Người trong đại sảnh An Quốc Hầu phủ đều kinh sợ nhìn Tô Oản, nha đầu này thật to gan, dám trước mặt Tĩnh Vương thế tử nói hắn là nữ, tuy rằng thế tử gia lớn lên so với nữ tử còn đẹp hơn nhưng một cái nam nhân bị nói thành nữ tử chỉ sợ sẽ không có người nào vui vẻ, mọi người rất nhanh đem ánh mắt từ trên người Tô Oản dịch chuyển đến trên người Tĩnh Vương thế tử Tiêu Hoàng, quả nhiên sắc mặt của hắn âm trầm, con ngươi tỏa ra ánh sáng lạnh, âm u nhìn chòng chọc vào nữ tử trước mắt, dường như rất muốn giết chết nàng.
Tô Oản đương nhiên có thể cảm nhận được lệ khí từ trên người Tĩnh Vương thế tử, chẳng qua lúc này vị thế tử gia này chỉ còn lại phẫn nộ, mà không tiếp tục nhìn chằm chằm quan sát nàng, xem ra, nàng đã trốn được một kiếp, nàng sở dĩ phải nói những lời chọc giận người khác như vậy là để chuyển dời sự chú ý của hắn.
Tô Oản vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang định mở miệng giảm bớt sự tức giận của vị gia này, thì lúc này An Quốc Hầu Tô Bằng mới nhận ra người nói những lời lúc nãy là nữ nhi của mình, cả khuôn mặt đều bị dọa trắng bệch, liền bên cạnh hắn vợ cả Quảng Dương quận chúa cùng lão thái quân đều bị dọa không nhẹ, sợ vị gia này giận giữ giết Tô Oản, đương nhiên giết Tô Oản cũng không sao, nhưng nếu vị gia này giận lây sang An Quốc Hầu phủ thì phải làm sao?
Tô Bằng nhanh chóng chạy ra quỳ xuống kêu lên: “Thế tử gia, đây là tiểu nữ trong nhà, đầu óc nàng không tốt, sinh ra đã là một đứa ngốc, mong thế tử gia thứ lỗi.”
Tô Bằng vừa dứt lời, trong đại sảnh mọi người liền hiểu rõ, thì ra là vậy, bọn họ còn khó hiểu tại sao gan nữ nhân này sao lại to như vậy, không nghĩ tới lại là đứa ngốc của An Quốc Hầu phủ.
Ngốc nghếch thì biết gì đâu, cho nên mới dám ăn nói huỵch toẹt ra như vậy, chẳng qua không biết vị gia này có bỏ qua cho kẻ ngốc này hay không mà thôi.
So với người khác là vẻ mặt hiểu rõ, Tô Oản lại phát điên trong lòng, ánh mắt hơi híp lại nhìn về hướng An Quốc Hầu, lão cha hời này của nàng từ xưa tới nay luôn mặt kệ sự sống chết của nguyên thân, cho nên trong mắt nàng hắn chính là đồ cặn bã, bây giờ còn tại đại sảnh đầy người như vậy nói nàng là đồ ngốc, đã như vậy thì đừng trách nàng mượn đao giết người.
Tô Oản nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tĩnh Vương thế tử cười tít mắt nói:
“Tỷ tỷ, làn da của ngươi thật trắng, thật mềm, lông mày vừa cong vừa đẹp, con mắt lại to lại sáng,...”
Người trong đại sảnh theo từng lời của Tô Oản phát ra mà trái tim treo lên càng ngày càng cao, mặt của người trong phủ An Quốc Hầu càng ngày càng trắng bệch, An Quốc Hầu Tô Bằng ngay cả lòng muốn chết cũng đều có, cái đồ nghiệt nữ này, nghiệt nữ a, ngày xưa hắn nên bóp chết nàng mới đúng, như vậy đại họa hôm nay sẽ không giáng xuống An Quốc Hầu phủ, nếu hôm nay không có việc gì, hắn nhất định sẽ giết chết cái đồ tai họa này.
Tô Bằng một bên nghĩ một bên không ngừng mà tự trách: “Thế tử gia, hạ quan dạy con không nghiêm, thỉnh thế tử gia đừng tức giận, đợi quay về hạ quan sẽ nghiêm ngặt quản giáo nữ nhi.”
Tô Bằng nói xong liền nhìn về phía Tô Oản hung hăng quát: “Ngậm miệng, lại dám nói bậy liền kéo xuống vả miệng.”
Trong mắt Tô Oản lóe lên tia cười cợt, một chút cũng không thèm để ý, mục đích của nàng đã đạt đến, không cho nói nữa liền không nói thôi.
Tĩnh Vương thế tử này rõ ràng đang tức giận, hắn mà tức giận thì sẽ có người bị xui xẻo, mình là một người ngốc, hắn không thể động thủ với mình, mà đã không thể động thủ với mình thì người làm phụ thân như An Quốc Hầu Tô Bằng sợ rằng sẽ phải chịu thay rồi.
Tô Oản vừa nghĩ xong, trên đầu liền phát ra âm thanh âm u: “Đa tạ An Quốc Hầu đã nhận ra được là mình dạy dỗ không nghiêm, tất nhiên là phải cam tâm chịu phạt.”
Lời nói âm u vừa dứt, mặt của An Quốc Hầu Tô Bằng càng thêm tái nhợt, bờ môi cũng không nhịn được mà run lên, chẳng qua cũng chẳng dám nói thêm điều gì, sợ là nếu lại nhiều lời, Tĩnh Vương thế tử sẽ trừng phạt tất cả người trong An Quốc Hầu phủ, vì vậy Tô Bằng lập tức mở miệng: “Thỉnh thế tử gia trách phạt.”
Tiêu Hoàng không nhanh không chậm hạ lệnh: “Người đâu, An Quốc Hầu dạy dỗ không nghiêm, khiến nữ nhi phạm phải sai lầm lớn, kéo xuống đánh hai mươi đại bản, tin rằng An Quốc Hầu gia sẽ ghi nhớ lần giáo huấn này, về sau sẽ nghiêm túc dạy dỗ nữ nhi của mình.”
Trong đại sảnh, thủ hạ của Tiêu Hoàng như sói như hổ mà vọt tới, kéo An Quốc Hầu ra ngoài.
An Quốc Hầu phủ vợ cả là Quảng Dương quận chúa biến sắc mặt, chạy ra dập đầu xin tha: “Thế tử gia thủ hạ lưu tình, đây không phải là lỗi của hầu gia, nữ nhi này từ nhỏ đã là một kẻ ngốc, hầu gia căn bản không thể nào dạy nàng được.”
Quảng Dương quận chúa vừa nói xong, Tô Oản cũng bổ nhào tới, túm chặt vạt áo bào của Tĩnh Vương thế tử Tiêu Hoàng, khóc la liên tục: “Tỷ tỷ, ngươi không nên tức giận, đừng đánh phụ thân của ta, ngươi mau bỏ qua cho phụ thân ta đi, hu hu, sau này Oản Oản không dám nói lung tung nữa.”
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn Tô Oản, rồi lại nhìn sang Tĩnh Vương thế tử, quả nhiên nhìn thấy mặt của Tĩnh Vương thế tử càng thêm khó coi, bởi vì vị tiểu thư này của An Quốc Hầu phủ chẳng những kêu thế tử gia là tỷ tỷ mà còn dám lôi kéo áo bào của hắn, phải biết rằng vị gia này ghét nhất chính là có người đụng tới hắn.
Bây giờ chỉ sợ chuyện An Quốc Hầu gia bị trượng hình là không thể giảm được rồi.
Mọi người đang nghĩ, quả nhiên liền nghe thấy âm thanh lạnh như băng của Tiêu Hoàng vang lên: “Còn không mau kéo xuống.”
Thủ hạ của Tiêu Hoàng lập tức dẫn An Quốc Hầu Tô Bằng ra ngoài, sắc mặt mỗi người trong An Quốc Hầu phủ đều tái nhợt, Quảng Dương quận chúa trừng Tô Oản, hận không thể bóp chết nữ nhân này.
Đáng tiếc, Tô Oản ngay cả liếc cũng lười liếc nàng, chỉ hướng về phía Tĩnh Vương thế tử Tiêu Hoàng kêu khóc: “Tỷ tỷ, ngươi đừng đánh cha ta, về sau ta sẽ không nói lung tung nữa, sẽ không nói nữa.”
Tô Oản vừa dứt lời, Sỏa Nha ở phía sau cũng bổ nhào ra, đau lòng khóc lớn lên: “Thế tử gia, ngươi đừng đánh hầu gia của chúng ta, ngươi đánh hầu gia của chúng ta, chúng ta cũng không sống nổi, hu hu, hầu gia nhất định sẽ đánh chết chúng ta.”
Một chủ một tớ khóc cực kì đau lòng, nước mắt nước mũi tèm lem, mọi người trong đại sảnh cho dù lúc nãy có tức giận thì giờ khi nhìn thấy Tô Oản cùng nha hoàn của nàng khóc đau lòng như vậy đều không nhịn được mà cảm thấy đồng tình, vị tiểu thư này của An Quốc Hầu phủ cũng thật đáng thương, từ nhỏ liền mất mẹ, lại là thứ nữ, còn bị ngốc, ở trong An Quốc Hầu phủ sinh hoạt còn không bằng một người hầu, thật là đáng thương, nhìn nàng tuy ngốc nhưng cũng biết rằng nếu hôm nay thế tử gia đánh phụ thân của mình thì mình sẽ sống không nổi.
Tất cả mọi người lại nhìn về phía Tĩnh Vương thế tử Tiêu Hoàng, trên mặt Tiêu Hoàng phủ kín một tầng sương lạnh, con ngươi ám trầm, nhếch môi cười, nụ cười này phảng phất như hoa sen trên đỉnh núi tuyết, tỏa ra hương thơm say lòng người, khiến người muốn tới gần mà không dám, thanh âm thanh lãnh của hắn vang lên:
“Bổn thế tử cũng thật muốn nhìn thử một chút, hầu gia có khi nào sẽ vì hai mươi đại bản mà giận đến mức giết cả nữ nhi của mình không? Nếu hắn có thể giết nữu nhi của mình, vậy thì cũng là một nhân vật lợi hại, không biết Hoàng thượng có cảm thấy thất vọng khổ sở khi có một thần tử như vậy không?”
Chỉ một lời nói như vậy cũng đủ làm cho sắc mặt của An Quốc Hầu Tô Bằng càng thêm trắng bệch, vốn dĩ hắn còn có ý muốn giết chết nữ nhi này nhưng Tĩnh Vương thế tử vừa nói như vậy cũng làm hắn hiểu rõ một việc, nếu hắn thực sự giết chết nữ nhi ngốc này, không cần nói cũng biết, đám quan trên triều kia chắc chắn sẽ không tha cho hắn, cuối cùng chỉ sợ Hoàng thượng cũng thất vọng về hắn, một thần tử như vậy còn dám dùng sao, cho nên hôm nay, cho dù hắn muốn đánh ai cũng không thể giết chết đồ nghiệt nữ này.
Tô Bằng nghẹn một hơi suýt chút thở không ra, sắc mặt khỏi nói cũng biết có bao nhiêu khó coi.
Trong thính đường rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm, bởi vì thế tử gia nói câu này đồng nghĩa với việc cho dù An Quốc Hầu có tức giận bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể cho người giết đứa ngốc này, trừ phi hắn chán sống rồi.
Tô Oản cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi mặt xuống, trong mắt không có một giọt nước mắt nào, ngược lại khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh, An Quốc Hầu, đây chỉ là bắt đầu, đừng cho rằng ta không biết ngươi đã từng muốn giết chết ta, chẳng qua bởi vì có câu nói này của Tĩnh Vương thế tử cùng với một đám triều thần trong sảnh nên mới dừng lại, nhưng ta cũng thật muốn xem, ngươi dám can đảm giết ta không?
Cửa lớn An Quốc Hầu phủ, Tô Bằng bị thủ hạ Tiêu Hoàng mang ra ngoài lĩnh phạt, không nghĩ tới còn chưa kịp đánh, ngoài cửa liền truyền vào một âm thanh trong trẻo: “Tĩnh Vương thế tử, không biết thế tử gia có thể dựa vào cảm tình mà nể mặt ta hôm nay tạm thời bỏ qua cho An Quốc Hầu được hay không?”
Ngoài cửa có mấy đạo thân ảnh bước đến, mỗi người đều mặc cẩm tú áo bào, giơ tay nhấc chân đều toát ra phong thái sáng rỡ, những người này vừa đứng trong đại sảnh liền khiến cho đại sảnh trở nên sáng ngời, đám quần thần trong đại sảnh nhìn người vừa tới, mỗi người đều cung kính hành lễ: “Hạ quan diện kiến Tương Vương điện hạ, Ninh Vương điện hạ.”
Tô Oản vừa nghe đến lời nói của bọn họ liền nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía người dẫn đầu trong đám người đó, đó chính là Tây Sở Thất hoàng tử Tương Vương, mẫu phi của Tương Vương xuất thân từ phủ Tể Tướng, hiện nay là Đức phi, vị Tương Vương điện hạ này chính là vị hôn phu của Tô Oản, không nghĩ đến hôm nay hắn cũng đến đây, còn mở miệng xin tha cho An Quốc Hầu, hắn là vì muốn mượn sức An Quốc Hầu phủ hay là bởi vì bản thân là con rể của An Quốc Hầu phủ? Nhưng mà hình như từ trước đến nay hắn chưa từng thừa nhận mình là vị hôn thê của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...