Cơ Vô Nhai lặng thinh thật lâu, một hồi lâu sau mới sâu kín nói: “Nói như vậy vào lúc đó, các ngươi ở đây, mỗi người đều có thể động thủ”
Chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, đã có thể thần không biết quỷ không hay giết thái tử, lại có thể trong lúc đó vô thanh vô tức trở lại bên cạnh mọi người, điều này cho thấy kẻ ám sát vô cùng quen thuộc phủ thái tử, lại là cao thủ võ công cao cường.
Lúc ấy Cơ Lưu Tiêu cùng ta ở cùng một chỗ, hẳn là không có khả năng ra tay, Cơ Lưu Ẩn cũng có thể loại ra ngoài, mà những người còn lại, cho dù ở mặt ngoài như thế nào, đều có thể là kẻ tình nghi
Chính là khi hỏi xong một lượt, mỗi người ở đây đều có người bên cạnh.
Cơ Lưu Hiên cùng Cơ Lưu Ẩn ở một chỗ, Cơ Lưu Hân còn nói cùng Hạ Nguyệt Mộng ở một chỗ, Hạ Nguyệt Mộng cũng không phủ nhận, Cơ Lưu Phong lại cùng Cơ Lưu Vân ở một chỗ, mà ta lại cùng Cơ Lưu Tiêu ở một chỗ.
Tựa hồ chỉ còn có Khúc Nhược Vân cùng Tần Chức Vân.
Lúc Cơ Lưu Tiêu nói cùng ta ở một chỗ, ánh mắt Cơ Vô Nhai có vài phần không vui, nhưng lại lập tức giấu đi, vẫn không nói gì.
“Các ngươi đi về trước đi. Chuyện này quả nhân sẽ tự có cách.” Sau khi hỏi xong, Cơ Vô Nhai liền nói.
Vì thế mọi người thi lễ xong, toàn bộ liền lui xuống.
Trên đường về, Cơ Lưu Tiêu sai người đem Khúc Nhược Vân trở về trước, lại không để ý đến ý nguyện của ta, đem ta kéo đến ven hồ nào đó.
“Ngươi làm gì vậy?” Đợi cho hắn ôm ta phi thân lên cây, ngồi trên cây ở bên hồ, ta mới bất mãn hỏi.
Hôm nay phát sinh nhiều chuyện, người đã sớm mệt mỏi, làm sao còn có tâm tư đối phó hắn.
“Trời cũng gần sáng rồi, không bằng chúng ta đến xem mặt trời mọc đi.” Hắn phấn khởi dạt dào nói.
Ta không khỏi liếc mắt nhìn hắn nói: “Này, xin ngươi có nhân tính chút đi được không, đại ca vừa gặp chuyện, ngươi lại vẫn có tâm tư xem mặt trời mọc? Nếu không phải lúc ấy ta và ngươi cùng một chỗ, ta còn thực sẽ nghĩ ngươi chính là hung thủ.”
“Tiểu Nhiễm không phải nói ta là yêu nghiệt sao? Yêu nghiệt không phải là không có nhân tính sao?” Hắn tựa hồ trở lại như lúc đầu gặp mặt, như vậy cười như không cười nhìn ta, vẻ mặt không có chút gì đàng hoàng.
Thật lâu không thấy được cái dạng này của hắn, giờ phút này thấy lại có cảm giác như đã qua mấy đời.
“Cũng đúng, đem nhân tính cùng ngươi đặt cùng một chỗ, ta thật đúng là đã đề cao ngươi.” Ta không khỏi nhẹ giọng trào phúng.
Hắn cười khẽ vài tiếng, chẳng hề để ý, sau đó lại đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Tiểu Nhiễm thì sao? Nàng cảm thấy là ai giết đại ca?”
Ta trong lòng nghĩ thế nào tất nhiên là sẽ không nói cho hắn, vì thế chỉ tay vào hắn nói: “Ta hoài nghi chính là ngươi. Ngươi có phải hay không phái người đi làm ?”
“Tiểu Nhiễm, ở trong lòng nàng, ta thật sự là như vậy sao?” Hắn cười khổ vài tiếng hỏi.
Ta không lưu tình chút nào gật đầu “Đúng, chính là như vậy.”
Lúc này, những tia nắng sớm mai xua đi màn đêm, thản nhiên rơi trên người hắn.
Hắn tươi cười không kềm chế được, ánh mắt ôn hòa, lại mang ý gì đó bên trong, chỉ tay hướng về phía cửa điện cách đó không xa. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng ta vẫn thấy rõ, một nhân ảnh lẻn vào phủ nhị vương gia.
Thì ra hắn đã sớm biết, như vậy hắn mang ta tới nơi này cũng không phải nhìn cái gì mặt trời mọc, mà là để xem một màn kia.
Quay đầu lại, lại bị mê hoặc ở khuôn mặt tươi cười của hắn, từng đợt từng đợt nắng sớm chiếu vào hắn, nhiều điểm ôn hòa, nháy mắt trong lúc đó, nhưng lại cảm thấy hết thảy đều là thật, có lẽ cũng không sai.
Sau này cũng chỉ nhớ rõ hắn đã nói, hắn ngay từ đầu cũng không biết nhất định là nhị ca, chỉ biết là sau khi xong việc, hung thủ nhất định sẽ thừa lúc lòng người hỗn loạn mà trở lại bên cạnh chủ nhân.
Sau đó, ánh mặt trời hoàn toàn xuyên thấu tầng mây, hào quang bắn ra bốn phía, soi tỏ vạn vật, quanh chúng ta trời cũng đã chuyển sáng.
Ta cùng hắn chứng kiến thời khắc mặt trời mọc tráng lệ, nhưng là so với mặt trời mọc, ta nhớ rõ nụ cười của hắn còn ấm áp hơn, như tia nắng mặt trời làm tan chảy băng tuyết giá lạnh, nụ cười xuân về hoa nở. Một chút lo lắng chậm rãi len vào đáy lòng ta…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...