Edit: Quan Vũ
Đám người Long Triệt ngờ vực nhìn Thẩm Uyển Nguyệt, chỉ có Quân Khởi La và Long Dận nghe thế thì đã hiểu rõ trong lòng.
Thẩm Uyển Nguyệt ung dung lấy ra một cái bình ngọc từ trong ngực: "Chỗ thần nữ có một viên đan dược, là kỳ dược đích thân Dược Vương Vân Trung Bạch luyện chế, tên gọi là Ích Nguyên Đan, có thể cường thân, có thể chữa bệnh, chỉ cần uống một viên, thì có thể cải tử hồi sinh, vạn kim khó cầu."
Quân Khởi La thấy, Thẩm Uyển Nguyệt nói xong câu đó, thì trong đôi mắt của đám người Long Triệt đã có thứ tham lam không thế áp chế. Nàng hoàn toàn tin tưởng, nếu không có người ngoài ở đây, chắc chắn Long Triệt sẽ vứt bỏ lão nương của mình cũng muốn cướp đoạt viên thuốc vào tay mình.
Đúng vậy đó, đan dược do Dược Vương luyện chế ra, đời này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả có tiền cũng cầu không được, lại có hiểu quả nghịch thiên như vậy, làm sao không khiến người ta muốn chiếm làm của riêng? Cũng chỉ có chàng ngốc Long Dận kia chẳng thèm ngó ngàng tới mà thôi!
Nghĩ đến đây, Quân Khởi La thản nhiên ngắm nghía Long Dận một cái, thấy thần sắc y như thường, trong mắt không có chút gợn sóng, có thể thấy y thật sự không để trong lòng.
Long Triệt khó khăn nuốt nước miếng, coi như hạ quyết tâm rất mạnh, nói với Thẩm Uyển Nguyệt: "Thẩm nhị tiểu thư, một khi đã như vậy thì mời cho thái hậu ăn đi! Chỉ cần thái hậu tỉnh lại, trẫm chắn chắn sẽ khen thưởng lớn cho ngươi!"
Lúc này Thẩm Uyển Nguyệt quỳ xuống, thành khẩn nói: "Hoàng thượng, đây là chuyện thuộc bổn phận của thần nữ, thần nữ không dám cầu khen thưởng. Nếu như thần nữ có thể cứu được thái hậu, thần nữ hi vọng hoàng thượng có thể đáp ứng một thỉnh cầu của thần nữ là được."
Chợt Quân Khởi La có một loại dự cảm, thỉnh cầu này của Thẩm Uyển Nguyệt chắc chắn có liên quan đến mình.
Ánh mắt Long Triệt hơi nheo lại, ánh mắt nhìn Thẩm Uyển Nguyệt cũng có chút gì có không hiền lành rồi.
Một vị đế vương, một người nắm trong tay cả một quốc gia, chán ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp, mà Thẩm Uyển Nguyệt đã hoàn toàn phạm vào tối kỵ này!
Phải biết rằng, quân vô hí ngôn, một lời thỉnh cầu, có thể to cũng có thể nhỏ!
Thẩm Uyển Nguyệt giật mình nhận ra vŨ...lllqsd0n sai lầm mình đã phạm phải, bụng mắng cho mình một câu, rồi mau chóng nói lại: "Hoàng thượng hiểu lầm, thỉnh cầu của thần nữ rất đơn giản, xin cho phép thần nữ cho thái hậu ăn đan dược rồi hẵng bàn sau."
Lúc này sắc mặt Long Triệt mới dễ coi một chút, khoát tay, ý bảo Thẩm Uyển Nguyệt bắt đầu đi.
Thẩm Uyển Nguyệt đi đến trước giường, mở bình ngọc ra đổ ra một viên đan dược màu trắng, bỗng chốc hương thơm phiêu đãng khắp căn phòng, khiến tâm thần người ta thư thái. Ở góc độ mọi người không trông thấy, nàng ta cười đắc ý, bóp khớp hàm thái hậu, bón Ích Nguyên Đan vào.
Chừng nửa khắc sau, màu tím đen trên mặt thái hậu đã trở nên mờ nhạt, dần dần khôi phục như bình thường, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Thẩm Uyển Nguyệt chẩn mạch cho thái hậu, lấy ra một cái ngâm châm nhỏ, đâm một châm ở nhân trung của bà ta.
Chỉ nghe thái hậu khẽ rít một tiếng, rồi từ từ mở mắt ra, thấy trong phòng có rất nhiều người, hơi mệt mỏi khó chịu hỏi: "Có chuyện gì thế này, tụ tập trong phòng ai gia hết làm gì vậy?"
"Hu hu, thái hậu ơi!" Kim ma ma quỳ gục trước giường và nói: "Suýt nữa lão nô đã không gặp được người nữa rồi."
"Kim Lan, đỡ ai gia dậy."
Bà ta chỉ nhớ sau khi mình uống thuốc, thì ký ức sau đó lại không có gì nữa, chẳng lẽ thuốc kia có vấn đề?
Nghĩ như vậy, thái hậu nhíu mày nhìn Quân Khởi La, đôi mắt già nua của bà ta tuy bệnh nặng đã mờ mờ, nhưng vẫn không hề mất đi vẻ uy nghiêm của kẻ thượng vị.
Quân Khởi La tiếp thu được ánh mắt của bà ta, cũng không né tránh, mà lại trả lại bà ta một nụ cười chê khinh thường.
Trong lòng thái hậu giật nảy, thu ánh mắt lại, để Kim ma ma đỗ lên ngồi dậy.
Kim ma ma kể lại tổng thể chuyện sau khi thái hậu uống thuốc, chỉ lược bỏ chuyện Quân Khởi La đã biết được liều thuốc có vấn đề và chuyện bà ta đã tự tay giao thang thuốc dưới cái nhìn bức hiếp của Quân Khởi La.
Thái hậu nghe xong thì vô cùng khiếp sợ. Không thể ngờ rằng bà ta tự ý sửa thang thuốc, lại suýt nữa để cho người ta có cơ hội để dùng, đưa mình vào hoàng tuyền, ngẫm lại thôi mà đã cảm thấy nghĩ đến là sợ hãi khôn cùng!
Ánh mắt bà ta sắc bén quét qua từng người từng người trong phòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là ai muốn hại ai gia?"
"Mẫu hậu, người đừng tức giận, chuyện này giao cho nhi tử là được rồi." Long Triệt nắm lấy tay thái hậu, quan tâm hỏi: "Người cảm thấy như thế nào rồi? Nhi tử cho người ra bên ngoài, thẩm tra lần lượt, như thế chắc chắn bắt được kẻ ác độc kia!"
"Ai gia không có chuyện gì, ai gia muốn xem hoàng thượng bắt được cái kẻ muốn đẩy ai gia vào chỗ chết, bầm thây vạn mảnh!"
Mấy chữ sau cùng, gần như thái hậu nghiến chặt răng hàm để nói ra, đủ thấy sự oán hận của bà ta đối với người kia. Hoàn toàn quên ước nguyện muốn ăn chay niệm Phật ban đầu của bà ta, và cả nơi đây chính là thánh địa Phật môn, là chỗ ở của Bồ Tát!
"Có phạt tất có thưởng, trước tiên chúng ta thưởng rồi hãy bắt kẻ ác độc kia." Đột nhiên ánh mắt thái hậu thu lại, nhìn Thẩm Uyển Nguyệt rồi nói: "Trước tiên ai gia rất cảm ơn Uyển Nguyệt nha đầu hào phóng giúp đỡ, tặng viên thuốc quý trọng như thế cho bà lão như ai gia. Nói đi, Uyển Nguyệt nha đầu, nói cho ai gia và hoàng thượng, thỉnh cầu của ngươi là gì, ai gia chắc chắn sẽ toàn quyền thỏa mãn ngươi!"
"Thần nữ ta ơn thái hậu ân điển trước." Thẩm Uyển Nguyệt nói xong thi quỳ xuống đất, hơi cúi đầu, thẹn thùng ra mặt và nói: "Hôm qua thần nữ mới gặp Tấn Vương thế tử, trái tim đã bị vẻ tao nhã này thuyết phục, mong rằng thái hậu và hoàng thượng cho phép, ban thưởng cho thần nữ làm bình thê của Tấn Vương thế tử, cùng tỷ tỷ hầu hạ Tấn Vương thế tử."
Một viên đá gợn ngàn con sóng, ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Uyển Nguyệt, ngoài trừ kinh ngạc ra, thì đó là không thể tin.
Văn phi tức một bụng! Bà ta cho rằng hành động của mình đối với Thẩm Uyển Nguyệt đã nói với nàng, bà ta thật tâm yêu thích nhi tức phụ như nàng ta, không ngờ rằng nàng ra tình nguyện chọn một Tấn Vương thế tử bệnh tật, cũng không bằng lòng gả cho nhi tử phong lưu phóng khoáng của bà ta.
Long Dận tốt chỗ nào chứ?
La Hân Nhi, Quân Khởi La, Thẩm Uyển Nguyệt... Làm sao mà từng người từng người ai cũng thích tên ma ốm kia vậy?
Còn Long Túc Vân thì lại không có tâm tư kia như lão nương của hắn, lúc này hắn còn đang nhìn Quân Khởi La với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, nhưng thấy nàng khẽ cúi đầu, không biết là đang nghĩ điều gì.
Hoàng hậu thấy Văn phi vui ra mặt, khỏi phải nói tâm tình tốt biết chừng nào. nhưng mà khi nhìn về phía Long Dận, bụng lại thấy lo sốt cả lên.
"Này... Cái này..."
Thái hậu thoáng mờ mịt nhìn Long Triệt, nói thế nào bà ta cũng không ngờ thỉnh cầu của Thẩm Uyển Nguyệt lại là cái này. Có lẽ nếu trước khi có Quân Khởi La, nàng ta thỉnh cầu cái này Long Dận sẽ đồng ý, nhưng mà hiện tại... Bà ta không thể cho phép được!
Sắc mặt Long Triệt âm u ngưng đọng, đừng nói thái hậu không ngờ tới, chính lão cũng có ngờ được đâu?
Tâm tư lão ta xoay Quan chuyển nhanh chóng, âm thầm cân nhắc l ợi hại khi Thẩm Uyển Nguyệt gả cho Long Dận, sau cùng vẫn cảm thấy không thể mạo hiểm như vậy.
Thái hậu không thấy Long Triệt không cho Vũ-guan ý kiến thái độ gì, bèn dời tầm mắt nhìn Long Dận.
Mọi người cũng nhìn Long Dận theo thái hậu, phát yu--l>lq-d hiện thần sắc của y bình thường, ánh mắt thản nhiên, giống như nhân vật chính trong chuyện này không phải là y vậy.
"A Dận con thấy thế nào?" Thái hậu hỏi.
Quả tim của Thẩm Uyển Nguyệt đã bay vèo lên rồi. Vốn dĩ nàng ta còn tưởng rằng chỉ cần thái hậu hoặc hoàng thượng mở lời, chuyện này sẽ nắm chắc, ai ngờ thái hậu lại hỏi ý kiến của Long Dận..