"Cút! Dám giết em trai chưa ra đời của mày, Giang gia chứa không nổi mày."
Mưa to dưới tiếng sấm, còn phát ra những âm thanh đáng sợ, thiếu nữ quỳ gối trước vườn hoa của cổng lớn, để mặc nước mưa cọ rửa thân thể yếu ớt của cô.
Mọi thứ sớm đã không thể phân biệt rõ được trên mặt cô đến cùng là nước mưa hay là nước mắt, nhưng thiếu nữ vẫn như cũ quỳ thẳng tắp, quật cường hô: "Tôi không có đẩy cô ấy, là chính ả tự ngã xuống cầu thang, không phải tôi hại ả sẩy thai."
Nam nhân thái độ cường ngạnh: "Giang Ánh Nguyệt, Tao cho mày năm phút đồng hồ, lập tức cút ra khỏi Giang gia. Hiện tại đi, mày còn có thể còn một cơ hội sống, nếu không tao báo cảnh sát thì mày chính là tội phạm giết người."
"Ông là cha ruột của tôi, thi cốt mẹ tôi còn chưa lạnh, ông vì cái gì đối xử với tôi như vậy? Ả vẫn là bạn học của tôi, ông vì cái gì có thể cùng cái tiện nữ nhân kia làm ra loại chuyện này."
Giang Ánh Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn cha mình.
"Ngậm miệng, cái gì tiện nữ nhân, cô ấy là mẹ kế của mày!"
Nam nhân trong khẩu khí mang theo tức giận, không cho người khác chửi bới “vợ yêu” của hắn nửa câu.
Giang Ánh Nguyệt đáy mắt có hận, hai mươi năm tình cảm vợ chồng, so ra kém tình nhân nửa năm triền miên. Hai mươi năm cha con chi tình, cũng so ra kém mẹ kế một câu: cô ta đẩy em xuống lầu, giết con của em.
"Mẹ kế? Ông là đang quên rằng cô ta cùng tôi đồng dạng lớn lên, là bạn học của tôi, đã từng là bạn thân nhất của tôi sao? Các người liền không sợ có báo ứng?"
"Giang Ánh Nguyệt, mày còn cố chấp mê bất ngộ như vậy, đừng trách tao không niệm tình cảm cha con. Nếu mày không xin lỗi, ngày mai tao liền đăng báo nói tao cùng mày cắt đứt quan hệ cha con."
Cắt đứt quan hệ cha con? Theo một tiếng sấm nổ vang lên, Giang Ánh Nguyệt ngược lại là bắt đầu thanh tỉnh. Vô luận cô quỳ làm sao, cầu xin làm sao, người đàn ông này rốt cuộc cũng không phải là cha, Giang gia này cũng lại không phải nhà của cô nữa rồi. Cô sớm nên biết vào lúc thời điểm mẹ cô quỳ xuống cầu xin, liền thấy rõ hết thảy.
Giang Ánh Nguyệt không còn quỳ, mà là chống đỡ thân thể chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói: "Đây hết thảy đều là lỗi của tôi, tôi đáng lẽ không nên đem Tạ Vũ Tuyền về nhà, để ả có cơ hội bò lên trên giường của ông. Giang Hoằng Văn, ông nghe rõ đây. Tôi không có mẹ kế, bởi vì tôi ngay cả cha thân sinh đều không có. Không phải ông muốn cùng tôi cắt đứt quan hệ, mà là tôi muốn cùng ông cắt đứt quan hệ cha con. Tôi thề, những thứ tôi cùng mẹ đã mất đi, rồi cuối cùng cũng sẽ có một ngày tôi từ ông cùng Tạ Vũ Tuyền đòi lại tất cả!"
Nói xong, Giang Ánh Nguyệt chống đỡ thân thể rã rời, từng bước từng bước đi ra cổng tòa nhà có vườn hoa tuyệt đẹp này.
Màn mưa dày đặc, Giang Ánh Nguyệt chẳng có mục tiêu rõ để đi tới, bỗng nhiên một chùm ánh sáng không ngừng chói lên tại trước mắt cô. Giang Ánh Nguyệt đưa tay che ở trước mắt, cô muốn nhìn rõ chùm ánh sáng chói kia ở đâu để còn biết phương hướng để tránh đi, thế nhưng lại chỉ nhìn thấy chiếc xe kia càng ngày càng gần.
Cô muốn di chuyển rời khỏi, thế nhưng là chân chìm nặng xuống căn bản nhấc không nổi. Rốt cục, mí mắt cũng nặng trĩu khép lại, thân thể cô lắc lư hai lần, liền ngã xuống. Triệt để nhắm mắt lại lúc đó, một luồng ánh ở trước mắt cô dần dần biến thành một chiếc xe rồi sau đó cô chỉ cảm nhận được màu đen trắng……
"Thiếu gia, có người người giả bị đụng!"
Lái xe một cước phanh lại, bối rối thét lên.
Sau xe tại chỗ ngồi, một người đàn ông tuấn mỹ mí mắt đều không cần ngẩng lên nhìn một cái, chỉ không nhịn được nói: "Vậy cậu cứ cán tới a."
Người lái xe trẻ tuổi ngầm xoa xoa vô-lăng. Nói đùa, cán tới? Chắc chắn sẽ không thể cán tới, đây vốn không có khả năng cán tới a! Thế là tranh thủ thời gian mở cửa xe nhảy xuống đi đến đằng trước xem xét.
Mắt thấy xe còn một khoảng cách người hơn một mét, người lái xe đi lên vỗ vỗ gò má Giang Ánh Nguyệt, lại trong một cái chớp mắt cảm nhận được sự nóng hổi trên mặt của Giang Ánh Nguyệt.
"Thiếu gia, người té xỉu, giống như ngã bệnh."
Người đàn ông tuấn mỹ vẻ mặt biểu lộ vài tia ghét bỏ, không nhịn được nói: "Ném vào cốp phía sau, cẩn thận đừng làm bẩn xe của tôi."
Lái xe trẻ tuổi bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm lấy Giang Ánh Nguyệt, đem cô nhét vào không gian chật hẹp. Cứ cho là không gian chật hẹp, nhưng Giang Ánh Nguyệt cũng thực sự rất mảnh mai, vẫn thật là sau khi bị nhét thì vẫn vào vừa đi.
Lái xe trở lại ghế lái, lần nữa xin chỉ thị: "Thiếu gia, bây giờ chúng ta đem người đưa vào bệnh viện sao?"
"Cậu có thời gian đưa cô ta đi bệnh viện sao?"
Lái xe trẻ tuổi lắc đầu:"Không có, chúng ta còn phải đi tham gia một tiệc rượu quan trọng, tuyệt đối không thể tới trễ."
Người đàn ông tuấn mỹ có chút bực bội nói: "Kiều thiếu khanh không phải có phòng khám bệnh ở phía trước sao, ném cho hắn đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...