Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Lúc Hương Hương trở về bẩm báo tình hình các vị di nương, thứ tiểu thư chạy đến Phù Hương viện ồn ồn ào ào, còn tiện thể vu chút ít tội danh chọc cho Nhị tiểu thư uất khí quá độ, bệnh cũ tái phát khiến phu nhân giận dữ, phải nhất định trách phạt thật nặng đám người không biết quy củ, không có tôn ti trật tự này, Thẩm Nghiên Tịch đang thong thả ngồi xếp bằng chân trên giường, hài lòng kiểm kê vạn lượng kim phiếu mà mình thu được.

Đếm một lần rồi lại một lần, thuận đường ngẫm ngẫm ‘con dê béo’ dễ dàng đưa mình một vạn lượng hoàng kim này, đôi mày thanh tú vô thức chau lại, không hiểu sao cứ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình là lạ, khiến nàng hễ nhớ lại là rợn tóc gáy.

Vì thế nên ngón tay lại một lần được làm việc, chỉnh tề xếp lại xấp kim phiếu đếm lại từ đầu, nước miếng không ngừng rơi ra.

Thấy chủ tử như vậy, Hương Hương cũng có chút bất đắc dĩ, thật sự nàng không tài nào lý giải được chủ tử mình sao đặc thù ham mê một sự việc nào đó. Đương nhiên, nàng không hiểu và cũng sẽ không cản trở chủ tử mình, thậm chí còn hết lòng ủng hộ.

Mặc dù tư chất võ công của nàng cũng rất bình thường, không thể bằng một góc của chủ tử, nhưng ở trên phương diện khác lại có được thiên phú đặc biệt mà người khác không có. Cũng chính vì vậy nên chủ tử mới chọn nàng cùng theo về phủ Tể tướng.

"Tình hình sao rồi?"

Thẩm Nghiên Tịch vẫn ung dung cúi đầu đếm tiền, ánh mắt phát sáng ánh kim không hề chuyển dời, phác giác được Hương Hương đã tiến vào nên thuận miệng hỏi.

Nghe vậy, Hương Hương tiến gần hơn một ít, bước thẳng đến trước giường nhỏ giọng nói: "Di nương của hai phòng và Đại tiểu thư, Ngũ tiểu thư đều bị phạt nửa năm không được tiền tiêu dùng, Liễu di nương và Ngũ tiểu thư còn bị phạt vào từ đường chép gia quy một trăm lần."

Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch bất đắc dĩ rời đi đống kim phiếu ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hơi tối đi, nói: "Là người của Thẩm Nghiên Xu hay Liễu di nương?"


"Nghe nói là nhận được lợi từ Ngũ tiểu thư, thường xuyên thọc mạch nhất cử nhất động của chủ tử với Ngũ tiểu thư. Hôm nay lúc trốn việc sau gốc cây, từ xa nhìn thấy chủ tử rời đi nên mới xảy ra những chuyện sau đó."

"À?"

Tạm ngưng một lát, Hương Hương nói tiếp: "Phu nhân đã cho đánh chết nha hoàn lắm chuyện này rồi, còn việc cô ta nói chứng kiến chủ tử lén trèo tường trốn đi thì cả lão phu nhân và phu nhân đều không tin, chỉ cho rằng cô ta nói hươu nói vượn, tám phần do lười nhát ngủ gục nằm mơ bậy bà, đến cả bản thân cô ta cũng không dám khẳng định, chỉ nói là lúc đó mơ hồ chứng kiến một bóng người rất giống chủ tử mà thôi. Sau đó, cô ta không chịu nổi cực hình nên đau đớn cầu cứu và khai ra là Ngũ tiểu thư sai bảo còn nói là nghe theo lời Ngũ tiểu thư, lúc nấu thuốc bớt xén lại dược liệu khiến cho phu nhân nổi trận lôi đình. Nếu không phải lão phu nhân ngăn lại, dám Liễu di nương và Ngũ tiểu thư đều bị cấm túc trong từ đường luôn thì có."

"Sao? Vì sao tổ mẫu phải can lại? Không phải bà ta rất thương ta sao, vì sao lúc biết được kẻ hại ta mà lại không nghiêm trị, thậm chí còn có ý bao che bỏ qua cho họ?"

Hương Hương bĩu môi đầy khinh miệt, "Ai ai trong phủ cũng biết, hai vị di nương Trần, Liễu trước giờ quan hệ rất tốt, đến cả tình cảm của Đại tiểu thư và Ngũ tiểu thư cũng khắng khít hơn những tỷ muội khác. Hôm nay cùng đến Phù Hương viện ngoài Liễu di nương còn có Ngũ tiểu thư và Đại tiểu thư. Lão phu nhân sợ là nếu bức bách Liễu di nương quá sẽ kéo cả Trần di nương đến, dù gì bà ta cũng là cháu gái ruột của lão phu nhân, năm đó nếu không phải quý nữ Hầu phủ chặn ngang một bước, vị trí Thẩm phu nhân bây giờ phải là của bà ta."

Trong lời nói của Hương Hương không hề có chút kiêng nể, nhưng vừa nói xong câu cuối cùng liền cảm thấy có chút không ổn, cẩn trọng quan sát Thẩm Nghiên Tịch một chút, lập tức nuốt lại những lời sau đó.

Dù sao đi nữa cũng là mẹ ruột của chủ tử, tự do ngôn luận như thế cũng không ổn lắm.

Tuy đúng là đã bỏ tiểu thư tự sinh trưởng ở vùng núi sâu không quan tâm không để ý đến, nhưng những ngày qua cảm thấy họ cũng khá quan tâm đến chủ tử, ban đầu có chút không thạo nhưng về sau, sự giả vờ cũng giảm dần đi, ít nhiều cũng đã thật lòng yêu thương chủ tử.

Thẩm Nghiên Tịch không có ý trách cứ hay cản lại, ánh mắt âm u không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên nói: "Ngươi nói xem, ta trở về kinh cũng mấy ngày rồi, có thật vị Tướng gia phụ thân của ta có phải bận trăm công nghìn việc đến độ không thể phân thân sao? Đến bây giờ ta còn chưa được gặp mặt, không biết rốt cục là tròn hay méo nữa."


Hương Hương cười to một tiếng, nói: "Nghe đồn Tể tướng đại nhân lúc còn trẻ tuấn lãng phi phàm, năm đó thi đậu trạng nguyên, lúc dạo phố cũng nhận được không ít túi thơm khăn thêu, là tình nhân trong mơ của không ít cô gái đương thời. Hiện giờ còn chưa ngoài bốn mươi, đương lúc tráng kiện, chắc hẳn dung mạo cũng không kém đi đâu cả."

"Năm tháng là con dao giết heo đó!" Thẩm Nghiên Tịch cảm thán, còn nhớ năm đó, còn sinh trước nàng, bây giờ là Tể tướng đương triều quyền cao chức trọng, thê thiếp con cái thành đàn, một đại thúc gần bốn mươi, e là cũng một dạng bụng phệ béo tròn, nào có được bộ dáng phóng khoáng phong lưu mười năm về trước.

Năm xưa… Nếu năm xưa không đẹp, sao có thể bắt được trái tim quý nữ của Hầu phủ và tâm hồn các thiếu nữ, có được thành tựu và quyền thế hôm nay chứ?

Có điều, nàng cũng không hứng thú lắm với hình dạng tròn méo của phụ thân mình lúc này, chỉ là cảm thấy dù gìđi nữa, nàng cũng là đích nữ ốm yếu, sau bao năm xa cách vừa trở về nhà, chưa kể trên đường đi còn gặp tai nạn thiếu chút nữa đi đời nhà ma rồi, hắn thân là phụ thân, nói thế nào cũng nên quan tâm một chút mới đúng.

"Chẳng lẽ tình cảm của phụ thân và mẫu thân ta không tốt?"

"Nghe nói Tể tướng đại nhân và phu nhân vợ chồng hòa thuận, tương kính như tân, rất mực ân ái đó."

Thẩm Nghiên Tịch bĩu môi, khinh thường nói: "Nếu thật sự là ân ái, sao còn tương kính như tân được?"

Hương Hương cũng đồng thuận, nói: "Nô tỳ thấy lão phu nhân và phu nhân mới không ổn, tuy ngoài mặt hòa thuận, mẹ chồng nàng dâu thật, nhưng theo như những gì nô tỳ thăm dò được, lão phu nhân thân là mẹ chồng, lại bởi vì nhà mẹ đẻ của phu nhân xuất thân cao quý nên e sợ sẽ mất đi uy nghiêm của trưởng bối, thành ra nảy sinh không ít bất mãn với phu nhân, một lòng thiên vị Trần di nương a."

"Cái này gọi là tự làm sai thì không thể chối, hiện giờ cảm thấy con dâu xuất thân cao quý khiến cho mình mất đi uy nghiêm, thế sao lúc trước vừa nghe danh quý nữ Hầu phủ lập tức vừa ý chọn vào, bây giờ lại đi hối hận bản thân trèo cao quá? Nhưng mà, xem ra Trần di nương cũng lợi hại lắm, bị thoái hôn mất đi vị trí chính phòng, cũng không tiếc làm thiếp, tính một lòng tình thâm sao?"


Nói đến đây, nàng kìm không được nghĩ tới chuyện gì đó, bản thân không kiềm được ‘khanh khách’ cười thành tiếng.

Hương Hương khóe miệng rụt rụt, điềm nhiên nói: "Tể tướng và thái tử cùng một phe, thể nào với Thất điện hạ vẫn là như nước với lửa."

"Cho nên, có thể nào ông ta vì hôn nước này mà không muốn gặp ta? Chẳng lẽ không phải nên đối xử với ta ân cần trấn an, cho ta một lòng cảm nhận được sự yêu thương và kính trọng ông sao? Cớ gì lại ngu xuẩn ném con cờ rất có giá trị này đi, không thèm để ý đến, Tể tướng một nước? Không lẽ là phải nhờ núp váy người ta? Có một Hầu gia làm anh vợ, Hoàng hậu là chị vợ… ừm, quan hệ cũng không tệ!”

Lời này nếu để Thẩm tướng gia nghe được, nhất định sẽ giết người mất!

Thẩm Nghiên Tịch liếc mắc nhìn Hương Hương đang trố mắt, tâm trạng tốt lên không ít, sau đó tiếp tục cúi đầu kiểm kê kim phiếu, lẩm bẩm nói: "Xem ra cũng phải bỏ chút công sức dọn dẹp đống người trong sân này quá. Ngươi tìm chút lý do thanh lý bớt họ ra ngoài đi."

"Vâng."

Không biết lại nghĩ tới chuyện gì, động tác loay hoay đếm tiền của nàng hơi dừng lại, tay sờ cằm lẩm bẩm: "Cũng tới giờ rồi."

Lúc nàng nói ra lời này, phố lớn ngõ nhỏ bên ngoài đang bừng bừng nhiệt hỏa nghị luận, hôm qua chỉ mới lén lén nhỏ tiếng truyền bá nơi tầng cao, Hầu phủ và Hoàng hậu nương nương lập tức áp chế một cách cường bạo, không biết rốt cục từ đâu tin tức vẫn bị lan rộng, đột nhiên bùng phát như bom hạt nhân đến cả dân chúng bình thường cũng biết.

"Nghe nói việc hôm qua Tứ tiểu thư phủ Tĩnh Bình Hầu và gia nhân tư thông bị bắt gian tại trận đó!"

"Chuyện này có gì mới mẻ đâu! Ta đã nói với ngươi rồi, Tứ tiểu thư trời sinh phóng đãng, thường ngày vẫn luôn pha trò dan díu với thị vệ và đầy tớ trong khuê phòng, người trong phủ Tĩnh Bình Hầu đều biết."


"Chậc, nô tỳ còn nghe nói cô ta ương ngạnh bá đạo, phàm là thị vệ nô bộc trong Hầu phủ đều không trốn khỏi ma trảo của nàng, nếu dám phản kháng nhất định không tránh khỏi hậu quả bị roi quất đến chết, tất nhiên đến cả chó mèo cũng không bằng."

"Khàn!… dữ dội như vậy sao?"

"Chủ nhân nhìn bộ dáng thường ngày ở bên ngoài cô ta ngang tàng kiêu ngạo như thế nào liền biết, ở ngoài còn như thế huống chi trong nhà mình chứ!"

"Thế nhưng đâu có thấy ở ngoài phố nàng ta đùa giỡn… các công tử a!"

"Ngài ngốc sao, dù gì người ta cũng là một vị cô nương, hiển nhiên vẫn phải để ý chút thể diện, hơn nữa Hầu phủ cũng đâu thể xấu mặt như vậy, ở ngoài đường ít nhiều cũng phải tự biết khép nép một chút. Lần này nếu không phải vừa vặn Hầu phủ mở tiệc bách hoa, khách đến quá đông, trùng hợp hai vị tiểu thư của phủ đệ khác muốn đi tìm cô ta, e là chuyện này cũng sẽ bị bưng bít triệt để!"

"Không biết hai vị tiểu thư bắt gặp chuyện này có sao không?"

"Ực… Cái này hiển nhiên ít nhiều cũng tổn hại đến danh dự của họ, chúng ta thì không nói, nhưng dù sao cũng là vô tội bị dính líu."

"Nói cũng có lý, hai vị tiểu thư đó xủi quẩy, tốt bụng đến làm khách không ngờ lại bị dây vào chuyện vẩn đục như vậy."

Ngôn luận không ngừng truyền bay lả tả khắp kinh thành, tựa hồ chớp mắt xuất hiện liền lập tức nổ tung trời, cho dù bây giờ người ta biết bổ nhào đi truy tìm ngọn nguồn e cũng không thể.

Lúc này, Thất điện hạ vừa rời phủ Tể tướng không bao lâu, đang ngồi trong rạp của một tửu lâu nào đó, nghe được tiếng nghị luận không dứt ở bên ngoài, ánh mắt sâu thẳm đi không biết đang nghĩ cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui