Đến chiều tối, Hách La Duẫn Chiêu được Tử Đằng dìu lên giường với tình trạng say bí tỉ, khắp người nồng nặc mùi rượu.
Hai tỳ nữ trẻ tuổi bưng theo chậu nước cùng khăn lau đến, định sẽ lau người cho Vương gia theo thông lệ.
Trong đó một tỳ nữ đi lên giúp hắn cởi áo ngoài, nhưng khi bàn tay sắp chạm đến người Vương gia thì bị hắn quát “Cút” thật lớn, sát khí từ ánh mắt của hắn khiến hai tỳ nữ run cầm cập.
Tử Đằng thở dài nói với tỳ nữ vừa mới bị quát: “Ngươi gọi Vương phi tới đây, sau đó hai ngươi cũng lui ra đi!”
Tính khí của Hách La Duẫn Chiêu từ ngày nạp Ánh Tuyết về phủ đã có sự thay đổi rất lớn, nếu ngày trước hắn sẽ để cho những tỳ nữ kia tới thay quần áo cho, thì hiện tại đã không còn cần tới họ, tự hắn thay y phục.
Tử Đằng đợi trong phòng một lúc, đến khi Ánh Tuyết đến thì thi lễ: “Thưa Vương phi, Vương gia không muốn tỳ nữ đến giúp lau người, đành phiền đến Vương phi vậy!”
Ánh Tuyết tính tình vốn dĩ khá dễ chịu nên gật đầu đáp ứng.
Sau khi Tử Đằng đi ra bên ngoài khép cửa lại thì Ánh Tuyết đi đến chỗ Duẫn Chiêu nằm, mùi rượu nồng nặc của hắn khiến nàng hơi khó chịu.
Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, giúp hắn tháo thắt lưng, rồi đến áo ngoài, đôi mắt phượng kia của hắn nhu hòa nhìn nàng không rời, khiến cho trong bất giác đôi gò má của nàng ửng hồng lúc nào cũng chẳng hay.
“Nương tử, không phải là ta muốn ép nàng, chẳng qua, phụ thân ta muốn trong nửa năm ta có hoàng tôn.”
Bàn tay thon dài như búp măng đang đặt trên áo trong của hắn hơi khựng lại.
Ánh Tuyết rủa thầm, lão Hoàng Đế kia đúng là âm hồn bất tán, cứ muốn ép nàng thế này thế kia.
“Phu quân, chàng như thế này thì chuyện công ngày mai lại phải dồn một đống để xử lý nữa rồi.” Ánh Tuyết nhắc nhở, dù sao nàng thấy hắn ôm đồm nhiều tấu chương mà ngủ gật trong Thư phòng cũng mới chỉ xảy ra cách đây không lâu.
“Nàng thấy đó, dù sao ta cũng say rồi, cũng không đủ tỉnh táo giải quyết, chi bằng đêm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm đi.” Đôi mắt hắn nhìn nàng mong mỏi, bàn tay hắn cũng nắm chặt lấy bàn tay nàng đang đặt trên ngực hắn.
“Để thiếp mang canh giải rượu lên cho chàng, như vậy...” Ánh Tuyết lảng tránh cái nhìn của hắn, xoay mặt đi chỗ khác.
“Ta đợi được, nhưng chỉ sợ phụ hoàng đợi không được, đám quan viên kia càng đợi không được.” Hắn dừng một lúc, lại tiếp: “Mà có nói, nàng cũng không hiểu chuyện chính trị đâu.”
Ánh Tuyết nghĩ đến lời mà Tịnh Thi nói trưa nay, ngẫm lại nếu chính bản thân nàng cứ trốn tránh việc này, cũng không phải cách, nhưng mà thời điểm này, có nên nói sự thật cho Duẫn Chiêu hay không.
Hách La Duẫn Chiêu chống tay lên giường ngồi dậy nhìn nàng, đôi mắt của hắn hệt như trong giấc mơ nàng thấy hôm đó, dù nhìn qua có vẻ hạnh phúc nhưng bên trong lại như đau đớn ẩn ẩn giấu diếm dưới đáy mắt.
Áo trong của Duẫn Chiêu ướt đẫm, dán sát vào thân thể của hắn, bắp thịt rắn chắc lộ rõ mồn một dưới lớp vải mỏng, bên dưới lớp vải đó có vài vết sẹo to nhỏ do không kịp bôi thuốc, đặc biệt là vết sẹo dài do đao tạo thành, kéo dài từ ngực trái xuống dưới bụng phải.
Nàng có chút mê man nhìn hắn, Hách La Duẫn Chiêu ngày trước vốn đã đẹp như trích tiên, nhưng hiện tại thì nét đẹp đó mang theo chút hoang dã, phong sương, càng thêm mê người.
Càng nhìn càng thấy muốn yêu thương hắn.
Ánh Tuyết nhắm mắt, tự bản thân xốc lại tinh thần, không muốn để bản thân chìm đắm vào mỹ sắc của người kia.
Nàng đang cân nhắc có nên nói rõ mọi chuyện với hắn không, nàng không muốn nàng và hắn sau khi thành thân lại xảy ra nhiều chuyện không hay, nhưng quả thật sớm muộn cũng phải đối mặt, chi bằng nhân lúc này nói cho hắn nghe.
Dưới ánh nến lay lắt, hai người bất động nhìn nhau.
Ánh Tuyết quyết định mở miệng trước: “Phu quân, nếu thiếp có thai đúng vào thời điểm này, thiếp không muốn chàng trong tương lai lại nghi ngờ chính cốt nhục của mình.”
Những lời đó chính là những điều chính nàng cất giấu bấy lâu nay.
Hắn ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc nàng.
“Nương tử, ta nào có ngu si như vậy chứ, nàng xem, thê tử của ta, ta không tin thì còn tin ai được nữa.
Với lại, ừm, y thuật nàng cao minh như thế.
Ta tin đứa trẻ mà nàng sinh ra là cốt nhục của ta.”
Nàng biết hắn muốn an ủi nàng, vỗ về nàng, thật sự chính nàng rất xúc động, không nhịn được mà lại rơi lệ.
“Phu quân, chúng ta chỉ mới vừa thành thân, tất nhiên chàng sẽ thấy như thế, nhưng sau này như thế nào, thiếp không dám đặt cược.”
Hắn cảm nhận được những giọt nước mắt vương trên lồng ngực của chính mình, ngực hắn hơi nhói lên, nhưng vẫn mỉm cười ôn nhu, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao nàng lại không dám gần gũi với hắn sau đêm tân hôn đó, hắn không nhịn được mà cúi đầu xuống ôm nàng chặt hơn một ít.
“Tuyết nhi, ta nhớ không lầm lúc gần trưa nàng nói tin ta mà, tại sao lúc này lại không muốn cược?”
Ánh Tuyết thì thào trong ngực hắn: “Chàng đang giả say phải không? Người say sao lại nhớ rõ như thế?”
“Nương tử, ta và nàng cùng nhau tạo hài tử được không?”
Hắn đã nói đến mức này, Ánh Tuyết cũng không cách nào từ chối được nữa, đỏ mặt ậm ừ.
Hách La Duẫn Chiêu lúc này vô cùng cao hứng, hắn hỏi: “Bây giờ luôn được không?”
Ánh Tuyết lại đẩy hắn ra, dùng ống tay áo che mũi lại: “Không được, chàng đi tắm xong đi.
Hôi quá!”
Hắn gọi bên ngoài: “Tử Đằng, ngươi bảo người nhanh pha nước ấm nhanh chóng cho ta đi, mang vào đây cái bồn tắm to nhất.”
Bên trong phòng này khá rộng, lại được ngăn thành nhiều tấm bình phong, thế nên vẫn có thể mang nước tắm từ bên ngoài vào mà tắm ở một gian riêng.
Nàng hơi phân vân, tại sao Duẫn Chiêu lại không đi ra phòng tắm mà nhất định muốn tắm trong này.
Thêm nữa phòng tắm còn được xây thành một cái hồ nước nhỏ, thoải mái hơn nhiều.
Đợi đến khi nước tắm được mang vào, nàng cũng hiểu ra ý đồ của hắn là gì.
Hắn bế thốc nàng lên, cười tà mị: “Nương tử, phu quân đoán nàng cũng chưa tắm mà nhỉ!”
Nước ấm trong bồn bốc lên từng đợt hơi nước, bên trong nước được thêm vào những cánh hoa đỏ rực.
Bên trong làn hơi nước, bóng dáng một đôi nam nữ khuynh thành như ẩn như hiện hôn lấy nhau.
Âm thanh kiều mị bên trong vang lên từng đợt, hơi thở bọn họ dần dần trở nên gấp rút, cả hai như hòa vào tan vào làm một với nhau.
“Duẫn Chiêu, ta yêu chàng!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...