Bên ngoài ùn ùn lan truyền việc Tứ tiểu thư của phủ Tĩnh Bình Hầu, Kim Tử Dung dan díu với đầy tớ bị bắt gian tại trận, hành vi phóng đãng, quả phụ liêm khiết vô sỉ, nào là một con người điêu ngoa ương ngạnh, ngang ngược bá đạo, bức ép hầu nam… À phải nói là… cũng chỉ ngôn luận mà thôi!
Thể diện tôn nghiêm của phủ Tĩnh Bình Hầu trong nháy mắt tan biến như mây khói, tùy ý để người ta công kích và phỉ nhổ. Bên cạnh đó còn dính líu đến Hoàng hậu nương nương trong cung và Thái tử điễn hạ, kể cả… phủ Tể tướng.
Trên con đường Huyền Vũ, mỗi một tửu lâu đều có phòng riêng, Ảnh Tam đứng ở sau lưng chủ tử mình, nghe được không ít lời đồn đãi truyền vào, nghe được rất nhiều tin tức khiến hắn rất hài lòng, nếu không phải chủ tử đang ở đây, hắn nhất định sẽ nhào vào hưởng ứng, trợ giúp một phen.
Hắn phát hiện, lời đồn đúng là đáng sợ, còn hay hơn đi xem kịch vui nữa, đặc biệt thông qua chuyện này có thể kịch liệt đả kích thái tử một phen, đây chính là điều khiến hắn hưng phấn tột độ như vậy.
Nhưng mà…
Hắn cẩn trọng liếc chủ tử nhà mình một cái, vẫn là một bộ dạng lạnh nhạt trầm tĩnh, đôi mắt hắn đảo một vòng, nói: "Không biết là thế lực nào có khả năng như vậy. Hôm qua vốn dĩ Hoàng hậu và Thái tử đã kịp thời áp chế không để chuyện này lan truyền đến tai của dân chúng, không ngờ lại bị người ta đi trước một bước."
Tuy nói là có Hoàng hậu, Thái tử và Hầu phủ trấn áp, nhưng bọn họ nào có dễ dàng buông tha cơ hội có thể đả kích thái tử chứ. Có điều, bọn họ còn chưa kịp hành động lại có người đã có người nhanh chân hơn, thậm chí còn vô cùng dứt khoát và lưu loát nữa.
Là Đại hoàng tử chăng? Hay còn có những vị điện hạ rất có tâm tư khác?
Quân Thương không phản ứng lại khiến Ảnh Tam đảo mắt một lần nữa, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, có chút lo lắng: "Nhưng mà… phủ Tể tướng và phủ Tĩnh Bình Hầu quan hệ rất mật thiết, không biết liệu có liên lụy đến Vương… À… ờ… Thẩm Nhị tiểu thư."
Rốt cục Thất điện hạ nhà hắn đã có phản ứng, nghiêng đầu nhìn dòng người hối hả ngoài cửa sổ, ánh mắt tựa như xuyên thấu không gian nhìn về một nơi nào đó, giọng nói thong thả không chút một chút rung động, "Nàng chỉ là một nữ tử chốn khuê phòng, lại rời kinh nhiều năm mới trở về, ốm yếu không màng thế sự, mấy chuyện này sao có thể liên quan đến nàng được?"
Ảnh Tam liên tục gật đầu, cười thấy răng không thấy mắt, không biết vì sao trong lời nói rất có ý tứ, còn là vẻn vẹn chủ tử vừa nghe chuyện có quan hệ đến Thẩm Nhị tiểu thư, nhất định sẽ có phản ứng.
Ai yô, giấc mộng được ôm tiểu chủ tử đã có hy vọng rồi! Hắn thích nhất chính là được ẵm cục thịt béo tròn, trắng nõn trong tay lắm a.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, bản thân hắn còn vui mừng nghĩ xa hơn, cũng mặc kệ chủ tử của hắn ở một canh giờ trước vừa bị mẫu thân của tiểu chủ tử tương lai ghét bỏ và xua đuổi.
Quân Thương cũng thôi để ý gã thuộc hạ đang ngây ngô cười, ánh mắt dừng lại ở ngoài cửa sổ, rõ ràng đang nhìn gì đó nhưng tựa như lại không. Ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, chớp mắt để ý đến chiếc xe ngựa xa hoa bên ngoài, từ trong xe bước ra một người. Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm không thấy đáy.
Tựa hồ người nọ cũng cảm giác được gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, đối mặt với Thất điện hạ mà hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong, khóe môi còn nở ra một nụ cười tươi như hoa vô cùng quyến rũ, diễm lệ như một cây thuốc phiện, xâm thấu mê hoặc tâm hồn.
Đối mặt với người đó, Ảnh Tam hàng năm đi theo bên cạnh Quân Thương cũng cảm thấy áp lực quanh người, nhẹ nhàng rít một hơi khí lạnh, “Hữu Tể tướng… sao ông ta lại đến đây?”
Vị này so với chủ tử nhà hắn vắng mặt còn nhiều hơn, tính tình tà dữ khó lường, có thể đang trò chuyện vui vẻ với mình nhưng trong chớp mắt trở mặt thành thù, Hữu Tể tướng đại nhân, thường ngày đều ru rú trong nhà trừ phi nhận chỉ vào triều diện thánh, còn lại đều cơ hồ ở yên trong phủ đệ không bao giờ bước chân ra khỏi cửa, sao hôm nay lại bước chân ra ngoài? Vừa khéo lại tới chỗ này.
Hữu Tể tướng Sở Ly năm nay chỉ mới hai mươi ba, xuất thân trong một thế gia đã bị xuống dốc, mười lăm tuổi đỗ Thám hoa, rất được Hoàng thượng coi trọng, thủ đoạn khó lường, công danh thăng tiến rất thuận lợi, chỉ mất ba năm đã bước vào hàng ngũ phẩm, lại ba năm nữa đã ở vị Tể tướng, từ đó có thể nói là mây mưa thất thường, cũng là đối thủ mạnh mẽ nhất của Tả Tể tướng (Phụ thân của Thẩm Nghiên Tịch).
Giờ phút này, hắn từ chiếc xe ngựa xa hoa được đặc cách thiết kế bước xuống, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Quân Thương trên lầu hai, nét mặt tươi cười như hoa song ánh mắt lại thâm sâu như biển, sau đó bước vào tửu lâu trong sự vây quần của đám thuộc hạ.
Tư thế đó tựa hồ đến người nhường đường cũng không dám lên tiếng, Quân Thương vẫn điềm nhiên không thu hồi ánh nhìn.
"A? Bây giờ bên ngoài người người đều nghị luận việc Kim Tiểu Dung thông gian với đầy tớ, không lẽ không còn chuyện gì khác sao?"
Trong phủ Tể tướng, Phù Hương viện, Thẩm Nghiên Tịch núp trong phòng, tinh tế đảo mắt qua một nhánh thuốc đã nhìn không ra hình hài, nghe Hương Hương hồi báo động tĩnh bên ngoài, mi mày nhướng lên, giọng có chút bất mãn.
Theo lý mà nói, thời điểm này phải phác tác mới đúng? Chẳng lẽ hiệu lực của thuốc chưa đúng sao, có cần phải tăng cường cải tiếng thêm một bước không?
Hương Hương hé miệng lộ vẻ vui sướng, cảm thấy bộ dạng của chủ tử lúc này rất quái đản, nhưng dù sao nàng vẫn thích, nói ngay: “Góa phụ của thiên kim Hầu phủ liêm khiết vô sỉ, hành vi phóng đãng thông gian với hạ nhân trong phủ bị bắt gian tại trận cũng không nói, tiện thể xua đuổi nốt một cặn bã còn sót lại trong phủ. Có điều, còn nghe nói trong phủ Hồng Ngự sử và phủ Kinh Điềm xảy ra bệnh hiểm nghèo, danh y khắp kinh thành đều được thỉnh đến khám chẩn, song đều không có kết quả gì.”
Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch lập tức sáng lên, lập tức hỏi ngay: “Là ai đã ngã bệnh? Tình hình như thế nào?”
"Nghe nói là hai vị cô nương trong phủ, có thể người này chủ tử cũng biết đó, chính là hai vị cô nương cùng Hầu phủ Kim Tứ tiểu thư nhào vào phòng làm chủ tử kinh sợ . Tình hình của họ ra sao thì nô tỳ còn chưa thám thính được.
Hương Hương trợn mắt có chút vô tội kể, thấy Thẩm Nghiên Tịch liên tiếp gật đầu, mặt mày cũng cong hắn lên.
Hôm qua nàng chọn đúng hai chú chuột bạch ở phủ Tĩnh Bình Hầu, chính là hai vị cô nương cùng Kim Tiểu Dung xông vào phòng quấy rầy nàng nghỉ ngơi, còn cay nghiệt nhục nhã đả kích nàng. Đây là một loại thuốc mới, dược hiệu khác nhau, phản ứng cũng không tương đồng, một loại sẽ khiến miệng người ta đau nhức, tản ra thứ mùi hôi thối tởm lợm, một loại sẽ khiến toàn thân chảy mủ như bệnh đậu mùa, đều cùng là nếu bị trúng thuốc này phải hơn mười một canh giờ mới phát tác.
Nàng đối với những loại thuốc phát tác tức thì hay phải chìm trong cơ thể vài ngày hay vài giờ mà không thể nào xác định chuẩn xác thời gian đã không còn hứng thú, hiện giờ đang tích cực nghiên cứu chế tạo loại thuốc có thể căn chuẩn thời khắc phát tác, bằng không nàng cũng chỉ muốn đi nghiên cứu loại kịch độc quỷ dị mà thôi. Nói ra thật sự cũng có chút nguy hiểm, kiếp trước cũng vì nó khiến nàng bị ngộ độc chết còn gì!
Nghĩ được như vậy, bàn tay đang đảo thuốc chợt ngưng lại, âm thầm suy tư, chẳng lẽ đây chính là tâm ma do kiếp trước lưu lại, bằng không những năm nay sao nàng lúc nào cũng nghiên cứu những loại dược liệu tùm lum tà la chứ không trực tiếp chế ra độc dược lấy mạng người ta rồi.
Gì mà thạch tín là loại độc nhất hở?
Đó chỉ là loại độc dược tầm thường, căn bản cũng không cần nàng nghiêm túc đi nghiên cứu, hơn nữa, độc được bình thường có thể độc chết người khác đối với nàng cũng không tính là thuốc độc trí mạng!
Nàng dứt khoát buông bàn tay đang đảo thuốc, chống cằm trầm tư, lẩm bẩm: "Như vậy cũng không hay, khác nào mai một thiên tài của bổn cô nương sao? Mà nói gì thì nói, chất độc trong cơ thể của tên đó mới là kỳ lạ, nghiên cứu và giải trừ được độc tố trên người hắn mới giúp ta kiếm được một khoản tiền béo bở?" Đôi mắt chợt sáng lên, vàng kim lại ẩn hiện trong đó.
Càng nghĩ càng thấy hay, tựa hồ con đường trước mắt nàng đều được lót bằng hoàng kim, rộng thênh thang, kim quang lấp lánh, quả thực tỏa ra ánh hợp kim ti-tan đến chói cả mắt!
"Tiểu thư, chúng ta đâu biết vị công tử đó là ai, đi đâu tìm được hắn chứ!"
‘Ào ào’ một chậu nước vô hình dốc thẳng lên đầu nàng, thoáng cái đã dội lạnh tâm can và tròng mắt của Thẩm Nghiên Tịch.
Nàng muốn ‘chết’ quá đi! Sớm biết như vậy tất nhiên không nên vội vàng đuổi hắn đi!
Nàng hung hăng cắn răng, tay đảo thuốc thật mạnh, "Hừ! Ngươi tiếp tục đi để ý động tĩnh hai phủ đó cho ta, ta muốn nhìn thấy cái miệng đã đau nhức, khắp người chảy mủ liệu có còn chua ngoa ương ngạnh được hay không!"
"Vâng…!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...