Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!



Edit: Quan Vũ

"Nhị tỷ."

Tiếng Thẩm Uyển Nguyệt mang chút áy náy vang lên sau lưng.

Quân Khởi La xoay người lại, cười như không cười nhìn nàng ta rồi buông lời chế nhạo: "Thẩm nhị tiểu thư, ấy, không, hẳn nên là Minh Nguyệt quận chúa mới phải! Minh Nguyệt quận chúa gọi ta là có chuyện gì nào?"

Thẩm Uyển Nguyệt cắn cắn môi, thấy người ấy vẫn đứng xoay lưng về phía mình, như thể ngay cả một cái liếc mắt cũng không thể bố thí cho mình. Mỹ mạo mà nàng ta luôn tự tin, ở trong mắt người ấy, lại coi như là chẳng có thứ gì, đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy thất bại, lời tuyên thệ chí hướng q.v.p.lq.d..o..n muốn đạt hôm qua của chàng*, đã khiến nàng* như bị phá cho sụp xuống thành một lỗ hổng, đâu đó còn có khuynh hướng sụp đổ.

Quân Khởi La trong thấy nàng ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Long Dận, thản nhiên nói: "Trông dáng vẻ Minh Nguyệt quận chúa thì đúng là một người tri thư thức lễ, nhưng không thể tưởng tượng tác phong thì lại lớn mật như thế, thật sự ta cũng phải tự thẹn không bằng nha! Được rồi, Minh Nguyệt quận chúa, nếu như ngươi gọi ta lại để nhìn chăm chăm vào nam nhân của ta, thì thứ lỗi cho, chúng ta không rảnh để quan tâm đến ngươi. Ngoại trừ ta ra, A Dận chàng ấy sẽ không liếc nhìn ngươi đâu, gương mặt ra vẻ hiền thục kia của ngươi, mấy ngày nay ta cũng nhìn chán rồi, cầu xin ngươi sau này có thể cách xa ta càng xa càng tốt. Bản tiểu thư không có tâm tình gì đi chơi chung với ngươi đâu!"

Đối với nữ tử chưa hứa thân mà nói, lời này của Quân Khởi La có thể nói là vô cùng không khách sáo.

Nàng thì mắng rất sướng, nhưng tất nhiên Thẩm Uyển Nguyệt cũng không thể dễ chịu. Bỗng hai mắt nàng ta rưng rưng sóng nước, bộ dạng uất ức kia khiến nam nhân vừa thấy là say.

Không đúng, ngoại trừ Long Dận và Tứ Vô đang ẩn trong chỗ tối!


Giờ đây Long Dận thế tử còn đang trong tình trạng ăn mật, ngọt tận tin rồi. Vì sao? Còn không phải vì câu "nam nhân của ta" kia của Quân Khởi La hay sao!

Long Dận nhìn Quân Khởi La thật sủng nịch, dịu dàng hỏi: "A La, khát nước chưa? Chúng ta về uống nước đi."

"Í, hôm nay nói nhiều như thế, đúng là hơi khát, chúng ta đi thôi."

Nói xong, cũng không thèm nhìn Thẩm Uyển Nguyệt, thì đã chủ động kéo tay Long Dận như khoe khoang rồi đi luôn không quay đầu lại.

Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu thấy tiểu thư nhà mình đã không muốn giả vờ với nàng ta nữa, thế là cũng hãnh diện đi theo sau lưng Quân Khởi La.

Lời Quân Khởi La vừa mắng Thẩm Uyển Nguyệt làm nảy sinh ra hình tượng trong lòng Tứ Vô-- dũng mãnh, vô cùng dũng mãnh! Bọn họ không thể tưởng tượng nổi, chủ mẫu nhà mình, ngoại trừ công phu lợi hại, y thuật lợi hại, người xinh đẹp ra, thì mắng chửi người cũng lợi hại vô địch luôn! Nhìn Thẩm Uyển Nguyệt bị nàng mắng kia kìa, ngay cả nói cũng không ra hơi.

Ha ha, nữ chủ nhân của Tấn Vương phủ mạnh mẽ quả quyết như thế, nhất định có thể dẫn dắt Tấn Vương phủ đi lên một tầm cao mới!

Thấy chủ tử đã đi xa, tứ Vô cũng khẩn trương đi theo.

Một người nam tử ngừng thở, núp vào nơi xa dưới mái hiên, nhìn Quân Khởi La đã bước xa rồi, bất giác đã sờ soạng vào cái bọc nhỏ nằm trên phía góc bên trái của tấm biển, khóe miệng thoáng nở nụ cười tươi dạt dào hứng thú, khẽ xì xào: "Đúng là một nữ tử thú vị, A Dận đúng là nhặt được bảo bối rồi."

Thẩm Uyển Nguyệt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Quân Khởi La bằng anh mắt oán độc, như muốn dùng ánh mắt để giết chết nàng.

Nếu như hỏi bây giờ nàng ta muốn làm cái gì nhất, thì đó chính là hủy gương mặt Quân Khởi La!

Chẳng phải Long Dận thích gương mặt của nàng ta sao? Nếu hủy gương mặt nàng ta đi, thì chàng có còn giữ lời thề son sắc đời này kiếp này ngoại trừ Quân Khởi La ra, chàng sẽ không dây dưa với nữ nhân khác?

Hai ả tiểu nha hoàn đi đằng sau lưng nàng ta, cảm giác trên người nàng ta có khí thế lạnh lùng nghiêm nghị không giống ngày thường, thì co rụt cổ lại, không dám thở mạnh.

“Đi thôi!"

Mãi đến khi bóng lưng Quân Khởi La biến mất khỏi tầm mắt, nàng ta mới xoay bước, mang theo nha đầu của mình đi về phía chỗ ở của mình.

...

Đêm khuya cuối thu, lạnh như nước.


Thẩm Uyển Nguyệt quay về căn phòng của mình, sai thị tỳ đi lấy nước, chỉ rửa mặt rồi nằm ngủ luôn.

Chẳng ngờ nằm ở trên giường mà vẫn cứ lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, người chỉ đắp chiếc chăn không dày đã khô nóng khôn xiết.

Khó chịu đá vung chăn ra, nhưng vẫn cảm thấy nóng nảy đến khó chịu, dường như cả tim cũng đã bắt đầu trở nên nóng đốt cả, hận không thể lột luôn cả da trên người mình xuống. Qua một lúc lâu sau, từ tận sâu trong tâm đã cuộn trào lên những cảm giác hư không, ngay sau đó cả sinh lý cũng cảm thấy vô cùng hư không, khát vọng... Nam nhân, khát vọng... Bị lấp đầy!

Loại cảm giác này, cực kỳ xa lạ.

Không đúng, không đúng, loại cảm giác này là...

Nhưng mà trong phòng, vũ..>l..Qq.d0n ngoại trừ hương vị son phấn ra, thì hoàn toàn không có mùi hương gì khác, nếu không thì tại sao nàng lại trúng chiêu?!

Là ai, là ai muốn làm hại nàng?

Chẳng lẽ là Quân Khởi La? Ngoại trừ nàng ta, nàng không nghĩ ra là ai cả!

Nàng ta đang báo mối thù tối hôm qua sao? Hay là vì đêm nay mình tơ tưởng đến Long Dận?

Nhưng mà nàng ta có năng lực lặng yên không một tiếng động tiến vào phòng nàng dưới tình huống người chung quanh không thể phát hiện sao?

Nàng không có, nhưng nam nhân kia có! Còn có ám vệ bên cạnh nàng ta chính là ảnh vệ của nam nhân kia, tất nhiên năng lực của những người này thì không thể khinh thường.


Nếu nam nhân kia cũng có phần trong chuyện này, thì tâm chàng quả là quá độc ác đến kinh người!

Thẩm Uyển Nguyệt áp chế sự không cam tâm và phẫn nộ trong lòng, muốn ngưng tụ nội lực, nhưng lại cảm thấy mềm nhũn không thể sử dụng thúc đẩy nội lực.

Hiện giờ nàng nên làm gì đây? Nếu không muốn giải trừ dược tính bằng phương pháp nguyên thủy nhất, thì chỉ có ngâm nước lạnh mà thôi! Trong vòng trăm dặm chung quanh Thiên Diệp tự chỉ có một chỗ là Hồ Điệp tuyền mà thôi, chưa nói đến bây giờ nàng hoàn toàn không có hơi sức thi triển khinh công bay hơn mấy chục dặm, cho dù đến Hồ Điệp tuyền kia, nước trong đó lạnh thấu xương thấu thịt, nàng có thể sống qua một ai canh giờ để giải trừ dược tính sao?

Thẩm Uyển Nguyệt lắc đầu, nàng không tin vào điều này được.

Cố gắng chịu đựng đứng lên cho vững, nàng ta lục bọc ngâm châm ra, lấy đại một cái ngâm châm, đâm thật mạnh vào huyệt vị cách bên trên rốn ba tấc, lúc này mới có thể bắt đầu ngưng tụ nội lực.

Nàng ta không dám để lộ, nhanh tay khoác thêm một bộ quần áo, rón ra rón rén đi ra ngoài cửa rồi đóng lại.

Thật ra thì nàng ta cũng có thể thoải mái ra cửa, vì hai ả nha đầu của nàng ta đã ngủ rất sâu do tác dụng của dược vật từ lâu rồi. Đối với chuyện im hơi lặng tiếng làm một người gục xuống, thì Quân Khởi La nàng là thợ lành nghề, vốn chẳng cần người khác giúp đỡ.

Nhìn của phòng Quân Khởi La, trong mắt Thẩm Uyển Nguyệt tràn ngập uất hận.

Nếu nàng không muốn bị nổ tan xác mà chết, tất phải hòa hợp với nam nhân hoặc ngâm mình vào nước lạnh trong vòng một canh giờ sau khi dược vật phát tác! Thời gian của nàng không thể trì hoãn nữa, thì nếu đến cửa phòng Quân Khởi La thì tốn



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui