Trên đại điện, các phe cánh bắt đầu tranh giành việc quản lý khu vực phía Đông Nam, Văn Đế rất đau đầu, bởi vì ông biết, trong chuyện này những đứa con trai của ông đều có nhúng tay vào, ông vừa phải đưa ra quyết định đúng đắn, vừa phải kềm cặp các thế lực cân bằng với nhau, mọi chuyện xảy ra dồn dập khiến hai bên mái đầu của vị Hoàng đế xuất hiện không ít tóc bạc.
Thất Vương gia với trường bào đỏ thẫm bước ra giữa đại điện, nghiêm cẩn tự đề bạt chính mình khiến cho các đại thần đều xào xáo, Thái tử cũng những Vương gia khác cũng chú ý đến.
Những phe cánh kia đều đề bạt người của mình, chứ đích thân các Vương gia khác hay Thái tử đều không trực tiếp bước ra tự đề cử, đại điện lúc này có chút tĩnh lặng.
Ai ai cũng biết, vài tháng trước Thất Vương gia huy hoàng trở về từ phương Bắc, thu được không ít nhân tâm, nếu lần này tự mình Thất Vương gia đi, như thế thì phe cánh của Thất Vương gia cũng tăng lên không ít, thế lực của hắn có thể nhanh chóng sánh vai với các vị Vương gia khác.
Văn đế nhìn xuống Thất Vương gia, đứa con này chưa bao giờ nghĩ tới Hoàng vị, nhưng vì một nữ nhân, hắn lại đồng ý đi vào con đường này, đó cũng là điều ông mong muốn, vì người mà ông nhắm tới để kế thừa ngôi vị, không phải Thái tử đương triều mà là Thất Vương gia.
Thái tử âm trầm nhìn sắc mặt mọi người trong đại điện, đặc biệt là Văn Đế đang ngồi trên ghế rồng.
Hắn liếc sang Tứ Vương gia nhìn ra hiệu.
Tứ Vương gia Hách La Duẫn Thành là một Vương gia nhu nhược, vậy nên hắn sớm về dưới trướng của Thái tử, khi Hách La Duẫn Thành nhìn thấy Thái tử liếc mắt nhìn sang, ban đầu ngây người một lúc, sau đó gương mặt bừng sáng như hiểu gì, lập tức hơi run rẩy tiến ra giữa điện.
Mọi người nhìn Tứ Vương gia với gương mặt hồi hộp lo sợ đứng ra giữa điện, ai nấy cũng giật mình.
Bởi vì trong trí nhớ của bọn họ, trước đây chưa từng nhìn thấy Tứ Vương gia một lần đi ra giữa điện cho ý kiến.
“Bẩm...!Bẩm Phụ hoàng, nhi thần, nhi thần...”
Văn Đế nhíu mày nói: “Có gì mau nói nhanh đi, đừng làm mất thời giờ của mọi người!”
Gò má của Tứ Vương gia ửng đỏ lên, quan lại xung quanh nhìn thấy ai cũng cười thầm.
Tứ Vương gia hít sâu một hơi, sau đó cố gắng nói thật nhanh.
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng muốn đến phía Đông Nam để giúp đỡ mọi người.”
Lúc này các vị đại thần không nhịn được nữa, ai cũng cười phì ra trên đại điện.
Còn Thái tử thì mím môi mỏng, khó chịu nhìn Tứ Vương gia.
Văn Đế không có sắc mặt gì đặc biệt, ý vị thâm trường nhìn Tứ Vương gia, rồi ông lên tiếng.
“Như vậy đi, trẫm phong Thất Vương gia Hách La Duẫn Chiêu giữ chức Đại Tướng quân, thẳng tiến đến biên giới Đông Nam chỉ huy quân đội, Tứ Vương gia Hách La Duẫn Thành giữ chức phó tướng hỗ trợ cho Thất Vương gia.
Còn có Phùng Lăng, Cao Tư Quý...”
Những người vừa được gọi tên đồng loạt đứng ra giữa điện, khấu đầu: “Tạ chủ long ân!”
Ý chỉ của Hoàng đế, đều để cho người của tất cả các phe cánh khác nhận được một chức vị nào đó trước trận chiến, đồng thời coi như chia bát canh mỗi phe một ít, nhưng chung quy thì, người được lợi lớn nhất không ai không biết, chính là Thất Vương gia Hách La Duẫn Chiêu.
Trước cổng Thất Vương phủ, mặt trời dần lên cao, một nữ tử xinh đẹp mặc cung trang đỏ thẫm không ngừng đi qua đi lại, xung quanh nàng có không ít nô tì, thị vệ.
Thấy thế có vài người buôn bán hoặc đi ngang cũng chú ý đến.
Tịnh Thi đứng ở gần đó, đôi mắt long lanh nhìn Ánh Tuyết như muốn khóc, nếu có thể nói thì khẳng định nàng sẽ bảo Ánh Tuyết rằng, “Vương phi, người mà còn tiếp tục đi qua đi lại nữa thì chỉ e tiểu hài tử sẽ rớt xuống mất.”
Xe ngựa của Thất Vương phủ dừng lại ở cổng lớn, Hách La Duẫn Chiêu bước xuống, trường bào một màu đỏ chói dưới ánh mặt trời, một thân bá khí không ai dám nhìn thẳng.
Ánh Tuyết nhìn thấy hắn, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, không quan tâm gì, một đường chạy thẳng đến chỗ Hách La Duẫn Chiêu đang đứng.
Hắn cũng giang rộng hai tay ra, để nàng nhảy vào lòng hắn.
Đêm qua hắn từng nói với nàng, sáng nay sẽ tự đề nghị với Văn Đế để bản thân đến vùng xảy ra chiến loạn.
Ánh Tuyết sáng dậy lo lắng không nguôi, thế lực của Thất Vương gia ngày càng lớn, Văn Đế còn ban cho hắn nhiều đặc quyền như thế.
Kẻ đang đứng đầu ngọn sóng, chính là kẻ luôn bị nhiều người nhắm đến nhất.
Ánh Tuyết ôm ghì chặt lấy Duẫn Chiêu, nói khẽ: “Thế nào rồi?”
Hắn xoa tóc nàng, hôn nhẹ lên mái tóc thoang thoảng mùi gỗ đàn hương: “Phụ hoàng đồng ý rồi, năm ngày sau xuất phát!”
Đôi mắt nàng lúc này đã đỏ hoe: “Thiếp...!thiếp muốn đi cùng chàng!”
Chuyến đi này nguy hiểm hơn so với lần trước rất nhiều, bởi vì Thất Vương gia hiện tại đang là kẻ được tâm đế vương nhất.
Hắn nghiêm giọng: “Không được, nàng phải ở lại, nàng phải chăm sóc hài tử của chúng ta thật tốt.
Ta chắc chắn sẽ trở về.”
Ánh Tuyết im lặng, vòng tay nàng đang ôm hắn cũng siết chặt hơn.
Những người đi ngang đường lớn nhìn thấy, ai nấy cũng dừng lại nhìn.
Thất Vương phi thì bọn họ không biết, riêng Thất Vương gia là một mỹ nam có tiếng ở đế đô, không ai không biết.
Tất cả mọi người đánh giá cặp tình nhân đứng trước cổng lớn Thất Vương phủ, đều đoán được rằng cặp tình nhân kia là Thất Vương gia và Thất Vương phi.
Cảnh tượng đó làm cho không ít thiếu nữ hoặc phụ nhân đứng lại cảm thán.
“Tình cảm của Vương phi và Vương gia thật sâu sắc nha.”
“Cô biết không, đến hiện tại ta nghe nói trong hậu viện của Thất Vương gia còn chưa có nữ nhân khác ngoài Thất Vương phi đâu.”
“Soái ca, vương giả, chung tình, Thất Vương phi là nữ nhân hạnh phúc nhất Viên Sơn rồi!”
“Ước gì ta cũng được may mắn bằng một phần bé tí tẹo của Vương phi nhỉ!”
Trên đường cái cũng có vài mệnh phụ phu nhân cùng tiểu thư nhà quyền quý thấy cảnh trước mắt, bọn họ thấy đông người tụ tập nên cũng tò mò, hỏi ra mới biết cớ sự.
Có người im lặng rời đi, có người ở lại nhìn với thần sắc ngưỡng mộ, có người cười mỉa mai.
Mãi đến khi hai nhân vật chính khuất sau cổng lớn, mọi người ngây người một lúc rồi mới rời đi, tiếp tục làm công việc đang dang dở.
Thất Vương gia bế Ánh Tuyết trên tay, ôn hòa cười với nàng: “Phu nhân, nàng xem, chuyện hôm nay của chúng ta ầm ĩ đến cả đế đô đều biết mất thôi!”
Ánh Tuyết cười tươi rói: “Thiếp chẳng quan tâm, vốn dĩ chàng là của thiếp mà!”
Hách La Duẫn Chiêu ngừng cười, gương mặt trầm trọng: “Nàng nói ta là của nàng?”
Ánh Tuyết khẽ gật đầu, ngực trái như mất một nhịp, hoang mang nhìn gương mặt nhàn nhạt của hắn.
Tự hỏi liệu bản thân nàng nói gì sai sao.
Hách La Duẫn Chiêu cắn nhẹ lên chóp mũi của Ánh Tuyết, rồi nói thầm vào tai nàng: “Phu quân không phải của nàng thì là của ai!”
Nhìn thấy hắn cười đầy tà khí, Ánh Tuyết có chút ngượng, đến mức hai tai đỏ ửng.
Đông cung, trong Thư phòng của Thái tử.
Thái tử đang ngồi trên ghế, ngồi bên cạnh là mưu sĩ của hắn, ở giữa hai người là một bàn trà.
Đôi mắt Thái tử hằn lên những tia máu, khó chịu hừ lạnh một tiếng.
“Thất Vương gia gần đây đúng là được quá nhiều hoàng ân rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...