, huynh biết tất cả đúng không?” Nếu hắn không biết tại sao phải cứu ta? Nhưng nếu hắn biết, thì làm như thế nào mà biết được? Minh Cẩm Lạc bắt tay vào thưởng thức cái chén, cứ vậy mà không một chút để ý … “Biết thì thế nào? Ta chung quy cũng chỉ có thể làm người ngoài cuộc.” “Bởi vì huynh biết tất cả, cho nên mới muốn ta tránh được càng xa càng tốt sao?” Ta chợt nhớ tới câu nói kia, đã rất nhiều người nói với ta như vậy. Nay xem như ta đã hiểu được vì sao hắn lại nói với ta như vậy. Hắn không nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp lại, không nghĩ rằng chúng ta như thế lại thật sự tàn sát lẫn nhau. Chính là hắn làm cách nào phân biệt được một người trúng cổ lãng quên? Minh Cẩm Lạc ngẩng đầu nhìn ta, vẫn bình thản nói “Đúng. Ta không muốn cho các ngươi gặp mặt. Nhưng vận mệnh dường như đã sớm an bài, mặc kệ con người có giãy giụa thế nào, thì vẫn theo quỹ đạo mà xoay.” “Vậy huynh làm sao mà biết được ta là Thu Tịnh Nguyệt?” Ta vẫn không thể hiểu được làm sao hắn biết được. “Xác thực là ngay từ đầu ta cũng không biết, nhưng ta gặp một người.” Hắn im lặng một lúc, mới nói: “Nếu dựa theo mệnh cách của một người mà xem, như vậy liền biết được tất cả.” Mệnh cách? Thế gian thực sự loại này sao? Ta trước giờ vẫn không hề tin. “Sư huynh gặp ai?” Ta lo lắng truy vấn. “Một cao nhân. Thế gian này có rất nhiều chuyện, chúng ta nghĩ mãi cũng không ra, nhưng nếu chúng ta từng học cách xem sắc mặt, biết xem số tử vi có thể biết được khí hậu ngày mai, mà người kia học được đủ thâm, đủ thấu triệt. Hắn có thể rõ ràng nhìn thấu mệnh cách của một người. Tuy rằng biết được nhiều, nhưng hắn cũng hiểu được có một số việc dù thế nào đi chăng nữa đều không có thay đổi được.” Minh Cẩm Lạc khẽ thở dài “Cho nên hắn đáp ứng giúp ta tìm ra chuyện của các ngươi, điều kiện là chỉ cho phép ta ở tại chỗ nhìn, không được nhúng tay vào. Lần cứu ngươi ở Phượng Hoàng sơn kia đã phạm vào điều kiện của hắn, chính vì thế mới làm cho các ngươi mất đi cơ hội duy nhất có thể giải hòa.” “Hắn nói đó là vận mệnh, nhất định ta sẽ gặp hắn, cũng nhất định ta sẽ bởi vì muốn giúp các ngươi mà làm cho các ngươi mất đi cơ hội duy nhất kia, hắn cũng nói về sau nếu ta còn cưỡng cầu nữa, kết quả có lẽ sẽ tệ hơn, cho nên ta không dám nhúng tay.” Nói xong lời ấy, đôi mắt trong suốt của hắn lại chứa một tầng áy náy. Nghe vậy, ta lăng ngốc đầy ngạc nhiên nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng mà hỏi: “Sư huynh, huynh thật sự tin tưởng mấy thứ này sao? Vận mệnh sao? Chẳng lẽ đã sớm an bài rồi sao, mặc kệ là thế nào cũng không thể thay đổi được sao? “Vốn ta cũng không tin, nhưng Nguyệt nhi này, thế gian có rất nhiều điều không thể giải thích được, chờ tới lúc ngươi tự mình cảm nhận được, khi ấy ngươi không thể không tin.” Thanh âm hắn lại réo rắt như trước, nhưng lại chứa một loại mù mịt khó nói. Ta trầm mặc không nói, uống một ly rồi lại một ly. Rượu diếu hương ở đầu lưỡi lan tràn, nhanh chóng đi vào yết hầu, một loại lửa nóng chậm rãi ngưng tụ, sau đó thổi quét toàn thân. “Sư huynh, nói cho ta biết chuyện của Dục ca ca được không?” Một lúc sau, ta tràn ngập hi vọng hướng người ngồi đối diện sâu kín mở miệng. Ta muốn đem hết những ý nghĩ chưa thông mang ra giải thích rõ ràng, không muốn nghĩ đến chuyên ân ân oán oán trước kia nữa, nhưng vẫn không thể buông xuống nghi vấn trong lòng. Vân Tế Du có rất nhiều điều mà ta không biết, cho nên có đôi khi ta thậm chí không thể phân rõ người nào mới chân chính là hắn, là Dục ca ca của ta, là Vân Tế Du vô tình, hay là Cơ Lưu Hiên với nụ cười vô hại? Ngay cả thân thế của hắn, ta cũng hoàn toàn không biết gì cả. Minh Cẩm Lạc cầm Liễm Vân tiêu đặt vào lòng bàn tay ta: “Đây là Vân Tế Du để lại cho ngươi.” Đợi ọi chuyện sáng tỏ, ta mới đột nhiên nhớ tới, Liễm Vân công tử là một trong Tứ công tử trên giang hồ, mà đoạn thời gian kia đã phát sinh như thế nào ta cũng đã quên mất. Cho nên Liễm Vân công tử từ đầu tới cuối đều là Vân Tế Du, mà không phải là Cơ Lưu Hiên thật sự trước kia, trách không được Tô nương cũng không biết. . Liễm Vân, Liễm Vân? Chẳng lẽ dù là trúng cổ lãng quên, nhưng trong tiềm thức Vân Tế Du vẫn có cảm giác không kiềm chế được này sao? Liễm Vân tiêu là do tử ngọc quý báu chế thành, tính cả cây trâm tử ngọc lưu ly trên đầu Minh Cẩm Lạc là cùng một loại, nắm trong tay phi thường ấm áp, khó trách có tiền cũng khó mà mua được. “Huynh đã gặp qua Dục ca ca ?” Ta không khỏi thốt ra. Minh Cẩm Lạc gật đầu nói “Ừm, khi hắn bắt đầu thực hiện kế hoạch, ta đã gặp hắn, nhưng hắn chỉ bảo ta đem Liễm Vân tiêu giao cho ngươi.” Tay nhẹ nhàng vỗ về Liễm Vân tiêu, ta nhẹ giọng nói: “Dục ca ca, ta hiểu được, cái gì cũng đều hiểu được .” Cuộc sống nửa năm trong giang hồ kia mới là thứ chân chính mà nội tâm hắn muốn, Liễm Vân công tử kia mới là người chân chính hắn muốn trở thành, nhưng hạnh phúc của chúng ta trong lúc ấy dù tốt đến mấy rồi cũng sẽ như hoa trong gương, trăng trong nước, mờ ảo rồi thoát phá một cái, cuối cùng chỉ có thể trở lại sự thật, sau đó không thể không đối mặt với những chuyện mình không muốn đối mặt kia. Hắn cũng không thể không trở về là Vân Tế Du mà hắn không muốn biến thành kia. Một khi đứng ở vị trí kia, chúng ta chỉ có thể là địch nhân. Nếu lúc trước ta biết tất cả, ta tuyệt đối sẽ không đối với hắn như vậy, sẽ không khinh thường hắn, cũng sẽ không không để ý tới hắn, nhưng là lúc trước ta cái gì cũng không biết, mới có thể lãng phí nửa năm như vậy. Tay không khỏi cầm chặt Liễm Vân tiêu, trong lòng tràn ngập cảm giác bi ai. Minh Cẩm Lạc cũng thở dài, “Nguyệt nhi, Tế Du bảo ta, hắn không muốn nói cho ngươi tất cả mọi chuyện, nhưng ta cảm thấy ngươi có quyền biết, ít nhất ngươi phải hiểu được rằng hắn chưa bao giờ… muốn tổn thương ngươi.” “Ừm, muội muốn biết tất cả.” Ta kiên định gật đầu, mắt chờ đợi nhìn về phía Minh Cẩm Lạc. Hắn đứng dậy, đứng ở cuối hành lang, mắt sâu kín nhìn vào phía trong viện “Nguyệt nhi, phụ thân của Tế Du từng là một quan viên ở Nam Mạch quốc, bởi vì bị người hãm hại mà nhà tan cửa nát. Mẫu thân của Tế Du mang theo hắn chạy nạn, trong một lần đuổi giết, hắn cùng mẫu thân thất lạc, mẫu thân hắn được người của Vu Y tộc cứu, mà hắn lại bị một đám ác danh dẫn về, nói đến mới thấy lạ, đám ác nhân kia rất thích hắn, đối với hắn rất tốt. Cho nên khi nhóm người kia bị phụ vương, mẫu hậu của ngươi phái người sát hại, hắn thật sự rất hận, hận bọn họ vì sao cứ một lần rồi lại một lần cướp đoạt hạnh phúc của hắn, cái loại hận thù này từ lúc phụ thân hắn bị hại đã nảy sinh, sau lần đó lại trở nên càng sâu đậm. Sau này hắn vô tình tìm được mẫu thân hắn, cho nên liền ở lại Vu Y tộc. Mà Mật nhi là nữ nhi của nam tử đã cứu mẫu thân hắn, nam tử trung niên kia mất vợ, sau lại cưới mẫu thân Tế Du. Cho nên Mật nhi cùng hắn không có quan hệ huynh muội huyết thống. Hắn bởi vì cảm tạ nên luôn thương yêu chăm sóc Mật nhi thân thể nhu nhược.” Thì ra lại có một đoạn thời gian như vậy sao? Nếu là ta, ta cũng sẽ rất hận, lần đến Trung Nguyên này lại không ngờ làm ra một đoạn cừu hận như thế. Trong lòng không khỏi co rút một trận, tay nắm Liễm Vân tiêu càng chặt, ta nhìn Minh Cẩm Lạc, thản nhiên hỏi: “Mật Nhi thích hắn, cho nên tình nguyện hạ độc chính mình, làm cho thân thể càng suy yếu, để muốn đổi lấy hắn chăm chú quan tâm sao?” Lúc đoán Mật Nhi trúng độc, ta thủy chung không hiểu, mà giờ phút này lại đột nhiên rõ ràng. “Có thể là vậy, cũng có thể không phải. Thân thể Mật Nhi xác thực suy yếu, từ nhỏ cần dùng một loại độc để duy trì. Sau lại vì muội xuất hiện, Tế Du cùng muội rời đi, mà thân thể của nàng ta cũng chậm rãi tốt lên, nhưng có lẽ nàng ta sợ sau khi Tế Du biết nàng ta đã hết bệnh rồi, sẽ không giống như trước yêu thương nàng ta nữa, cho nên nàng ta tự mình uống vào một loại độc khác.” Minh Cẩm Lạc không khỏi quay đầu nhìn phía ta “Thứ Tế Du học là độc, không phải y, cho nên cũng phát hiện ra điều gì không đúng. Cho đến sau này mới biết.” Đều là vì yêu, Mật Nhi như thế, Vũ Liên Nhi cũng như thế, chẳng lẽ nữ nhi Vu Y tộc đều cực đoan như vậy sao? Nhưng có lẽ chắc là ai cũng sẽ như vậy thôi, trong tình yêu vốn không biết được ai đúng ai sai, chỉ có là yêu hay không yêu mà thôi. Ta lẳng lặng nhìn Minh Cẩm Lạc, đợi hắn tiếp tục. “Hắn cùng muội quay về Nam Mạch vốn muốn lợi dụng muội để báo thù, nhưng lại vô tình thật sự thích muội. Quan điểm duy nhất giữa Phụ vương, mẫu hậu của muội cùng, đó chính là không muốn để uội biết tất cả mọi chuyện, cho nên mới sẽ ở lúc muội vụng trộm ra ngoài chơi mà giải quyết vấn đề. Lần Mật Nhi tới tìmmuội, không phải là để giúp muội, mà là muốn uội xem một màn kia, để uội hận Tế Du.” Theo Minh Cẩm Lạc nói, ta cũng đã hiểu rõ, từ lúc biết Mật Nhi thích Vân Tế Du liền biết lòng của nàng nghĩ gì. Chính là khi đó ta căn bản đã hiểu lầm tất cả, cho nên mới nghĩ nàng đến để giúp ta. Kỳ thật ta đã hiểu ra rất nhiều chuyện, nhưng khi nghe được người khác nói, không khỏi cảm thấy chua xót. Ta quay đầu nhìn rừng mai cách đó không xa, nhìn những đoá hoa mai nở rộ kia, nhưng sao hoa mai lại biến thành gương mặt của Dục ca ca, có mỉm cười, có sủng nịch, có tức giận, cũng có trêu tức, đem toàn bộ cảm xúc của một người lần lượt hiện ra. Tiếng Minh Cẩm Lạc vẫn thản nhiên vang lên như trước, giống như gió xuân nhu hòa “Sau đó muội rời đi, hắn đem người thân tính dịch dung thành bộ dáng chính mình, còn mình lại rời khỏi Nam Mạch, khi đó hắn rất tức giận Mật Nhi, cho nên khi Mật Nhi đuổi theo hắn muốn đi cùng, hắn đem phó chân liên đeo vào chân Mật nhi. Khi đó lại xảy ra việc đắm thuyền, hoàn toàn đoạn tuyệt tất cả, cho nên không có người nào biết hắn đã biến thành Cơ Lưu Hiên. Nhưng vận mệnh chính là như thế. Nếu không phải hắn để cho Mật nhi mang theo phó chân liên, thì Thiên Ngự cũng sẽ không phải vì muốn cởi bỏ phó chân liên cho Mật nhi mà tìm tới băng ngưng kiếm, như vậy cũng sẽ không đánh bậy đánh bạ đem muội mang về Nam Mạch quốc, muội cũng sẽ không khôi phục lại trí nhớ. Tế Du cũng không dùng kế hoạch quyết tuyệt để giải quyết tất cả.” Vận mệnh sao? Thật đúng là vận mệnh sao? Nhân quả tuần hoàn, chuyện tự mình làm thì tự mình sẽ gánh lấy hậu quả. Giờ phút này, ta dù không muốn cũng phải cảm thán cho sự thật phũ phàng này. “Cho nên sau khi Dục ca ca cứu muội, liền quyết định giải quyết tất cả, hắn gạt ta nói muốn đi cực nam xem ánh sáng rực rỡ của nơi đó, mà chính mình lại tìm cách đem toàn bộ Nam Mạch quốc trả lại uội, phải không?” Ngửa đầu, chậm rãi cảm nhận xung quanh, rốt cuộc chỉ nghe thấy thanh âm thanh lãnh của chính mình vang lên tứ phía. “Thiên Ngự vì bảo hộ Mật nhi mà quyết định giết muội, mà muội cũng vì báo thù chi tâm, nên mới có kết quả như bây giờ. Khi Tế Du liền biết được tất cả thì đã không thể tránh được nữa, cho nên hoạch định tất cả, mà trận chiến ở Kỳ sơn kia, là do hắn sơ sẩy, hắn không nghĩ tới Mật nhi lại có liên hệ với Vũ Liên Nhi, nhưng sau hắn nghĩ lại, như vậy cũng tốt, theo tâm tư của muội, có lẽ có thắng có bại mới sẽ không hoài nghi. Vốn hắn không nghĩ để uội biết, nhưng là Thiên Ngự lại cố tình tiết lộ.” Minh Cẩm Lạc không khỏi than nhẹ “Ta muốn ngăn cản Tế Du, nhưng vì lần nói chuyện đó với hắn mà thay đổi chủ ý, xác thực tình trạng giữa hai người các ngươi cũng không thể nào trở lại như trước được nữa, mà dù có trở về đi chăng nữa, cũng sẽ từng bước trở thành thế cục này, hắn không muốn tổn thương muội, cũng không muốn làm thương tổn cả hai, nên mới lựa chọn cắt đứt tất cả liên quan giữa hai người. Thù hận của người đó cũng sẽ tùy theo mà đình chỉ.” “Vậy việc lộ ra chuyện Vũ Liên Nhi dùng mê hồn cũng là Dục ca ca gây nên phải không?” Ta nhẹ giọng hỏi “Vũ Liên Nhi cùng Mật nhi là thông qua vu y tộc mà có liên hệ, nếu Dục ca ca đã biết chuyện giữa Mật nhi cùng Vũ Liên Nhi, hắn tất nhiên sẽ không làm cho Mật nhi tiếp tục cùng nàng ta có liên hệ, mà hắn nhân cơ hội này sắp đặt một cái bẫy, để Vũ Liên Nhi ngây ngốc lộ ra một ít tin tức uội phải không?” Lúc trước nếu không phải là vì Vũ Liên Nhi ở trước mặt ta biểu diễn thân mật cùng Cơ Lưu Tiêu, cũng sẽ không vô tình nói ra việc nàng làm cho Cơ Lưu Tiêu luôn mang theo vật gì đó bên người, nếu không phải nàng ngây ngốc tin tưởng ly tâm thảo thật sự có thể giết người vô hình, nàng cũng sẽ không tới giết ta, nếu không phải nàng muốn giết ta, ta cũng sẽ không nhận ra hương vị của ly tâm thảo y hệt hương vị trên người Cơ Lưu Tiêu, cũng sẽ không đem tất cả liên hệ đều giải thích rõ ràng, rồi thật sự giải được mê hồn. Lúc trước ta nghĩ tất cả đều là do trùng hợp, giờ nghĩ lại người lừa nàng ly tâm thảo có thể giết người, vô hình lại chính là Dục ca ca. Vũ Liên Nhi tuy là người của vu y tộc, nhưng bởi vì được giáo dục trở thành thánh nữ, nên thứ duy nhất nàng học được chỉ là mê hồn. “Thì ra tâm tư Nguyệt nhi kín đáo như thế. Khó trách Tế Du phải lo lắng thiết kế mọi chuyện, hắn quả nhiên hiểu rõ muội, biết làm thế nào để muội mới không hoài nghi.” Minh Cẩm Lạc nhìn ta lúc lâu, mới gật đầu nói: “Việc Vũ Liên Nhi cũng là do Tế Du cung cấp manh mối uội.” “Nhưng là hắn có nghĩ rằng làm như vậy muội sẽ vui vẻ sao?” Ta nhẹ vỗ về Liễm Vân tiêu, trong lòng một mảnh tịch liêu. Hắn lao lực tâm tư như thế, cũng chỉ vì muốn đem tất cả quang minh chính đại trả lại cho ta. “Nhưng Tế Du biết, Nguyệt nhi của chúng ta rất dũng cảm.” Minh Cẩm Lạc đi tới bên cạnh ta, xoa đầu ta, ôn nhu nói: “Cho nên Nguyệt nhi nhất định sẽ dũng cảm mà tiếp tục sống, phải không?” “Ừm.” Trầm mặc lúc lâu, ta mới nhẹ nhàng mà đáp. Dục ca ca, ngươi sợ ta cũng sẽ đi cùng ngươi, mới có thể nói ta dũng cảm sao? Ta không khỏi khe khẽ thở dài trong lòng. Nghe vậy, Minh Cẩm Lạc cười khẽ “Ngoan, thế này mới không cô phụ nỗi khổ tâm của Tế Du chứ.” “Ừm.” Ta đáp nhẹ. Trầm mặc lúc lâu, Minh Cẩm Lạc lại chân thành nói: “Nguyệt nhi, về sau nếu có chuyện gì cần sư huynh hỗ trợ, cứ việc nói ra nha.” “Sư huynh, huynh cũng không cần phải áy náy gì, theo như lời của huynh đã nói, có lẽ tất cả đều đã định sẵn rồi.” Ta thản nhiên trả lời. Chúng ta cứ như thế lẳng lặng nhìn nhau mà không nói. Lúc lâu sau, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, liền hỏi: “Vũ Liên Nhi mất tích, sư huynh có biết là ai đem nàng đi không?” “Nguyệt nhi, sư huynh cũng không phải chuyện gì cũng biết a~, không phải chuyện của các ngươi nên ta cũng không quan tâm lắm.” Quả nhiên ngay cả hắn cũng không biết. Nhưng Vũ Liên Nhi là do ai mang đi chứ? Nếu là người vu y tộc mang Vũ Liên Nhi đi, hẳn là Minh Cẩm Lạc sẽ biết. “Có lẽ có một người có thể giúp muội.” Minh Cẩm Lạc ở bên tai ta nhẹ nhàng nói. Ta ngẩng đầu nhìn hắn.” Là ai?” Hắn nhìn ta, trong mắt có tia vài tia cười yếu ớt “Nguyệt nhi, đừng quên Cẩm Hoàng là thánh chủ của Hồng Lâu Vong Vũ, tổ chức tình báo lớn nhất thiên hạ.” “Cẩm Hoàng?” Ta không khỏi giật mình nói: “Nàng cũng đến đây sao?” Ta cùng Cẩm Hoàng từ sau lần chia tay đó cũng chưa có gặp lại, ngẫm lại cũng đã gần ba năm. “Ừm, Cẩm Hoàng cũng đến đây. Đợi lát nữa ta kêu muội ấy tới gặp muội.” Minh Cẩm Lạc hơi hơi sủng nịch nói. Ta vui vẻ kéo ống tay áo hắn nói “Vẫn là đưa muội đi gặp nàng đi. Chúng ta đi liền bây giờ luôn nha~.” Từ sau ngày đó, ta không có bước ra khỏi hoàng cung một bước, nay có thể nhìn thấy cố nhân, tâm tình không khỏi thoải mái vài phần. Minh Cẩm Lạc điềm đạm cười nói “Theo ý muội vậy.” Trên đường đi, ta mới biết được Hồng Lâu Vong Vũ tuy rằng là Cơ Lưu Tiêu lập ra, nhưng chuyện nơi đó hắn cũng không có nhúng tay vào, cho nên nói chủ nhân của nó vẫn là Cẩm Hoàng, hơn nữa từ sau chuyện ở Tây Việt quốc, Cơ Lưu Tiêu cũng chưa có nói sẽ thu hồi. Mặc dù hắn thật sự muốn thu hồi đi nữa, dựa vào tài phú của Minh gia, nếu lập thêm một Hồng Lâu Vong Vũ cũng không thành vấn đề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui