Kết thúc yến tiệc, có vài người lên ý định muốn làm xấu mặt Ánh Tuyết.
Nhìn thấy Ánh Tuyết đứng dậy, Hách La Duẫn Chiêu vội vã đi đến nơi nàng đứng, nắm lấy bàn tay nàng.
Hắn nói: “Đa tạ nàng, đã không từ chối ta.”
Những người vốn định đi lên ức hiếp nàng, nhìn thấy Thất Vương gia nắm lấy bàn tay nàng ta thì không khỏi bực dọc rời đi.
Ánh Tuyết lắc đầu nói: “Không có gì đâu, tín vật của chàng ta cũng đã nhận.”
Thất Vương gia nói: “Vậy để ta đưa nàng về.”
Duẫn Chiêu không yên tâm để cho Ánh Tuyết trở về một mình.
Trong cung đầy rẫy bẫy rập, hắn lớn lên ở nơi này, từng bị người khác ức hiếp khinh nhục, nên hắn vô cùng hiểu rõ bản chất của những người trong cung.
Nhìn tất cả mọi người rời đi gần hết, Ánh Tuyết nói: “Dù sao cũng mới ăn xong, ta với chàng cùng đi dạo đi.”
“Nàng muốn đi đâu?”
“Đâu cũng được, tùy chàng.”
Bóng dáng hai người tay trong tay dần đi xa khỏi đại điện.
Xe ngựa chờ Ánh Tuyết đã trở về từ sớm, do Thất Vương gia căn dặn Tử Vân đi gặp người đánh xe của Trương gia thông báo từ trước.
Cả hai người ra đến ngoài đại môn, Ánh Tuyết nhìn quanh tìm xe ngựa của Trương gia để nói xa phu trở về.
Thất Vương gia thì một mức dắt nàng đến nơi để xe ngựa của hắn.
“Nàng không cần tìm xe nhà nàng, ta đã dặn trước rồi.”
Ánh Tuyết hơi đỏ mặt, cúi thấp đầu nhìn bàn tay của hắn.
Thì ra Duẫn Chiêu đã tính trước, muốn nàng cùng hắn ngồi chung một chiếc xe ngựa trở về.
Chẳng mấy chốc đã tìm được xe ngựa của hắn, khá to và hoa lệ.
Thất Vương gia đỡ nàng đi vào bên trong, còn bản thân sau đó cũng theo vào sau.
Bên trong xe ngựa rộng gấp bốn lần xe ngựa nàng dùng tiến cung, được bố trí những đồ vật hoa mỹ.
Phía trước có ba con ngựa chở xe và một phu xe kinh nghiệm.
Ngoài ra còn có vài hộ vệ đi theo bảo vệ trước và sau xe.
Nàng không khỏi thầm than, chỉ đi dạo thôi, có cần hoành tráng như vậy không!
Ngồi cạnh Thất Vương gia, nàng kéo kéo ống tay áo hắn.
Hắn thấy thế nghiêng đầu sang nhìn nàng: “Chuyện gì thế?”
Ánh Tuyết nói nhỏ: “Chúng ta chuyển sang đi loại xe nhỏ như lần trước đi! Chỉ đi dạo thôi mà!”
Hơn ba năm trước, nàng cùng Hách La Duẫn Cung chính là đi chơi mà ngồi xe ngựa to như thế này, hỏi sao không ai không nghĩ nàng là tình nhân bên ngoài của y.
Mà nàng không muốn gây thêm phiền phức cho Hách La Duẫn Chiêu, cũng như chính bản thân, đôi khi không quá lộ liễu sẽ tốt hơn.
Thất Vương gia chớp mắt nhìn nàng: “Tuân lệnh nương tử!” Sau đó nhe răng cười.
Ánh Tuyết thầm mắng: “Còn chưa gả, chàng chưa được gọi như thế!”
Xe ngựa vô cùng êm ái, không xóc nảy, bên trong chỉ có mùi long diên hương pha lẫn hương cỏ dại nhàn nhạt.
Hách La Duẫn Chiêu bảo xa phu đánh xe trở về Thất Vương phủ, không ghé ngang đâu.
Khi xe ngựa trở về Thất Vương phủ thì hắn đổi thành một chiếc xe ngựa nhỏ hơn, đi ra ngoài qua cổng phụ.
Xe ngựa này bề ngoài trông không khác gì lắm xe ngựa bình dân thông thường, nhưng ngồi bên trong thì cực kỳ êm ái.
Đi ra ngoài cũng chỉ có xa phu cùng hai người họ và Tử Đằng, Tử Vân.
Trên xe thì có thêm một ít thức ăn vặt dọc đường, đá lạnh làm mát không khí, không có thêm hương liệu nào.
Ánh Tuyết thích hương gỗ đàn hương, nhưng đi cùng với Thất Vương gia, quần áo của nàng lúc này cũng đầy mùi long diên hương, nhưng vẫn nghe ra mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.
Đi được nửa canh giờ, đôi mắt nàng không khỏi hơi lim dim, dựa đầu vào bờ vai chắc nịch của Duẫn Chiêu.
“Này...” Nàng nói.
“Sao vậy tiểu nương tử?”
“Vai chàng êm thật đấy!” Ánh Tuyết dụi dụi đầu.
“Nàng thích thì ngủ đi! Phu quân cho nàng dựa cả đời này!” Hắn cười ôn nhu, xoa nhẹ đầu nàng.
Tử Đằng và Tử Vân ngồi bên ngoài đánh xe thì trợn trắng mắt, hai người không hẹn mà nhìn nhau, cùng lúc rùng mình.
Vương gia bọn hắn cũng có lúc sến sẩm như thế này đi?
Một lúc lâu sau, hương trà thoang thoảng làm Ánh Tuyết tỉnh ngủ.
Không kìm được hít sâu mấy hơi, thật thơm!
Nhìn thấy Ánh Tuyết ngồi thẳng dậy, Thất Vương gia giải thích: “Đây là một làng nhỏ ở ngoài thành, chuyên trồng chè, chế biến chè, nấu nước chè.”
“Duẫn Chiêu, chúng ta xuống đi dạo đi!”
Hách La Duẫn Chiêu cầm lấy một cây dù màu trắng, sau đó đỡ Ánh Tuyết đi xuống.
Hắn một tay cầm ô che nắng hộ nàng, tay còn lại mang theo ít bánh trên tay.
Tử Đằng và Tử Vân đi phía theo sau hai người, trố mắt nhìn Thất Vương gia làm công việc mà người hầu nên làm.
Đi được vài bước thì Thất Vương gia quay ra sau trừng mắt với bọn hắn, thế là hai người tự giác lùi ra sau vài bước, dù bảo hộ đằng sau nhưng như không nhìn thấy đôi tình nhân trước mặt.
Tử Vân nói nhỏ: “Thất Vương gia coi như khổ tận cam lai rồi, lúc bắt đầu ta còn tưởng hai người bọn họ là không thể đến được với nhau.”
Tử Đằng vốn ít nói, chỉ gật đầu phụ họa.
Đến chiều tối thì Ánh Tuyết mới trở về Trương gia.
Bên ngoài sảnh của Trương gia lúc này chất đầy rương đồ.
Vừa nhìn thấy nàng thì Trương đại nhân và Phu nhân bước ra chào hỏi.
Rồi nói rương đồ này là phần thưởng Hoàng hậu gửi tới, tiện tay đưa cho nàng giấy ghi danh sách đồ thưởng cho nàng.
Mười vạn lượng vàng, một trăm xấp vải thượng hạng, năm mươi xấp vải trong cung, ba mươi trâm vàng, hai mươi trâm ngọc...
Đọc được vài dòng đầu, Ánh Tuyết hơi sửng sốt.
Số lượng...!có phải nhiều quá không?
“Phiền Trương đại nhân nhờ người mang đến phòng ta vậy.” Nàng nói giọng nhẹ nhàng, sau đó xoay người trở về nơi ở.
Dù sao nơi này chẳng có người ngoài, không cần gọi phụ thân.
Đợi đến khi bóng lưng Ánh Tuyết khuất đi, Trương Phu nhân có chút khó chịu nói: “Nàng ta được phong thưởng nhiều như vậy, không nghĩ đến chia cho Trương phủ một ít sao.”
Trương đại nhân nhíu mày: “Bà đừng nói bậy, cô ấy chỉ là con trên danh nghĩa của ta thôi, căn bản không có chút quan hệ gì với cái nhà này.
Trở thành nhạc phụ nhạc mẫu của Thất Vương gia cũng đã tu được mấy đời mấy kiếp rồi, là người đừng quá tham lam.”
Trương phu nhân bĩu môi đi vào trong, để gia chủ bên ngoài đứng đơn độc.
Có một con gái là Thất Vương phi, không rõ là phúc hay họa với nhà họ Trương.
Vì bọn họ đã bị buộc vào chung một chiếc thuyền với Thất Vương gia rồi.
Trưa ngày hôm sau, thái giám đến ban thánh chỉ tứ hôn Trương Tuyết Linh cho Thất Vương gia Hách La Duẫn Chiêu, ghi mười sáu ngày sau cử hành hôn lễ.
Sau thánh chỉ ban hôn một ngày, Thất Vương gia mang lễ vật đến Trương gia.
Số rương lễ vật lên đến ba mươi rương to.
Kèm theo giá y, mũ, giày, trang sức...!theo phong hào Vương Phi.
Trương gia thấy lễ vật nhiều thứ quý giá như thế, không khỏi càng thêm xem trọng Trương Tuyết Linh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...