Ngày qua ngày trôi qua, tính ra cô và hắn đã ở bệnh viện được nửa tháng.
Và từ sau khi cái chuyện ngoài vườn kia, Hạ Vy chính thứ trở một bà bầu.
Những lão ông, lão bà có mặt trong sự việc đó, mỗi lần gặp cô với Mạc Cao Kì đi đâu với nhau, mồm lại tóp tép khen, không phải cô, mà là hắn.
Cái gì mà
- " Cô bé này thật tốt số, lấy được anh chồng đẹp trai, chu đáo "- Đơn giản là hắn đi đâu thì kéo cô đi đấy, có thể nói là hắn với cô không tách nhau bao giờ cả, mà cô cũng chẳng thấy phiền vì đi với hắn, đi đến đâu đói lại được đi ăn...!haha.
Dù phân bua, giải thích đến đâu cũng chẳng ích gì.
Khổ nỗi đi với hắn đến đâu, cũng cảm thấy có ai đó săm soi, dành những ánh mắt viên đạn cho cô.
Lúc đó cô nên làm gì, đương nhiên bỏ ngoài tai thôi.
Tội cho quản gia, nghe được tin cô mang bầu là tất mặt, sáng tối mang cháo rồi chăm.
Và kể từ đó sự việc bị hoán đổi lại, cô trở thành người bệnh.
Khi cô cố nói sự thật thì bà chỉ nói:
- " Con ơi không phải ngại, hai đứa ở bên nhau 24 trên 24, không có bầu mới là lạ "- Rồi bà lại nhắc nhở...!
- " Không được chạy, ăn uống linh tinh...."
Mãi cho đến khi, cô bắt tên kia lên tiếng bằng cách nói muốn lo thai nên về nhà.
Có người tự hiểu ý, cuối cùng mặt mày mà thừa nhận là giả.
Và kể từ đấy, cô không bao giờ thấy quản gia nữa...!never...!never....!Bà giận thật rồi....!
**********
Xem nào, cô ở cạnh hắn cũng được 3 tháng rồi, mùa nối tiếp mùa, thu qua rồi thì cũng đến đông.
Ngoài trời nhiệt độ bình thường là 13 độ.
Cô sợ lạnh nhưng lại thích đông, điều đó có vẻ rất điên rồi bởi chính cô cũng không biết tại sao nữa.
Cô luôn muốn đông về, cô và bọn trẻ quây quần bên lò sưởi ấm ấp, đắp chăn rồi kể chuyện nhau nghe...!
Có lẽ năm nay sẽ khác,cô sẽ đón đông cùng hắn.
Ngắm nhìn tuyết rơi, điều cô không bao giờ thấy chán, kể cả lúc này đây.
Hạ Vy y như một nữ thần, chiếc váy trắng dài, quàng một chiếc khăn trên vai.
Cô thở ra những làn khói trắng, hai tay cô ôm lấy hai vai, đầu dựa một bên thành giường.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ bao phủ 4 viền là tuyết trắng, một buổi sáng lạnh ảm đạm, gió lạnh dù mạnh cũng không thể lùa vào căn phòng bệnh này.
- " Làm gì vậy " - Ai đó ngái ngủ, chui từ trong chăn ra, quần áo xộc xệch mà đầu tóc lại bù xù, tay mò mẫm, ôm từ sau lưng Hạ Vy.
Hắn chà má mình lên vai, tiếp xúc làn da mịn màng của cô y như một đứa trẻ.
Đôi mắt mệt lả nhắm tịt lại, vòng tay phía bụng cô, ôm chặt hơn.
- " Ngồi ngẫu hứng "- Hạ Vy cười nhẹ, dù có nói người đàn ông này ép buộc cô nhưng có lẽ bây giờ là không phải.
Cô cũng đã dần quen với việc có một người đàn ông bên cạnh.
Tuyết rơi ngày càng dày, đến nỗi cả bầu trời trắng xóa lại.
Mạc Cao Kì xoay chuyển người và cả người cô, gối lên chân Hạ Vy.
Hắn quay đầu về phía bụng cô, mùi hương từ cơ thể dần phả lên.
Một mùi hương nhè nhẹ mà trong tất cả người phụ nữa hắn qua lại chẳng ai có.
Hắn nắm một bên tay cô, xoa nhẹ bàn tay.
Ngón tay cô lạnh buốt cũng trở nên ấm dần.
- " Hạ Vy "
- " Hả " - cô cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm chan chứa một điều không thể nói.
Bàn tay co trắng muốt, nhẹ vuốt những lọn tóc con.
- " Có phải em đang nhớ nhà?"- Đây đà điều hắn thấy rõ trong mắt cô, cô hay ngồi thất thần và những ngày ở đây cô rất thương yêu lũ trẻ con.
Hình ảnh cô cùng lũ trẻ ngồi cùng nhau kể chuyện rồi hát hò, vẽ vời...!như muốn ám ảnh hắn.
Hắn tự hỏi...!hắn có quá đáng quá không?
Hoàn cảnh của cô không phải ai cũng có thể thấu hiểu, từ một cô nhi lên thành thị xa gia đình, đối thẳng với mặt đen tối của xã hội, chịu những vết thương từ tinh thần rồi thân xác.
Rồi tựa một chú chim,gãy cánh bị nhốt trong lồng.
Hay một đóa hoa xinh đẹp bị gìn giữ trong ống kính.
Tất cả mọi thứ hắn đều biết, chẳng qua không nói.
Lần đầu hắn biết thương xót một ai đó.
Nhìn khuôn mặt thoát tục rồi nụ cười thánh thiện, tội lỗi của hắn càng nhân lên gấp nghìn lần.
Hạ Vy không trả lời, cô chỉ cắn môi.
Đúng là không điều gì có thể giấu người đàm ông này.
- " Cúi xuống đây "- Hắn nhìn cô nói.
Đương nhiên Hạ Vy cũng không hiểu ý mà làm theo.
Khi cô vừa cúi, hắn dùng tay giữ gáy cô, nâng đầu lên để hai môi chạm nhau rất nhẹ.
Hắn hôn mặt môi cô,miết nhẹ trên cánh hoa mềm mìn.
Ban đầu cô có hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng nhắm mắt như chấp thuận.
Nhận được điều này, hắn càng bạo.
Len sâu vào trong khoang miệng cô, mân mê uốn lượn một lúc lâu.
Chỉ biết đến khi thả ra, môi cô đỏ ửng lên, ướt át bóng nhậy lên.
- " những đứa trẻ bây giờ sống rất tốt "- Hắn vuốt má cô nói.
Cô biết khi hắn nhận tài trợ, mọi đứa trẻ đều được đến trường, những đứa trẻ bị bệnh cũng đang được chăm sóc ở bệnh viện tốt nhất...!trại trẻ cũng được tu sửa lại rồi vú nuôi không phải làm mương kiếm tiền nữa, bởi tiền trợ cấp trong một tháng của hắn cũng đủ bằng một năm của vú nuôi.
Vui không? Vui chứ, cô rất vui vì điều đó.
Hắn làm cho cô quá nhiều việc, cô cũng chẳng muốn đòi hỏi thêm, hắn muốn nào cô sẽ như vậy.
Cô thà hi sinh mình để họ có cuộc sống tốt đẹp hơn.
- " Hì...!"- Hạ Vy mỉm cười,mà không biết đã chạm đến nhịp đập tim ai đó.
Lần này cô chủ động cúi xuống, chỉ rất nhẹ đặt môi lên môi hắn, chỉ là trong chốc lát nhưng cũn để lại trong hắn một nỗi cô đọng rất lâu.
- " Cảm ơn...!và tôi sẽ ở bên anh "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...