Độc Phi Khuynh Thành

Khinh Mộng thành. Trong trà lâu, hương trà thơm ngát thoang thoảng trong gió, đạm mà xa xưa, một người đang say sưa kể chuyện trên võ lâm, nhóm khách nghe một bên thưởng thức trà ngon, một bên nhàn nhã lắng nghe chuyện trên võ lâm. “Lại nói, người được xưng là độc Mị yêu nữ, cũng chính là cung chủ của Kính Nguyệt cung, mấy ngày trước đã đến Danh Kiếm sơn trang, tuyên bố muốn theo đuổi thiếu trang chủ của danh kiếm sơn trang. Từng có người đồn đãi rằng cung chủ của Kính Nguyệt cung xinh đẹp như hoa, nhưng là theo như lời của người trong Danh Kiếm sơn trang, mạo là có, nhưng không đến mức như người ta đã đồn, cả ngày mặc quần áo loè loẹt đi khắp nơi rêu rao, hơn nữa tính cách lại tự kỷ, thật sự làm cho người ta không dám khen tặng…”


Người kể chuyện còn rung đùi đắc ý, ta cũng nhịn không được cười phá lên, cười đến không còn chút hình tượng nào “Ha ha… Tu La… cuối cùng ta cũng tìm thấy người hơn ta rồi.” “Cung chủ, người…” Truy Phong vẻ mặt bất mãn trừng ta. Truy Phong luôn là vẻ mặt ý cười, khó khăn lắm mới thấy vẻ mặt này của hắn, vì thế ta cười đến càng vui vẻ hơn. “Ta cái gì?” Ý cười chưa giảm, ta vẻ mặt vô tội nhìn hắn. Hắn không khỏi thở dài một tiếng, lấy lòng chạy tới trước mặt ta “Cung chủ đại nhân xinh đẹp vô địch của ta ơi, người đáng yêu vô cùng, người có thể đổi lại phương thức trừng phạt hay không?” Ta vươn tay vuốt đầu của hắn, cười đến bừa bãi “Tiểu Phong Phong a, bản cung chủ ta đây là đang giúp ngươi a, ngươi không phải là thích đi khắp nơi rêu rao sao, như vậy không phải tốt lắm sao.” “Cung chủ…” Hắn lộ ra biểu tình đáng thương hề hề nhìn ta. “Tiểu Phong Phong, ngươi nói như vậy, bản cung chủ sẽ cảm thấy áy náy.” Ta cúi đầu nhìn hắn, ôn nhu vuốt đầu của hắn như là đang đối đãi với sủng vật. “Cung chủ, người đáp ứng rồi sao?” vẻ mặt của Truy Phong lập tức hưng phấn nhìn ta. Ta cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó ngẩng đầu cười đến càng thêm sáng lạn “Không được.” Một khắc kia, ta cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Truy Phong, ta quả nhiên vẫn là một nữ nhân tà ác. Lúc trước Truy Phong bị Cơ Lưu Tiêu giật dây, mặc dù là vì ta trước kia, nhưng vẫn coi như là hắn đã phản bội ta. Khi hắn đã biết thân phận của ta, sau khi đã biết rõ mọi chuyện, khó có được thấy hắn lại nghiêm túc quỳ gối trước mặt ta, thỉnh cầu ta tha thứ, nguyện ý nhận bất kỳ sự trừng phạt nào. Mà sự trừng phạt của ta với hắn, chính là bắt hắn mặc quần áo lòe loẹt mà hắn thích nhất, đương nhiên là nữ trang, giả trang thành ta đi theo đuổi nam tử nổi danh trên giang hồ, mà ta liền tránh ở một bên, vui vẻ thưởng thức màn diễn. Việc này đối với ta mà nói chính là thú vui nhất của ta, sao ta có thể dễ dàng buông tha cho hắn như vậy được? “Cung chủ đáng yêu xinh đẹp của ta ơi, ngài trừng phạt ta một năm qua cũng là quá đủ rồi, huống chi việc này lại làm bại hoại thanh danh của ngài.” Truy Phong cực lực thu hồi tức giận, vẫn là vẻ mặt lấy lòng nói. “Thanh danh?” Ta làm bộ kinh ngạc nhìn hắn “Bản cung chủ có thanh danh tốt sao?”. Truy Phong nhẹ giọng nói nhỏ “Giống như xác thực không có.” Ta vỗ vỗ đầu của hắn. Một bộ biểu tình tán dương trẻ nhỏ dễ dạy “Đúng vậy, nếu không có thanh danh tốt gì, ta đây còn sợ gì, huống chi người trong thiên hạ lại chưa thấy qua khuôn mặt thật của Liễu Lăng ta, ta đây lại phải sợ cái gì chứ?” “Cung chủ, người…” Truy Phong vẻ mặt lã chã, bộ dáng chực khóc “Người khi dễ ta…” “Nói đến khi dễ, đúng rồi Tiểu Phong Phong, ngươi có bị những người đó nếm qua đậu hũ không?” Ta cười tủm tỉm nói: “Tiểu Phong Phong nhà chúng ta giả trang thành nữ, nhưng là rất xinh đẹp như hoa nha~.” Truy Phong tự kỷ, mới nghe được nửa câu, vẻ mặt đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, bản công tử nhưng là ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, tên Truy Phong cũng từ đó mà có.” Ta cười sáng lạn nói: “Vậy Tiểu Phong Phong, có bị người khác khi dễ không? Nói cho bản cung chủ nghe một chút.” Giờ phút này, hắn mới nghe được những lời này, vẻ mặt bất mãn nói: “Cung chủ —— người như thế nào có thể đối với ta như vậy?” Ngay cả Tu La ở phía sau cũng không kiềm chế được bật cười, quả nhiên là kỳ tích lớn nhất thiên hạ. “Được rồi, Tiểu Phong Phong, nếu ngươi đang nhàn rỗi thì nên đi tìm việc để làm đi, huống chi Tiểu Phong Phong giả trang thành nữ tử cũng thật xinh đẹp, nếu ta là nam nhân, nhất định sẽ theo đuổi ngươi.” Lời của ta lại đâm trúng điểm yếu của hắn. Hắn được ta thổi phồng một chút, lại bắt đầu đang lâng lâng như ở trên mây, thậm chí còn bầy ra một tư thế mà hắn tự cho là tuấn tú nhất. Quả nhiên đúng là người tự kỷ. “Tiểu Phong Phong, tên Mạc Vân Hướng tự xưng là phong lưu kiếm khách, làm cho bản cung chủ thật khó chịu, ngươi đi câu dẫn hắn, sau khi câu dẫn được thì vứt bỏ hắn.” loại nam nhân hoa tâm này nên nếm thử tư vị bị người vứt bỏ. Chính là vì sao ta lại cảm thấy mình giống như là đang giận chó đánh mèo. Mặc kệ, ai kêu hắn nơi nào không đi, lại cố tình chạy tới trước mặt bản cung chủ cơ chứ, lại còn tự xưng là phong lưu. Nhìn khuôn mặt tự cho là mê người của hắn đã muốn nôn, thật đúng là hắn nghĩ rằng nữ nhân khắp thiên hạ này đều sẽ yêu thương nhớ nhung hắn sao? Một khắc kia, ta rõ ràng nhìn tư thế chậm rãi của Truy Phong trở nên cứng ngắc, không thể tin quay đầu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói “Cung chủ, người thật sự muốn ta làm vậy sao?” “Truy Phong, cám ơn ngươi.” Ta đột nhiên nghiêm túc nói. Truy Phong sửng sốt, sau đó cười nói: “Chỉ cần cung chủ vui vẻ là tốt rồi.” “Truy Phong, lời đồn đãi trên giang hồ sẽ bay vào được trong cung không?” Ta ngẩng đầu, sâu kín nhìn phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt sâu thẳm. “Được, nhất định được.” Truy Phong cực lực nói. Ta nhếch khóe môi, thản nhiên cười nói: “Ta chẳng qua là chỉ muốn làm cho Mị Mị biết, ta sống rất tốt, cũng thực vui vẻ, ta vẫn như cũ là một Liễu Lăng sống tiêu diêu tự tại.” Cũng có lẽ là do ta cũng muốn nói cho người kia biết, không có hắn, ta vẫn có thể sống rất tốt, vẫn như trước là một độc mị yêu nữ, theo đuổi những công tử nổi danh trên giang hồ. Chính là một năm qua, trải qua sự cố gắng của Truy Phong, danh xưng của ta ở trên giang hồ tựa hồ đã biến thành phong lưu yêu nữ. Dạ Khuynh Thành cũng không có đến đây, ta không biết có phải là do Mị đã cùng hắn làm một giao dịch gì đó hay không, bằng không với cá tính của Dạ Khuynh Thành, hắn quả quyết sẽ không dễ dàng buông tha cho ta như thế. Trên mặt đúng là đang cười, nhưng là sự chua xót trong lòng vẫn tồn tại. Ta chỉ là muốn cười, quên đi tất cả, trở lại là con người như lúc trước, mặc dù mỗi ngày đều muốn tìm Mị báo thù, nhưng cũng thật là vui vẻ, mặc dù là bị lừa, nhưng là lại có thể không phải phiền não. “Hắn sẽ biết.” Truy Phong chân thành nói. Ta sâu kín thở dài, vươn tay vỗ vỗ bả vai Truy Phong nói: “Truy Phong, ủy khuất ngươi rồi.” “Chỉ cần cung chủ vui vẻ, ta cho dù có phải ngồi trên lưng ngựa, cũng sẽ đi câu dẫn tên kiếm khách phong lưu kia.” Truy Phong lập tức lập lời thề son sắt. “Tiểu Phong Phong, ngươi thật sự là quá tốt” giờ phút này ta dĩ nhiên đổi thành nụ cười giảo hoạt. Ta tựa hồ lại đâm trúng điểm yếu của Truy Phong, chính là tất cả cũng là sự thật, thật sự ta hy vọng làm cho bọn họ biết ta sống rất tốt. Truy Phong dĩ nhiên là một bộ dáng bất đắc dĩ “Cung chủ, người lại khi dễ ta” “Bởi vì Tiểu Phong Phong thật đáng yêu.” Ta ác ý phá lên cười. Truy Phong vẻ mặt suy sụp, chỉ vào Tu La đang cố gắng nhịn cười, nói: “Vì cái gì không tìm Tu La? Cung chủ bất công.” “Bởi vì Tu La không có ngốc nghếch, không dễ bị người ta lợi dụng a” ta nháy mắt, vẻ mặt vô tội. Lại một lần nữa bị đâm trúng điểm yếu, Truy Phong trốn ở góc phòng, lẩm bẩm oán niệm. Thời gian một năm thật sự trôi qua rất nhanh. Không có quyền lợi chi tranh, không có lục đục với nhau, ta quả thực không thể nói rõ mình đã vui sướng như thế nào. Tuy rằng ở bên ngoài gọi ta là yêu nữ, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn có người chạy tới Kính Nguyệt cung khiêu khích, nhưng là tất cả đối với ta mà nói, lại là một lạc thú, không cần nghĩ những lời này là thật hay là giả. Có đôi khi ta hỏi Truy Phong, lúc trước ta là một người như thế nào? Truy Phong sẽ trầm tư nhỏ giọng nói, là một người làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận. Ta không khỏi mỉm cười, tựa hồ có thể đoán ra được ý tứ sâu xa, tựa như giờ phút này, trong lòng Truy Phong nhất định là đang oán hận ta, nhưng là lại cố tình không đành lòng cự tuyệt ta. Ta giống như thật sự đã trở thành nữ nhân độc ác rất thích khi dễ người khác, nếu Truy Phong có nói ta là tiểu ác nhân thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ta cũng từng hỏi qua bọn họ, vì sao phải đi theo làm tùy tùng của ta. Truy Phong suy nghĩ một lúc rồi nói, bởi vì não của chúng ta đều bị đập hỏng rồi, thế nên mới có thể đi theo một chủ nhân như người vậy, còn không thể khống chế được bị người hấp dẫn. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của ta, Truy Phong lại cười nói, mạng của bọn họ là do ta cứu, hắn nói mặc dù cũng có tâm tư báo ân tồn tại, nhưng là trên người ta lại có một mị lực mà người khác khó mà chống đỡ được. Tiếp theo hắn lại nói một câu, làm cho ta tẹo nữa hộc cả máu mồm, hắn nói đương nhiên mị lực đó còn kém hơn so với mị lực của hắn. Quả thực vẫn là Truy Phong tự kỷ. Rất nhiều khi, ta đều là vui vẻ. Tuy rằng mỗi khi đêm xuống một mình yên tĩnh, đáy lòng vẫn là sẽ có một loại đau thương thản nhiên. Chính là ta tin tưởng năm tháng có thể xóa đi tất cả, rồi sẽ có một ngày, tất cả đều biến mất, hoặc là trở về khởi điểm ban đầu. Nhưng ta giống như đã quên, có vài thứ trôi qua liền trôi qua, rốt cuộc không thể quay lại như lúc ban đầu được. “Cô nương, quần áo của người muốn đã được đưa đến.” Ngoài cửa truyền tới thanh âm của tiểu nhị, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. Ta vươn tay lấy khăn che mặt lại, sau đó mở cửa, tiếp nhận quần áo trong tay tiểu nhị, xoay người cười với Truy Phong, nói: “Tiểu Phong Phong, bắt đầu cải trang đi.” Dưới vẻ mặt khẩn cầu cùng bất đắc dĩ cụp mắt xuống của Truy Phong, ta cười đi tới bên cạnh hắn “Tu La, đến hỗ trợ.” Quần áo ta chọn, đương nhiên sẽ là quần áo lòe loẹt mà Truy Phong thích nhất, màu trắng làm chủ đạo, hơn nữa trước ngực lại là một đóa hoa đỏ tươi, nhưng là kỳ thật mặc ở trên người Truy Phong cũng có hương vị khó nói lên lời. Sau một lúc sửa soạn, một nữ tử xinh đẹp mang theo vài phần anh khí đã đứng ở trước mặt chúng ta, vẻ mặt bất mãn. Ta không khỏi bật cười, lại đổi lấy là ánh mắt tràn đầy bất mãn của Truy Phong. Vì thế chỉ có thể ngừng cười, ôn hòa nói: “Tiểu Phong Phong a, bản cung chủ tin tưởng ngươi, Tiểu Phong Phong nhà chúng ta khi biến thành nữ nhân thật là phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, ngoái đầu nhìn lại, một nụ cười có thể làm điên đảo chúng sinh.” Nói xong những lời hắn thích nghe, trong lòng ta nhưng lại sớm đang cười thầm. Có Truy Phong ở đây, thật sự rất tốt. Truy Phong cực lực chịu đựng nhếch nhếch khóe miệng, cũng là vẻ mặt nghiêm trang nói: “Nam tử như vậy xác thật cần phải nhận sự trừng phạt, ta sẽ đi làm cho hắn nếm thử cái gì gọi là tư vị bị dứt bỏ.” Hắn nói xong, xoay người liền rời đi, rất có một loại phong tiêu tiêu hề, dịch thủy hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn (1) Ta cùng Tu La đứng ở tại chỗ, nhìn theo hắn rời đi. Chính là đi đến một nửa đường, Truy Phong đột nhiên quay đầu nói: “Cung chủ, người còn nói thiếu: bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn, lần sau khi ca ngợi ta cần phải nhớ rõ hơn nữa nha.” . Ta cùng Tu La giật mình ở tại chỗ, thầm ca thán, quả nhiên là Truy Phong tự kỷ, thì ra vừa rồi đều là lừa gạt chúng ta, hắn rất thích nghe ta ca ngợi. Do đó, chờ khi chúng ta phục hồi lại tinh thần, Truy Phong sớm đã rời đi. ********* (1 : Hai câu thơ của Kinh Kha ngâm ở sông Dịch với bạn tiễn trước khi lên đường ám sát Tần Thủy Hoàng. phong tiêu tiêu hề, dịch thủy hàn/ Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn Dịch: Gió đìu hiu, nước sông Dịch lạnh. Tráng sĩ một đi không bao giờ trở lại.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui