Cầu hôn?
Đang là xử lý ly hôn trong toà, vậy mà lại cầu hôn?
Cái thao tác này, trừ Giang Ánh Nguyệt bên kia đã sớm liệu đến, những người khác đều trừng trợn cả con mắt.
Quan toà trực tiếp cũng không biết nên phán xét cho vụ án này rốt cuộc là như thế nào.
Hồ Thiến Vân nhớ kỹ tất cả thời gian đã Đới Thịnh Duệ đi qua, nhớ kỹ từng điểm tình cảm hôn nhân tích tụ lại gần ba mươi năm. Cho nên khi Đới Thịnh Duệ quỳ một chân trên đất lấy ra chiếc nhẫn nói muốn đang cầu hôn thêm một lần nữa, mọi sự uỷ khuất cùng bức bối trong lòng Hồ Thiến Vân toàn bộ đều biến mất.
Giang Ánh Nguyệt ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy dì của mình đến tận lúc này vẫn chưa lao ra, liền thấp giọng nhắc nhở nói: “Dì a, loại tình huống này mặc dù con chưa từng gặp qua, nhưng nếu con đã là đại diện luật sư cho bản án, cho dù là xảy ra cái dạng này, con cũng từ lâu nắm chắc giúp dì có thể ly hôn được!"
"Nói nhăng gì đấy, dì con tuổi đã cao, nửa đời sau biết tìm ai mà chăm sóc cùng dì chống gậy đến cuối con đường đây."
Hồ Thiến Vân nói, vuốt nước mắt, hướng thẳng đến Đới Thịnh Duệ mà chạy đến.
Giang Ánh Nguyệt khóe miệng không nhịn được có chút nhếch lên bên trên, hết thảy, đều trong dự liệu của cô!
Thời điểm Giang Ánh Nguyệt cười, đột nhiên cảm giác có một ánh mắt như muốn thiêu cô ở phía sau lưng, nhịn không được quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng hai người “quen” ngồi ở đó.
Sở Hàn Thành ánh mắt nhiều hứng thú nhìn chằm chằm Giang Ánh Nguyệt, Giang Ánh Nguyệt lập tức liền trả về cho anh một ánh mắt bén nhọn, đồng thời dùng ánh mắt nhắc nhở anh, nhớ kỹ thực hiện đem phúc lợi cho toà luật của cô.
Tư Nhạc thấy ánh mắt của Sở Hàn Thành cùng Giang Ánh Nguyệt trao đổi nhau thì thắc mắc nhẹ giọng hỏi: "Đại thiếu, Giang luật sư đây là cố ý a? Cô ấy giống như từ đầu tới cuối đều không có thật nghĩ muốn để Đới tiên sinh ly hôn a."
"Nữ nhân này rất có tâm cơ cùng thủ đoạn."
Cô rõ ràng có thể nói thẳng lên cho quan toà, anh cũng không cần lo lắng việc Đới Thịnh Duệ có vấn đề khi làm việc hay không. Đáng hận là nữ nhân này, chẳng những không nói, còn tiện thể tay hốt một đống yêu cầu có lợi lấy từ anh nữa chứ!
Rất tốt, anh nhớ kỹ!
Tư Nhạc lặp đi lặp lại nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của thiếu gia nhà mình,ông trời ngó xuống mà xem đi, Sở Hàn Thành lúc nào mà lại dùng loại ánh mắt này nhìn qua nữ nhân a.
Trong suốt hai mươi chín năm qua, trong ánh mắt của anh liền chưa hề chân chính nhìn kỹ qua bất kỳ nữ nhân nào có được hay không?
Bên ngoài toà án, La Tử Gia nhẹ nhàng đụng đụng khuỷu tay Giang Ánh Nguyệt nói: "Trời ạ, người mới nhận chức boss mới của chúng ta vừa rồi nhìn em rất có ý tứ, rất có ý tứ a!"
"Cái gì gọi là rất có ý tứ chứ, căn bản anh ta chính là hận không được đem em róc xương tróc thịt được không? Đi, em không thèm nghe chị nói nữa, buổi chiều em còn có chuyện rất trọng yếu. Đi trước một bước a."
Nói xong, Giang Ánh Nguyệt liền chuẩn bị chuồn đi. Sau lưng, đột nhiên truyền tới một âm thanh băng lãnh.
"Giang luật sư, phiền cô hỗ trợ cho Đới tiên sinh một chút, công ty cho ông ấy hai ngày nghỉ, để ông ấy xử lý chuyện trong nhà cho thật tốt."
"Sở tiên sinh, tôi là nhân viên của anh sao? Tôi vì sao lại phải vì anh mà cực khổ lao động giùm hả?"
Giang Ánh Nguyệt trên mặt cô biểu lọp không chút cảm xúc bất kỳ gì, không thân không gần, không gần không xa, nhưng lại vừa lúc lại có mang theo một chút sự tự tin và kiêu ngạo. Vẻ mặt như thế, tổng là dễ làm cho người đối phương có cảm giác đáng tin tưởng.
Bất quá, Sở Hàn Thành lại rất muốn xé rách cái mặt nạ này của Giang Ánh Nguyệt.
"Giang luật sư chẳng lẽ quên sao, tôi làđại cổ đông của toà luật của cô, thân là đại cổ đông lớn nhất, tôi nghĩ, phúc lợi cái gì ……"
"Ha ha, chuyện một câu nói, Sở tiên sinh trả lại vấn đề phúc lợi đi, anh nhìn, dượng của tôi chẳng phải đang tới sao?"
Giang Ánh Nguyệt nói lời này, đằng sau Hồ Thiến Vân liền kéo Đới Thịnh Duệ tay trong tay âu yếm cùng đi ra.
Vừa nhìn thấy Giang Ánh Nguyệt, Đới Thịnh Duệ lập tức cười tiến lên đây ôn hòa mà hỏi: "Nguyệt nhi, con cùng dượng và dì đi ăn cơm trưa đi, dượng đã đặt phòng vip của nhà hàng món Pháp nổi tiếng nhất rồi."
"Dượng à, nếu là đã chọn đi ăn phòng ăn riêng trong nhà hàng Pháp, vậy con tự nhiên không thể đi làm kỳ đà cản mũi rồi. Sở tiên sinh nói, cho hai ngươi ngày nghỉ xử lý chuyện gia đình, con buổi chiều còn có chuyện, đi trước một bước đây."
"Ài, Nguyệt nhi, con chờ một chút."
Nói xong, Đới Thịnh Duệ theo sau.
Giang Ánh Nguyệt chờ ở chỗ ấy, Đới Thịnh Duệ vỗ vỗ tay của cô nói: "Nguyệt nhi, cảm ơn con, nếu không phải là do con mạnh mẽ thúc đẩy dì của con đi đường này, dượng chỉ sợ hiện tại dù vào nhà cũng không thể vào được đấy chứ. Bất quá con yên tâm, về sau, mặc kệ công việc có bao nhiêu bận bịu, dượng nhất định sẽ tận lực giảm bớt thời gian để có thể ở cùng dì của con."
"Dượng, chúc mừng dượng, bất quá, dì về sau, cũng làm phiền dượng rồi."
"Đi thôi, không phải còn có chuyện sao?"
"Gặp lại sau."
Giang Ánh Nguyệt bên này nói cho hết lời, bên kia liền chuẩn bị rời đi.
Sở Hàn Thành lặng lẽ đứng ở một bên, nhìn thấy dáng vẻ của Giang Ánh Nguyệt cùng Đới Thịnh Duệ, liền càng là rõ ràng Giang Ánh Nguyệt vì vợ chồng Đới Thịnh Duệ mà dụng tâm lương khổ.
"Tất cả mọi tài liệu về Giang Ánh Nguyệt, sau một tiếng, đưa đến phòng làm việc của tôi, tôi muốn biết rõ ràng mọi chuyện về cô ta."
Tư Nhạc giật nảy mình, đại thiếu nhà hắn lại để hắn điều tra thông tin của một nữ nhân sao?
"Đại thiếu, ngài muốn tôi điều tra một nữ nhân?"
Sở Hàn Thành có chút nhíu mày: "Trong mắt tôi, cô ta dù sao cũng không phải là một nữ nhân."
"A……" Không phải nữ nhân, vậy thì là nữ siêu nhân ư?
Đương nhiên, lời này Tư Nhạc dĩ nhiên không dám nói ra, hắn sợ Sở Hàn Thành đánh nổ đầu hắn mất.
Giang Ánh Nguyệt vừa muốn đi, từ cổng ra vô của toà đã có một chiếc xe màu đỏ chỏi phát ra một tiếng mãnh sát ở nơi đó, Tiêu Thanh Ngư liên tục không ngừng từ trên xe bước xuống liền hướng thẳng đến Giang Ánh Nguyệt chạy tới.
"Ánh nguyệt, Đồ Đồ đại bảo bối không thấy đâu cả."
"Cậu nói cái gì, con trai tớ không thấy đâu?"
Giang Ánh Nguyệt trên mặt lập tức nháy mắt biểu lộ sụp đổ, mặt mũi tràn đầy bối rối, trên tay nắm thật chặt cánh tay Tiêu Thanh Ngư.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi của Tư Nhạc bất thình lình reo chuông.
Nhận nghe điện thoại sau, Tư Nhạc có chút khó khăn nhìn về phía Sở Hàn Thành.
"Đại thiếu…… đứa bé kia, tự xưng là con của ngài, đi đến công ty tìm ngài rồi………”
"Ai? Cái gì con của tôi?"
Khuôn mặt điển trai của Sở Hàn Thành trừng to mắt, chất đầy sự hoang mang và khó coi.
Tư Nhạc cuu đầu lén nhìn Giang Ánh Nguyệt bên cạnh, tận lực thấp giọng nói: "Cái kia a…… chính là con trai của Giang Luật Sư, Giang Dữ Đồ.”
m thanh của Tư Nhạ tuy là đã cật lực nói nhỏ, nhưng Giang Ánh Nguyệt vẫn nghe thấy được.
Đối với con trai, Giang Ánh Nguyệt lập tức cái gì khí thế đều đem ra hết, lập tức tới hỏi: "Cậu nói cái gì, con trai tôi lại ở trong công ty của các người? Thằng bé vì cái gì muốn đi công ty của các người? Các người muốn làm cái gì với con trai của tôi, hai người có biết hay không, lừa gạt trẻ nhỏ chính là……"
Giang Ánh Nguyệt lời nói còn chưa nói xong, liền bị Sở Hàn Thành lời nói lạnh như băng cho đánh gãy khúc sau.
"Con của cô tự xưng là con của tôi để trà trộn vào công ti, Giang luật sư, tôi có phải là cũng có thể hoài nghi cô lợi dụng con trai mình vì muốn đánh cắp cơ mật của công ty tôi?" Thật có lỗi, anh tuy không thích nữ nhân, nhưng mà, anh ghét nhất người khác vu hãm anh!
Giang Ánh Nguyệt:"……"
Quần chúng ăn dưa:"……"
Vào lúc hai người kia trừng mắt với nhauáng chừng hai giây,điện thoại của Tư Nhạc lại một lần nữa vang lên. Nhìn thoáng qua trên màn hình ghi “ kiều thiếu khanh “, hắn liền lập tức nhận nghe cuộc điện thoại.
Mười giây sau đó, Tư Nhạc trừng to mắt, giật mình đến nỗi tròng mắt đều sắp rơi ra luôn rồi.
Bởi vì, hắn rất rõ ràng nghe được từ mấu chốt trong lời nói của Kiều Thiếu Khanh qua cuộc điện thoại này đó là: thân tử giám định, kết quả, mức độ phù hợp, là một trăm phần trăm……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...