(Ám độ Trần Thương (“minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” – ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, chọn cách tấn công không ai nghĩ tới)
*********************
Liễu Lăng, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ hoàn toàn thuộc về một mình nàng.
Giật mình bừng tỉnh, vang lên trong đầu cũng là câu nói trước khi hôn mê ta nghe được.
Thật sự sẽ có ngày đó sao?
Nhưng là ta cũng không ở một chỗ mà chờ đợi hắn, chờ đợi như vậy rất dài lâu, lại không thể chân chính có được một cái xác định kết cục.
Sau gáy còn có chút hơi hơi đau đớn, ta ngồi dậy, đưa mắt nhìn bốn phía, mới phát hiện nơi này là một chỗ hoàn toàn xa lạ.
Cơ Lưu Tiêu hắn thế nhưng lại làm như vậy với ta, là vì hắn không muốn ta làm bại lộ thân phận của hắn sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng lại cảm thấy thật chua xót.
Nếu vậy, trong lòng hắn căn bản sớm đã lựa chọn, hắn biết rõ tính cách của ta, cho nên căn bản là hắn sớm đã biết ta sẽ có lựa chọn như vậy.
Hắn rốt cuộc đã hứa hẹn gì với Phượng Loan, nhưng lại muốn lấy được thiên hạ để thực hiện lời hứa.
“Ngươi tỉnh?” Một tiếng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ta theo thanh âm nhìn lại, đã thấy Cẩm Hoàng một thân áo trắng đứng ở bên cửa sổ, chính là đang cười khanh khách nhìn ta.
Dĩ nhiên là như vậy sao?
Mặc dù là ngay cả Cẩm Hoàng, cũng đi chung một đường với hắn sao?
Ta đột nhiên nhớ lại một lần gặp mặt trước, rồi đột nhiên trong lúc đó hiểu được hết thảy.
Trách không được Cẩm Hoàng lại sẽ chủ động mời Tu La, thì ra bọn họ nhưng đã sớm quen biết nhau, nhưng lại cùng đi chung một đường.
“Thì ra, ngay cả ngươi cũng không thoát khỏi mị lực của Cơ Lưu Tiêu.” Ta nhếch khóe miệng, thản nhiên cười, mang theo sự trào phúng không cần che giấu.
Có lẽ tất cả mọi chuyện xảy ra đều nằm trong kế hoạch của bọn họ?
Là bắt đầu từ một lần gặp nhau ở Đồ thành sao? Cứ tưởng rằng chỉ là ngẫu nhiên, lại không nghĩ rằng thì ra là tất nhiên, một màn kịch đã sớm được sắp đặt tỉ mỉ.
Cẩm Hoàng ngồi xuống ở bên cạnh cửa sổ, lẳng lặng nhìn ta, không có gì là không vui “Mị lực sao? Ta thừa nhận nam nhân này xác thực rất mị lực, cũng thừa nhận chính mình cũng có chút rung động, nhưng là ta biết trong lòng hắn sớm đã có một bóng hình, cho nên ta mới kịp thời thu lại phần tình cảm kia, bởi vì ta không muốn mình bị tổn thương lần thứ hai. Cho nên, nay ta đối với hắn cũng bất quá chỉ là thưởng thức mà thôi, tuyệt đối không có cảm tình nào khác.”
Như vậy thật rất giống với tác phong làm việc của Cẩm Hoàng, đủ lý trí.
“Gần quan được ban lộc, ngươi chẳng lẽ không đủ tự tin rằng mình sẽ xóa bỏ được hình bóng của người kia trong lòng hắn hay sao?” Ta không biết tại sao mình lại nói như vậy, nhưng là đợi đến khi bản thân phát hiện ra, thì đã không kịp thu hồi lời nói lại nữa rồi.
Cẩm Hoàng không khỏi cười “Liễu Lăng, nếu thật sự có thể dễ dàng làm được như ngươi nói, ngươi lại vì sao luôn trốn tránh hắn? Ta nghĩ chắc ngươi cũng hiểu được, rõ ràng nhìn hắn như là một người phong lưu vô tình nhất, nhưng cố tình lại là một người si tình nhất. Có đôi khi ta cũng rất ngạc nhiên, rốt cuộc là nữ tử như thế nào có thể để cho hắn nhớ mãi không quên như thế.”
Những lời của Cẩm Hoàng cũng là lời nói thật, nhưng là ta lại cảm thấy thật khó chịu, giống như nội tâm bị người xé rách, không còn có một chỗ để trốn tránh.
Mà Cẩm Hoàng cũng là thông minh, lý trí, không giống những nữ nhân bình thường như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Có lẽ là do lúc trước bị Cảnh Tiêm Trần gây tổn thương quá lớn, cho nên sớm đã không còn sự cố chấp và nhiệt tình như trước kia.
Ta nhếch mép hơi hơi tự giễu, nhưng không có nói gì.
“Liễu Lăng, kỳ thật ngươi không giống với những người khác, ta nhìn ra được, hắn là thích ngươi, ngươi cần gì phải…” Cẩm Hoàng còn chưa có nói xong đã bị ta cắt ngang “Cẩm Hoàng, ta hiện tại không muốn nói tới chuyện này, nhưng thật ra ngươi vì sao lại đi trên cùng một con đường với hắn?”
Cẩm Hoàng tầm mắt sâu kín nhìn phía ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Liễu Lăng, ta bất quá chỉ là một thiên kim tiểu thư được người trong nhà nuông chiều hết mực, như vậy ta có thể ở trong thời gian ngắn ngủi vài năm có được thành tựu lớn như vầy được sao?”
“Ngươi là nói, hết thảy đều là do Cơ Lưu Tiêu giúp ngươi?” Ta giật mình hỏi.
Nàng thu hồi tầm mắt, hơi hơi gật đầu “Đúng vậy. Lúc trước, quả thực trong lòng ta tràn đầy thù hận, muốn dựa vào chính mình tung hoành khắp trời đất, nghĩ muốn trả thù Cảnh Tiêm Trần, cho nên mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ở lại sơn trại, muốn từ nơi đó bắt đầu. Nhưng là khi đó ta căn bản không biết nên làm như thế nào, càng là nóng vội lại càng là làm không tốt. Đến cuối cùng, căn bản là bắt đầu cam chịu. Khi đó, ta gặp gỡ Cơ Lưu Tiêu, ánh mắt giống như chuyện gì cũng có thể làm được của hắn, làm cho ta dấy lên hy vọng. Là ta liều lĩnh cầu hắn đưa ta ra khỏi sơn trại, cũng là do ta tự nguyện bỏ tất cả những gì có được, chỉ vì có thể được sự giúp đỡ của hắn.”
Ta không thể tưởng tượng nổi người kiêu ngạo như Cẩm Hoàng vì cớ gì mà phải cầu cận Cơ Lưu Tiêu, chẳng lẽ nàng hận Cảnh Tiêm Trần đến thế sao?
“Cho nên Hồng Lâu Vong Vũ là hắn giúp ta sáng lập, sòng bạc Chí Tôn kia cũng thuộc về hắn, tất cả những gì ở trong tay ta đều là do hắn cho.” Cẩm Hoàng chậm rãi nói tất cả.
Thì ra bọn họ trong lúc đó nhưng lại có quan hệ như vậy sao?
Thì ra Cơ Lưu Tiêu từ bốn năm trước đã quen biết Cẩm Hoàng sao?
“Cẩm Hoàng, Cơ Lưu Tiêu cũng không bao giờ làm chuyện thiệt thòi với bản thân mình, cho nên hắn cứu ngươi, hắn giúp ngươi, tuyệt đối là có nguyên nhân khác.” Ta không khỏi thốt ra.
Cẩm Hoàng cũng là khẽ bật cười, hỏi ngược lại: “Vậy thì sao? Chúng ta làm việc, có ai là không phải vì chính mình mà suy nghĩ, mà từ một khắc lúc hắn cứu ta, hắn cũng đã nói cho ta biết, nếu ta không có giá trị lợi dụng, hắn tuyệt đối sẽ không cứu ta.”
Như vậy sao? Thật đúng là cực kỳ giống với phong cách của Cơ Lưu Tiêu, luôn mang theo nụ cười, nhưng nói cũng là những lời vô tình nhất.
Nếu không phải là người hắn để ý, thì sẽ chẳng được gì từ hắn.
Người mà được hắn để ý kia, cũng chính là người chiếm được tất cả những gì hắn có.
Khuynh tẫn thiên hạ, chung quy bất quá cũng chỉ vì nàng.
“Cẩm Hoàng, ngươi hãy nói thật cho ta biết, hắn lúc này đây đến Tây Việt quốc, chẳng lẽ là muốn ra tay với Tây Việt quốc sao?” Cơ Lưu Tiêu vì ta, đã giao binh quyền trong tay hắn cho Cơ Lưu Phong, nhưng nếu là muốn đoạt thiên hạ, trong tay không có quân thì làm sao có khả năng thực hiện được?
Nghĩ đến đây, ta lại không khỏi rùng mình.
Có lẽ Cơ Lưu Tiêu đã suy tính tốt hết thảy mọi chuyện.
Nếu không phải vì ta, mưu kế mà hắn đã tính từ lâu làm sao có thể thất bại được, nếu không phải vì ta, hắn giờ phút này sớm đã nắm trong tay toàn bộ binh lực của Đông Hải quốc rồi. Nếu không phải vì ta, hắn cũng không có khả năng sẽ đến Tây Việt quốc.
Nghĩ vậy, trong lòng cảm cảm thấy chua cay ngọt ngào đắng chát đan xen lẫn nhau, nhưng lại không thể nói rõ, rốt cuộc là vui sướng hay là bi ai.
Cẩm Hoàng nhìn ta, thần sắc có chút cổ quái “Ngươi đang lo lắng sao? Lo lắng cho Chiến Hậu?”
Lúc trước ta vì Mị mà hướng Cẩm Hoàng cầu tình, nói vậy hắn cũng đã cho là ta vì Mị, bất quá là Mị tồn tại, chuyện Mị chính là Chiến Hậu, trừ bỏ ta ra cũng không có bao nhiêu người biết được điều này.
“Hắn là sẽ ra tay với Tây Việt quốc đi.” Ta lại hỏi, chỉ cầu một đáp án, lại đột nhiên trong lúc đó nghĩ tới Sở Ngọc, nếu Truy Phong bị Cơ Lưu Tiêu lợi dụng, như vậy hắn cũng đã biết sự tồn tại của Sở Ngọc, chẳng lẽ hắn sẽ lợi dụng Sở Ngọc đi uy hiếp Lâu Điện Ngọc sao?
Nhớ lại thiếu niên quật cường kia, trong lòng lại là một trận khủng hoảng.
Ta lập tức xuống giường, thẳng tắp chạy tới trước mặt Cẩm Hoàng, lớn tiếng nói: “Mặc kệ các ngươi rốt cuộc có kế hoạch gì, ta hiện tại phải rời khỏi đây.”
Ta không cho phép Cơ Lưu Tiêu thương tổn Sở Ngọc, hắn chính là gánh nặng duy nhất một lần ta can tâm tình nguyện đeo lên lưng.
Không được, tuyệt đối không được.
Chính là Cẩm Hoàng lại vươn tay ngăn cản ta, chậm rãi nói: “Không được, Cơ Lưu Tiêu nói, trừ phi mọi việc thành công, nếu không sẽ không cho phép ngươi rời đi.”
“Quả thật là sẽ đối phó với Tây Việt quốc sao?” Kỳ thật từ lúc hắn hôn ta, ta liền nên hiểu được hắn là sẽ không để cho ta nói ra tất cả mọi chuyện.
Lúc này đây, Cẩm Hoàng thản nhiên thừa nhận “Đúng vậy, hắn là sẽ đối phó với Tây Việt quốc.”
“Cẩm Hoàng, hắn đối phó với Tây Việt quốc là chuyện của hắn, ngươi không phải là muốn đối phó với Cảnh Tiêm Trần sao? Tại sao lại cùng đứng về một phe giúp hắn như vậy?” Ta còn là cực kỳ ngóng trông Cẩm Hoàng có thể thả ta rời đi.
“Ngươi là tuyệt đối ra không được, dù ngươi có nói như thế nào cũng thế mà thôi.” Cẩm Hoàng thản nhiên nhìn ta liếc mắt một cái, nhẹ hỏi: “Ngươi có biết Cảnh Tiêm Trần là ai không?”
Nàng hỏi ra sau cũng không cần câu trả lời, lại nói thẳng: “Cảnh Tiêm Trần, còn có một tên gọi khác là Lâu Ngọc Thần, vương tử bị lưu đày của Tây Việt quốc.”
Cái gì?
Cảnh Tiêm Trần thế nhưng lại là vương tử của Tây Việt quốc.
Bị lưu đày? Chẳng lẽ là do hắn phạm vào nhiều tội mới có thể bị lưu đày sao?
“Vậy hắn đến Ninh Việt thành là vì báo thù sao?” Ta đột nhiên nhớ tới chuyện mà Truy Phong đã nói mấy ngày trước đây, Cảnh Tiêm Trần giờ phút này đang mang theo Sở Ngọc hướng Ninh Việt thành mà đến.
Chẳng lẽ là hắn đã biết thân phận của Sở Ngọc, nên muốn lợi dụng Sở Ngọc để báo thù sao?
Nhưng là lúc trước Sở Ngọc vì sao không nói một tiếng liền rời đi, thậm chí còn là cam tâm tình nguyện theo hắn?
Ta không rõ, thủy chung đều không rõ.
“Đúng vậy, Cảnh Tiêm Trần đến Ninh Việt thành để báo thù. Hắn vì giờ khắc này, đã tìm cách lâu lắm rồi, mà chúng ta muốn lợi dụng sự báo thù của hắn.” Cẩm Hoàng giống như không cần giấu diếm mọi chuyện nữa “Ngươi có còn nhớ rõ lúc trước, khi ta nói Lang Gia phường đã bị hủy, Cảnh Tiêm Trần rất kích động không?”
Ta đương nhiên nhớ rõ, tuy rằng ta cũng không biết Lang Gia phường là cái gì, nhưng cứ nhìn thần sắc của Cảnh Tiêm Trần cũng biết là rất trọng yếu.
Ta gật đầu, mà Cẩm Hoàng lại tiếp tục nói: “Lang Gia phường chính là nơi Cảnh Tiêm Trần an trí ngầm tụ tập binh lực tài lực, mà ta một khi hủy diệt, tất cả tâm huyết của hắn liền sẽ như nước chảy về biển đông. Cho nên ta nói ta thắng.”
“Vậy hắn còn dựa vào cái gì mà tới nơi này báo thù?” Ta tự nhiên còn nhớ rõ mọi chuyện phát sinh lúc trước.
Cẩm Hoàng nhìn ta cười nói: “Ngươi không phải là nên đoán ra rồi hay sao? Này hết thảy đều là do hắn chủ đạo. Chính là người có đủ năng lực xoay chuyển cả thiên hạ.”
“Cơ Lưu Tiêu sao?” Ta thì thào nhẹ nói.
Ta tự nhiên hiểu được năng lực của hắn, nhưng lại không nghĩ rằng hắn thế nhưng sẽ ra tay với Tây Việt quốc.
Cẩm Hoàng cười khẽ, trong ánh mắt là sự thưởng thức không cần che giấu “Trừ bỏ hắn ra còn có ai vào đây nữa? Hắn cùng lúc phái ta đi trước một bước phá hủy Lang Gia phường của Cảnh Tiêm Trần, một mặt lại bắt đầu tiếp cận Cảnh Tiêm Trần, chờ hắn thất hồn lạc phách, lúc đó sẽ ra sức giúp đỡ hắn, làm cho hắn cậy nhờ vào. Cảnh Tiêm Trần tất nhiên đã cho ta là vì hận hắn mới làm như thế, hắn cho dù nghĩ như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể ngờ được rằng Hồng Lâu Vong Vũ chính là của Cơ Lưu Tiêu, cũng sẽ không nghĩ được tất cả mọi việc đều do Cơ Lưu Tiêu an bài. Mà hắn tự nhiên cũng không biết Cơ Lưu Tiêu đang lợi dụng hắn. Cho nên lúc này đây Cảnh Tiêm Trần sẽ đến Ninh Việt thành, điều đó cũng chứng minh Cơ Lưu Tiêu đã thắng lợi. Cảnh Tiêm Trần tin hắn, dựa vào hắn.”
Cẩm Hoàng không kiêng dè gì nói ra hết thảy mọi chuyện, nhưng là cũng đã làm cho lòng ta nổi lên từng đợt sóng mãnh liệt.
Hóa ra tất cả là thế này…
Ta không thể không thừa nhận, Cơ Lưu Tiêu có rất giỏi về mưu thuật, thử hỏi trong thiên hạ này, người so sánh được với hắn có thể có bao nhiêu người đây?
Người như vậy quả thực là người phải tranh đoạt thiên hạ, quả thực phải là người đứng ở đỉnh cao của quyền lời, người như vậy…
Đáy lòng của ta ảm đảm nói không nên lời.
“Cho nên mới nói trên tay Cơ Lưu Tiêu vẫn còn có binh lực, cũng không có đưa toàn bộ cho Cơ Lưu Phong?” Ta thì thào khẽ hỏi “Nói như vậy, hắn là muốn mượn tay Cảnh Tiêm Trần để đoạt được Tây Việt quốc?”
“Hắn là Cơ Lưu Tiêu, cho nên tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay, hắn thật là muốn dùng binh lực trên tay Cảnh Tiêm Trần đoạt được Tây Việt quốc.” Cẩm Hoàng đối với hắn cũng là thật sự thưởng thức, khi nói tới đây trong ánh mắt sự thưởng thức càng sâu, cơ hồ đã đến mức sùng bái.
Cơ Lưu Tiêu chính là có mị lực như vậy, làm cho người ta không tự chủ được thần phục hắn, sự thuần phục không có liên quan đến tình yêu.
“Nhưng là các ngươi cũng đừng quên, Cảnh Tiêm Trần cũng cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, hắn chẳng lẽ lại khinh địch như vậy, để cho các ngươi thao túng sao? Còn nữa, dù sao hắn cũng là người Tây Việt quốc, hắn sẽ trơ mắt nhìn quốc gia của mình nằm ở trong tay người khác sao?” Không biết vì sao, nhìn thấy ánh mắt đó của Cẩm Hoàng, ta nhưng lại cảm thấy có vài phần chói mắt, mà lời nói cũng liền như vậy không tự chủ được mà thốt ra.
Cẩm Hoàng thu lại sự thưởng thức trong ánh mắt, ngoái đầu lại, nhìn ta nói: “Chúng ta cũng đã nghĩ đến, Cơ Lưu Tiêu tự nhiên cũng dự đoán được, hắn tất nhiên là đã sớm nghĩ ra đối sách tốt rồi. Ta tin tưởng hắn.”
“Cẩm Hoàng, đến cuối cùng thì ngươi sẽ nhận được cái gì?” Lúc trước Thủy Bất Nhàn giúp Cơ Lưu Tiêu như thế, nhưng cuối cùng nhận được chính là một kết cục thương tâm, còn Cẩm Hoàng thì sao?
Nàng nói không thương hắn, tự nhiên sẽ không bị tình gây thương tích, nhưng là sau khi trả thù, nhìn Cảnh Tiêm Trần hai bàn tay trắng, nàng sẽ sao đây?
Thật có thể giải thoát sao?
Cẩm Hoàng như là có thể nhìn thấu tâm tư của ta, nhìn ta sâu kín nói: “Ta cái gì cũng không dự đoán được, chỉ cần được giải thoát mà thôi. Liễu Lăng, có lẽ chờ sau khi ngươi trải qua chuyện giống như ta, ngươi mới sẽ hiểu rõ được có vài thứ cũng không phải không nên làm, nhưng nếu không làm, tuyệt đối sẽ làm cho tâm bất an, khó chịu, xem như mình cho chính mình giải thoát đi. Mà chờ sau khi ngươi đã làm, mặc kệ có hối hận hay không, đều đã không thể quay đầu lại được nữa.”
“Cẩm Hoàng …” Ta thản nhiên gọi.
Lúc trước có thể không thèm quan tâm đến Thủy Bất Nhàn, là vì giữa hai chúng ta không có mối quan hệ gì. Nhưng là Cẩm Hoàng lại khác, chúng ta đã từng ở chung, cũng từng cho nhau hiểu biết, tuy nói một lần ở Mặc Minh cư kia, đã nói rõ tất cả mọi chuyện, nhưng là ở chỗ sâu trong đáy lòng của ta vẫn là không hy vọng hai chúng ta đối địch lẫn nhau.
Nếu có thể, ta hy vọng chúng ta là bằng hữu, mà không phải là địch nhân.
“Liễu Lăng, cho nên nói chúng ta có lẽ đã gặp lại quá sớm. Nếu chậm một chút nữa, chờ hết thảy đều đã qua đi, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ khác.” Cẩm Hoàng quay đầu, sâu kín cười nói.
Nhưng này việc gặp lại có thể do chúng ta quyết định được sao?
Kỳ thật trong lòng chúng ta đều hiểu được, hết thảy cũng không phải là ngẫu nhiên.
“Cẩm Hoàng, thật sự không thể thả ta rời đi sao?” Ta lại một lần nữa hỏi.
Cẩm Hoàng xoay người, nhìn phía ngoài cửa sổ “Liễu Lăng, thực xin lỗi. Mặc kệ như thế nào, ta đều không thể thả ngươi đi.”
Ta im lặng, biết chính mình có hỏi thêm một ngàn lần đi chăng nữa, đáp án vẫn như cũ sẽ không thay đổi.
Chuyện mà Cẩm Hoàng quyết định cũng sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy, huống chi bọn họ ngay cả độc trong tay ta cũng đã lấy đi, ta nghĩ xông ra cũng là không có khả năng.
Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể ở tại chỗ này, chờ sự tình kết thúc sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...