Mọi người đột nhiên bước vào và giận dữ gầm lên khiến cử chỉ của Kim Tiểu Dung cũng khựng lại, cái tát cũng chỉ kịp xẹt qua vành mũi Thẩm Nghiên Tịch mà thôi, hù dọa Thẩm Nghiên Tịch ngã xuống, sắc mặt trắng xanh lung lay tựa như lúc nào cũng có thể ngất đi, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên nhưng kinh hãi đến độ một lời cũng thốt không ra.
Nhìn sao vẫn cảm thấy vô cùng đáng thương, khiến người ta nhìn thấy không thể không thương tiếc, dĩ nhiên không thể không trút giận lên kẻ đầu sỏ ương ngạnh gây ra chuyện này rồi.
Mà Kim Tiểu Dung đã vung một cái tát vô ích, một phản lực khiến nàng cũng lảo đảo, tí nữa thì đứng không vững chân, thiếu chút nữa là bổ nhào lên người Thẩm Nghiên Tịch. Vẻ mặt hung ác dữ tợn hoàn toàn đủ sức hù dọa Nhị tiểu thư ốm yếu, khiến nàng cả người run lên, sắc mặt càng trắng tái, tay chân quơ quơ, rốt cục đôi mắt khép chặt lại, mềm mại ‘té xỉu’ ngay trên giường.
"Tiểu thư!" Theo sát đoàn người tiến vào chính là Hương Hương, thấy chủ tử mình đột nhiên ngã xuống giường liền sợ hãi không thôi, kinh hô chạy thẳng vào, đẩy Kim Tiểu Dung đang cản đường cản lối ra, bổ nhào vào người Thẩm Nghiên Tịch, vừa hô vừa khóc, "Tiểu thư, người sao vậy, người đừng dọa nô tỳ! Hãy mau tỉnh lại đi, tiểu thư!"
Thẩm Nghiên Tịch đột nhiên mở mắc, hung hăng phát tín hiệu với nàng.
Thật ồn ào quá, lỗ tai của ta sắp bị ngươi làm thủng rồi!
Sắc mặt khóc đến thảm thương của Hương Hương lúc này mới hơi chậm lại, nhìn chủ tử vừa trợn mắt nhìn mình xong ngay lập tức nhắm nghiền mắt, khóe miệng không khỏi run run, lại tiếp tục nức nỡ kêu gọi chủ tử ‘đã bất tỉnh’ của mình, "Tiểu thư, người mau tỉnh lại đi. Đều tại nô tỳ không tốt, không thể bảo vệ được người, thân thể tiểu thư mới vừa khỏe lên một ít vậy mà… Hu hu, tiểu thư ơi… tiểu thư…"
Nàng khóc rất điệu nghệ, từ vẻ mặt cho đến động tác khóc lóc đều rất đúng mực, một bộ dáng vô cùng bi thương và bất lực của một nha hoàn không kịp thời hộ chủ, ây da… nói sao cũng là một diễn viên hoàn hảo mà! Song không ai biết được trong lòng nàng đang thầm trợn mắt, đối với hành vi ngẫu hứng phát huy này của chủ tử vô cùng khinh bỉ, còn muốn nàng phải ở trước mặt mọi người diễn cái cảnh thảm thương như cha mẹ sắp mất, đúng là không còn gì có thể mất mặt hơn nữa nha!
Đương nhiên, người ngoài không thể biết được tâm tư này của nàng, cũng không nhìn thấy ý ngầm giữa hai chủ tớ, các bà chỉ nhìn thấy Kim Tiểu Dung vươn tay đánh người, Thẩm Nghiên Tịch sợ quá nên ngất xỉu, còn nha hoàn này thì quá thương tâm cứ thút thít không thôi, nhất là một câu của Hương Hương ‘thân thể mới khỏe lên một ít’ càng khiến cho sắc mặt của những người ở đây trở nên phức tạp, rối rít đặt mọi sự trách mắng lên người Kim Tiểu Dung.
Mà trong chuyện này, đặc biệt có hai người lộ ra sắc mặt khó coi nhất, một là Kim lão phu nhân, người còn lại là Thẩm phu nhân.
"Đã xảy ra chuyện gì? Dung nhi, vì sao con lại ở đây hả?"
Kim lão phu nhân hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Vừa nãy, nha hoàn bên cạnh Tịch nha đầu sốt ruột chạy tới cầu cứu bà, còn nói là cơ thể của Tịch nha đầu không khỏe nên mới vội vã chạy đến đây, lại không ngờ được tận mắt chứng kiến cô cháu gái mình sủng ái nhất đang hành hung trước mặt mọi người như vậy!
Chuyện xảy ra hôm nay ở ngay trong khu nhà của bà, Kim Tiểu Dung lại làm ra chuyện như vậy thật đúng là sấm động trời quang, đánh ‘bành bạch’ thẳng vào màn nhĩ bà rồi!
Hơn nữa, lại là ẩu đả với một biểu tỷ ốm yếu vừa đến làm khách lần đầu, việc này nếu truyền ra ngoài, người ta sẽ bàn luận như nào về bà và về Tứ tiểu thư Hầu phủ chứ? Người ta sẽ nghĩ sao về cách nuôi dạy trong Hầu phủ này? Bà là người trải đời, lại luôn chú trọng thể diện, nghĩ sao mà không phân biệt được cái lợi cái hại trong đây!
Kim Tiểu Dung vừa giữ cân bằng được thân thể cũng chưa kịp phát tiết được mọi bức bối trong lòng với Thẩm Nghiên Tịch, lại nghe phía sau vang đến giọng mắng mỏ chất vấn giận dữ của tổ mẫu thì không khỏi giật mình, lòng cảm thấy vô cùng uất ức, xoay người chỉ vào Thẩm Nghiên Tịch đã ngã xuống giường ‘bất tỉnh nhân sự’ nói với lão phu nhân:"Việc này đâu thể oán con, ai bảo con tiện nhân ốm yếu này nói năng lỗ mãng hạ nhục con, con chỉ muốn giáo huấn nàng ta một tí mà thôi!"
Lời vừa nói ra, đám phu nhân đi theo Hầu lão phu nhân đến xem náo nhiệt cũng hít mạnh một hơi. Thẩm phu nhân thì tức giận đến trắng cả mặt.
Tuy dù con gái từ nhỏ đã bị đưa ra ngoài, chưa từng nuôi dưỡng bên người nên vẫn có chút không thân mật, nhưng bị người ta bắt nạt nhục mạ như vậy, đặc biệt còn ở chính nhà mẹ đẻ của bà, người ở trước mặt nàng đang hạ nhục ức hiếp con gái mình lại chính là cháu gái ruột, hành tích này đặt thể diện của bà đi đâu chứ?
Bà tức giận đến độ cả người đều run rẩy, cơ hồ sắp đứng không vững, mặt vừa tái, mắt lại đỏ lên khiến cho nha hoàn đứng bên cạnh cũng nơm nớp lo sợ, sợ phu nhân sẽ bị tức mà hôn mê bất tỉnh mất.
Lão phu nhân cũng nhận ra thần sắc của con gái mình, lại thấy cháu gái không chút hối cải, sai quấy đã bày ra trước mắt mà còn bày ra bộ dáng ‘cây ngay không sợ chết đứng’, còn có sắc mặt của các vị phu nhân khác, nên cũng giận đến quáng cả mắt, ngón tay chỉ Kim Tiểu Dung run run một hồi lâu mới nói ra lời được.
"Ngươi… ngươi… ngươi đã làm biểu tỷ ngất đi, không biết hối cãi còn dám nhục mạ biểu tỷ của mình ở trước mặt mọi người ư? Thường ngày, quy củ giáo dưỡng mà con học được đã đi đâu hết rồi? Ngươi nói biểu tỷ ngươi nói năng lỗ mãng, nhục mạ ngươi hở, vậy bây giờ ta cũng muốn hỏi con một câu, biểu tỷ con đang ở trong phòng này nghỉ ngơi sao có thể nói năng lỗ mãng nhục mạ con được? Nhục mạ con để làm gì?"
Thẩm phu nhân lúc này cũng tạm kiềm nén được tức khí trong người, nghe mẫu thân nói vậy sắc mặt của bà cũng lộ vẻ bức mãn, ánh mắt âm u như có thể dọa người ngay lập tức, nhìn Kim Tiểu Dung xong, rồi quay sang nói với nha hoàn đang đỡ mình, "Còn không mau đi thỉnh đại phu!"
Lời vừa nói ra, cả phòng lập tức trở nên yên tĩnh, sắc mặt của lão phu nhân cũng hơi khựng lại, mơ hồ có chút lúng túng, nhưng chỉ một giây sau thần thái trở lại tức giận, thở hổn hển nói: "Ta thật là giận đến hồ đồ, quên mất Tịch nha đầu mới là quan trọng nhất. Mau, mau đi thỉnh đại phu!"
Đầy tớ nhận mệnh lập tức chạy đi mời đại phu, Thẩm phu nhân cũng kiềm chế sự run rẩy, di chuyển bước chân đến bên giuờng, nghiêng người đối mặt với Kim Tiểu Dung, lạnh lùng nhìn cô cháu gái mà thường ngày nàng cũng thương yêu lắm, nói một câu: "Cho dù Tịch nhi có khiến cho con phải xấu hổ thì cũng không đến lượt một biểu muội như con giáo huấn!"
Kim Tiểu Dung bị ánh mắt lạnh như băng của cô cô hù dọa một phen, nội tâm cũng hoảng hốt, vô thức lui về sau một bước, cho dù có uất ức, có tức giận cũng không dám phát tác trước mặt cô cô.
Nhưng nàng vừa lui lại khiến cho mọi người để ý đến hai người như tàng hình đang co rúm đứng phía sau Kim Tiểu Dung, không khỏi ngẩn ra, Thẩm phu nhân cũng lạnh lùng liếc bọn họ một cái.
"Đây không phải là cô nương nhà Hồng Ngự Sử và Doãn gia Kim Điềm phủ sao? Sao các ngươi cũng ở đây?"
Đối mặt với sự chất vấn của Thẩm phu nhân, hai người sợ sệt co rúm lại, lòng sợ hãi đến độ thở mạnh cũng không dám, lắp bắp nói"Con… chúng con… đến thăm Thẩm Nhị tỷ tỷ…"
"? Bọn con cùng Dung Nhi đến đây?"
"Vâng...vâng..."
"Vậy đã cùng nhau nghe được Tịch nhi nói năng lỗ mãng và nhục mạ?"
Nhất thời, sắc mặt hai người tái đi trông thấy, vẻ mặt hoảng sợ run rẩy, trán túa đầy mồ hôi lạnh.
Thẩm phu nhân hoàn toàn không có ý buông tha hai người, tiếp tục nói: "Các ngươi có thể tường thuật lại một chút không? Thế nào là nói năng lỗ mãng, lại còn nhục mạ các ngươi? Các ngươi cứ yên tâm kể lại, nếu thật sự do Tịch nhi vô lễ, bổn phu nhân nhất định sẽ cẩn thận quản giáo và trách phạt!"
Mấy chữ cuối, nàng nghiến răng nghiến lợi mà nói, mà hai người này làm sao có can đảm để nói? Đối mặt với Thẩm phu nhân, cho dù nửa câu nói dối các nàng cũng không dám hé môi, chỉ biết nói không biết mọi chuyện, lòng đầy sợ hãi, vô thức lắc đầu, cho dù vắt hết óc cũng nghĩ không ra tiếp theo nên làm gì cho phải, cuối cùng trước mắt trở nên tối sầm, cả người mềm nhũn, sợ đến nỗi ngã lăn ra bất tỉnh!
Thẩm phu nhân thấy vậy cũng hơi sững sờ, song không vì thế mà sinh hỗn loạn, lại thấy con gái tái mặt nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, lòng chỉ cảm thấy uất khí, không những không được giải mà càng thêm nồng đậm hơn.
Còn riêng Hầu phủ phu nhân nãy giờ tìm mãi cũng chưa có dịp nói chuyện, lập tức bắt được cơ hội nói chen vào.
Nàng nhanh chóng cho nha hoàn lại đỡ lấy hai vị tiểu thư vừa ngất xỉu ra ngoài, sắc mặt âm trầm bước tới trước mặt con gái mình, giơ tay lên cao, ‘pặc’ một tiếng, đánh thẳng một cái bạt tai.
Nhìn vẻ mặt sưng đỏ và khiếp sợ như thể không tin được của con gái mình, nàng cũng có chút đau lòng, nhưng nàng phải nén lòng, tức giận nói: "Con càng ngày càng càn quấy, coi trời bằng vung, dám làm ra chuyện như vậy, đúng là uổng công cô cô con vẫn luôn thương yêu cưng chiều!"
Rồi quay đầu nói với đại nha hoàn bên cạnh: "Lập tức đưa Tứ tiểu thư về phòng, mỗi ngày để tiểu thư chép phạt nữ giới nữ tắc, không có dặn dò của ta tuyệt đối không để tiểu thư bước ra khỏi phòng nửa bước!"
Kim Tiểu Dung từ trong sự chấn kinh lập tức hoàn hồn, vừa nghe xon liền đầy hận ý, ánh mắt trừng trừng oán độc nhìn Thẩm Nghiên Tịch đang ‘hôn mê’, phất tay khỏi nha hoàn, lập tức dậm chân bước ra ngoài.
Sắc mặt Kim phu nhân lúc xanh lúc đỏ, xoay người nói với Thẩm phu nhân: "Muội muội, thật xin lỗi, đều tại ta đã chiều hư tiểu nha đầu này rồi, cứ quen dung tung con bé tùy hứng làm bậy, không biết nặng nhẹ, đã khiến Tịch nhi phải chịu khổ rồi!"
Hành vi này cũng khiến cho sắc mặt của Thẩm phu nhân hòa hoãn ít nhiều, lắc đầu nói: "Tẩu tẩu cũng đừng quá tức giận, nói sao đi nữa cũng chỉ là con cái trong nhà ồn ào chút ít mà thôi."
Kim phu nhân thở dài gật đầu, trong lòng nhịn không được mắng thầm một tiếng, bây giờ thì nói cái gì mà trẻ nhỏ ồn ào thôi, sao khi nãy không nói!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...