Lúc này tại Hội Sở Khải Triệt bốn người Đàm Khúc Khuê đang xôn xao cả lên.
Đàm lão tứ đập bàn, dõng dạc mà khẳng định: “Thật mà! Tôi nói đều là sự thật đấy! Tôi thật sự là đã trông thấy Lục Hàn và một người phụ nữ đi ra từ cục dân chính!”
Hai người kia đá ánh mắt nhìn nhau, rõ là không tin lời mà Đàm lão tứ vừa nói ra.
Lục Khắc nâng ly rượu vang trong tay, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Đàm lão tứ.
“Thôi đi, cậu tưởng ai sẽ tin cậu? Anh tôi đi kết hôn với ai mà tôi lại không biết cho được à.”
Tứ Bách Lạc ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành, thêm vào mấy câu:
“Phải đấy! Người khác thì không nói, sao đến cậu cũng như vậy.
Mấy năm này người theo đuổi Lục Hàn còn ít sao, nhưng cậu ấy trong lòng đều không chứa nổi một hạt cát.
Sao có thể tự dưng lại đi kết hôn với ai được.
Đàm Khúc Khuê, có phải cậu hoa mắt rồi không?”
Những lời này cũng không phải không có lý.
Đàm lão tứ thực sự là không thể phản bác được những gì hai người này nói.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Anh ta là thật sự trông thấy Lục Hàn đi ra từ cục dân chính với người phụ nữ nào đó mà.
Ai thì còn có thể nhìn lầm được, chứ Lục Hàn đó thì sao có thể.
Cái khí chất đó, gương mặt đó, huống hồ đều là chỗ bạn bè lâu năm sao có thể nói là nhìn lầm.
Ể nhưng mà vấn đề hình như không phải chuyện đó nha! Đàm lão tứ quay sang, quát lên với Tứ Bách Lạc:
“Tứ tổng, tôi nghe rồi nhé! Đã bảo bao nhiêu lần là đừng có gọi thẳng tên tôi ra mà.
Gọi tôi là Đàm lão tứ!”
Sỡ dĩ Đàm lão tứ dị ứng với việc ai đó gọi thẳng tên mình ra cũng là một câu chuyện khiến người ta nghe xong cũng thấy buồn cười.
Mà Tứ Bách Lạc lại rất thích nhằm vào chỗ này của Đàm lão tứ để mà trêu chọc.
“Đàm lão tứ, thực sự không phải là tôi muốn mà đúng không, nhưng mà tên của cậu hay như vậy không gọi ra chẳng phải rất lãng phí sao.
Tuy nghe hơi giống với tên bệnh viện Khoa Nam nhưng đó cũng là tình yêu bố cậu dành cho cậu mà!”
Lục Khắc ngồi bên cạnh đã phá ra cười còn châm chọc thêm: “Đúng a! Đây là tình cha cao lớn như núi, rộng như biển!”
Đây chính là nguyên do mà Đàm Khúc Khuê không muốn người khác gọi thẳng tên mình ra.
Bố của anh ta vậy mà trùng hợp đặt cho con trai một cái tên có cách phát âm gần giống với tên bệnh viện như vậy.
Sự trùng hợp này cũng không thể trách ai.
Chỉ là Đàm Khúc Khuê luôn vì cái tên này mà bị trêu chọc mãi không thôi.
Đàm lão tứ tức giận, giơ cao chai rượu trong tay mà hét lớn:
“Ai còn gọi thẳng tên lão tử, là tôi giết kẻ đó thật đấy!”
Còn chưa dứt lời thì đã có một người khác gọi tên Đàm lão tứ: “Đàm Khúc Khuê cậu ồn ào quá!”
Lời đã nói ra vậy mà lại có kẻ chán sống như thế.
Đàm Khúc Khuê trong mắt như nổi lửa, không nhịn được giận quay ra quát to: “Ai? Kẻ nào to gan thế hả? Muốn chết à!”
Lúc này, Lục Hàn đẩy cửa cao ngạo bước vào.
Thần sắc ổn định không loạn, ánh mắt sắc bén nhìn Đàm Khúc Khuê như muốn cảnh cáo.
Lục Hàn trầm giọng “ồ” một tiếng như hỏi lại điều Đàm lão tứ vừa nói.
Đàm Khúc Khuê nhìn thấy Lục Hàn thì cũng phải thu lại sự tức giận, dù sao đây cũng là lão đại.
Không thể đụng không thể đụng!
Lục Hàn ngồi xuống ghế, anh cầm lấy chai rượu trên bàn tự rót cho mình một ly.
“Tìm tôi có việc gì à?”
Lục Khắc nhanh chóng dịch người qua sát bên Lục Hàn, khoác tay lên vai anh kể lại chuyện vừa nãy: “Anh, Đàm lão tứ nói hôm nay nhìn thấy anh đi ra từ cục dân chính với một người phụ nữ.
Bọn em không tin nhưng anh ta cứ nhất quyết khẳng định đó là anh.
Anh nói một lời công đạo đi!”
Tứ Bạch Lạc ở bên cười lớn, trong tay cầm ly sâm panh sóng sánh hớp một ngụm rồi quay sang nói với Đàm Khúc Khuê: “Có lẽ là do Đàm lão tứ nhìn gà hoá cuốc thôi, độc thân lâu năm nên hoa mắt ấy mà!”
Đàm Khúc Khuê tuy trong lòng rất không phục nhưng chỉ đành thở dài, tự thuyết phục mình rằng có lẽ đó thật sự là nhìn nhầm chăng.
Lục Hàn yên lặng quan sát, bọn họ đều đang đợi anh nói một câu để xác nhận chuyện này là thực hay giả.
Lục Hàn vẫn bình tĩnh, thong dong mở nắp chai rượu, rót vào trong ly của mình.
“Không, cậu ta nói thật đấy! Hôm nay tôi quả thực cùng một người phụ nữ đăng ký kết hôn rồi!”
Lời nói ra như sét đánh, cả ba người bọn Đàm lão tứ đều bị sự thật bất ngờ này làm cho kinh hãi đến không khống chế được cảm xúc.
Đây có còn là Lục Hàn nữa không? Chuyện động trời gì đây? Sao mới đùng một cái lại kết hôn rồi, đến cả anh em chí cốt còn chưa biết rõ Lục Hàn đang qua lại với cô gái nào thì sao lại kết hôn ngay rồi?
Chuyện này rốt cuộc là sao? Đây là điều mà chính chủ khẳng định
Trái ngược với bọn họ, Lục Hàn lại cười khẳng định thêm một lần nữa:
“Là tôi thật đấy!”
Đàm Khúc Khuê lúc này được chứng nhận những gì anh ta thấy là thật liền nhảy tới nắm lấy cổ áo Tứ Bách Lạc, điên cuồng lắc.
Lắc đến độ Tứ Bách Lạc cảm thấy bản thân sắp thăng thiên đến nơi.
“Nghe gì không, thấy gì chưa? Tôi đã bảo là tôi không lừa các cậu mà! Mau lên, xin lỗi tôi đi! Xin lỗi tâm hồn bé nhỏ của tôi đã bị tổn thương bởi các cậu đi!”
Tứ Bách Lạc căn bản không quan tâm đến Đàm Khúc Khuê nổi điên cái gì, chuyện động trời nhất nên quan tâm lúc này không phải là chuyện của Lục Hàn hay sao.
“Hàn, cậu kết hôn với ai thế hả? Còn gấp gáp như vậy.”
“Người này cậu cũng quen.
Mạc Hy.”
Cái tên bí ẩn lộ diện, đến cả Lục Khắc cũng phải ngỡ ngàng.
Không phải nói hai người này không hợp nhau sao, còn suốt ngày cãi nhau như chó với mèo, công việc hay cuộc sống đều không thuận mắt nhau.
Thế sao đùng một cái liền kết hôn với nhau rồi?
Tình cảm phát triển kiểu này thì có hơi không ngờ được.
Nhưng phát triển đến cả giai đoạn này rồi thì ảo thật!
Lục Khắc không nhịn được thắc mắc trong lòng liền hỏi Lục Hàn: “Trời đất! Anh à đó là Mạc Hy đó.
Không phải, hai người sao lại…?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên thấy rất hợp liền kết hôn thôi.
Nhân đây cũng thông báo với mọi người một việc luôn.”
Lục Hàn đặt mạnh ly rượu trên tay xuống bàn, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày nở một nụ cười lớn đầy ẩn ý:
“Nhớ kĩ cho tôi! Mạc Hy bây giờ là người của tôi.”
Lục Hàn cố tình nhấn mạnh mấy chữ “người của tôi”, anh đây rõ ràng là muốn khẳng định chủ quyền.
Cũng đồng thời là lời cảnh báo không cho phép xâm nhập vào chủ quyền của mình.
Ba người kia nghe thấy liền gật đầu lia lịa.
Tứ Bách Lạc vứt Đàm Khúc Khuê qua một bên, cũng không quên chọc thêm mấy phát vào nỗi đau của Đàm lão tứ.
“Hàn, cậu thông báo như vậy là đúng lắm.
Nếu không, khéo tên cẩu độc thân Đàm lão tứ này nhìn thấy lại nhào vào.”
Đàm Khúc Khuê hừ lạnh: “Độc thân có gì không tốt à? Dù sao tôi cũng tốt hơn cậu, đem hết trái tim này ra yêu Niệm Tu Trúc.
Nhiều năm như vậy mà người ta còn chưa có chút động tĩnh nào, sống cứ như treo ngược mình trên cây có mệt không chứ!”
Khoảng lặng bao lấy Tứ Bách Lạc.
Nói cũng phải, độc thân thì chỉ là nhất thời, dù sao cũng sẽ không phải đau khổ chờ đợi một ai đó.
Còn đơn phương là một loại tình yêu cần có một dũng khí rất lớn.
Dũng khí đủ lớn mới có thể vì một người mà chờ đợi.
Dũng khí đủ lớn thì mới có thể yên lặng chấp nhận đứng nhìn một người.
Đơn phương, thực chất bản thân hai chữ này đã là một rào cản quá lớn.
Biết rõ mình yêu nhưng không thể tiến về phía trước, biết rõ mình đau khổ nhưng cũng cam nguyện vì một người bảo vệ thế giới sau lưng người đó.
Tứ Bạch Lạc đem chai rượu vang uống một hơi dài.
Cậu thở dài: “Mình có lòng nhưng người ta không nhận.
Hàn, cậu nói xem cậu hơn tôi ở điểm nào chứ? Tại sao Tu Trúc lại yêu cậu đến vậy?”
Tu Trúc yêu Lục Hàn tha thiết đến mức, Tứ Bách Lạc cảm thấy bản thân không thể chen chân vào được.
Thời khắc này rồi mà Lục Hàn vẫn không bỏ cái tính độc miệng của mình, thậm chí còn không an ủi một câu.
“Thế cậu nói tôi thua cậu điểm nào.”
Tứ Bách Lạc xị mặt, nói như vậy thì cũng rất đúng!
“Ờm, được thôi! Đúng là cậu cái gì cũng hơn tôi!”
Tứ Bách Lạc đột nhiên nhận ra chuyện gì đó, cậu vui mừng đến hai mắt cũng phát ra tia sáng.
“Đợi đã! Nếu Tu Trúc biết cậu đã kết hôn rồi thì có phải sẽ tử bỏ không? Như vậy tôi liền có cơ hội rồi!”
Ý tưởng vừa nảy ra, Tứ Bách Lạc liền không chờ thêm được vội vã chạy ra ngoài gọi điện cho Tu Trúc.
Đàm Khúc Khuê nhìn Tứ Bạch Lạc liền bĩu môi hừ lạnh, đúng là không có chút tiền đồ nào.
“À anh à! Chuyện anh và… chuyện kết hôn với chị dâu anh định nói với ba mẹ thế nào? Anh còn chưa hỏi qua ý kiến của họ đã quyết định, liệu có phải…”
“Ồ, trước cứ giấu họ đi đã.”
Lục Khắc không hỏi cũng đoán được đáp án này, nhưng mà câu trả lời dứt khoát này thì cũng quá… không nể mặt rồi.
Hầy, Lục Hàn thì hay rồi, có công danh sự nghiệp riêng, còn có nhà riêng rồi.
Còn Lục Khắc vẫn cần phải có chút sắc mặt tốt của Lục lão gia thì mới có thể trải qua ngày tháng yên ổn.
Chuyện lớn như chuyện kết hôn này nếu không biết thì không nói, đã biết mà không báo sợ rằng đến lúc bị phát hiện người chết đầu tiên lại là Lục Khắc.
Lục Khắc xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cố gắng nài nỉ chút lòng thương xót của Lục Hàn: “Anh à, không phải em trai không trượng nghĩa.
Nhưng anh nói xem nếu bố mẹ biết được chuyện này, sau đó lại phát hiện em biết mà không báo thì em…”
Lục Hàn nhìn dáng vẻ xuống nước cầu xin này của Lục Khắc mà cảm thấy thật tức cười.
Dáng vẻ ngạo mạn không sợ trời không sợ đất ngày thường đứng trước quyền uy của Lục lão gia thì đương nhiên phải nhượng bộ đến mười phần chứ chẳng đùa.
Chuyện này dù sao cũng là quyết định của riêng mình, Lục Hàn cung không làm khó Lục Khắc, quyết định cho em trai một liều thuốc an thần trước đã.
“Anh biết em đang sợ cái gì.
Được rồi, yên tâm! Nếu bố mẹ phát hiện, trách nhiệm này anh sẽ gánh, không liên luỵ tới em.”
Lục Khắc nghe được câu này thì đã mãn nguyện, sung sướng như ở trên thiên đường.
Cậu khoác tay lên vai Lục Hàn, đem ly rượu của mình cụng vào với ly của anh: “Anh, em kính anh một ly.”
Đàm Khúc Khuê ham vui cũng chạy qua kính Lục Hàn một ly.
Lúc này, ở ngoài hành lang Tứ Bách Lạc đã gọi cho Tu Niệm Trúc thông báo cho cô ấy việc Lục Hàn đã kết hôn.
Niệm Trúc vừa nghe tin liền phản ứng mạnh mẽ: “Cái gì? Hàn kết hôn rồi?”
Cách một màn hình mà Tứ Bách Lạc còn hình dung ra được vẻ mặt của Niệm Trúc lúc này.
Đã lường trước rồi nhưng phản ứng thế này thì có phải hơi dữ dội không.
Tứ Bạch Lạc gật đầu e dè đáp: “Ừ, họ mới đi đăng ký hôm nay.”
Chuyện này đúng là tin động trời, cũng là một tin sốc đối với Niệm Trúc.
Dẫu sao cũng là mối tình đơn phương bao nhiêu năm, Niệm Trúc vẫn luôn nghĩ thời gian có thể thay đổi được thứ gì đó.
Nhưng không ngờ thứ thời gian trả cho cô ấy lại là một tin tức nói rằng Lục Hàn kết hôn rồi.
“Đối phương là ai? Em có quen cô ấy không? Cô ấy và Hàn quen biết nhau bao lâu rồi? Tại sao hai người đó lại kết hôn? Tại sao hả?”
Một loạt câu hỏi tuôn ra đến Tứ Bạch Lạc nghe xong cũng muốn choáng váng cả đầu.
“Này, Tu Trúc em nói chậm thôi được không? Anh còn không nghe kịp thì sao có thể trả lời được em.”
Tu Trúc không nhịn được cơn tức trong lòng, càng không thể chấp nhận được chuyện này.
Cô ấy thực sự là gấp đến không thể chờ được nữa, muốn đến tận nơi xác minh.
Tu Trúc cầm lấy hành lý, vội vàng nói với Tứ Bách Lạc mấy câu rồi tắt máy: “Bỏ đi, không thể mong đợi ở anh được! Em tự mình đi hỏi, giờ em ra sân bay luôn.”
Tứ Bách Lạc nhìn cuộc gọi đã kết thúc, anh trầm mặc xoa đầu.
Xem ra Tu Trúc thật sự không có ý định từ bỏ.
Thời gian, là thứ khiến người ta cảm thấy bất lực nhất.
Rõ ràng đều là 24 giờ, nhưng có lúc cảm thấy mỗi giây trôi qua đều rất dài.
Có chăng bởi vì mãi chờ đợi một người không bao giờ đến, nên thời gian trôi qua đều quá dài.
Lại nói về Manh Manh, con bé cùng Mạc Hy đến chung cư Đường Phong không những không thấy nhớ Lục Hàn mà còn quên luôn cả việc mình con một người daddy.
Bữa trưa ở nhà Mạc Hy, con bé ăn như hổ đói, luôn miệng khen ngon:
“Ngon quá, cơm ở nhà mami ngon thật đấy!”
Tiểu Trạch ngồi bên cạnh chỉ thở dài ngao ngán, liếc mắt ghét bỏ: “Hình như anh chưa bao giờ nghe em chê món nào.”
Manh Manh cười lớn, con bé ôm chén cơm đầy ắp đồ ăn trong tay, hai mắt rực sáng.
“Chỉ cần có thể ăn thì đều là đồ ngon! Nhưng mà cơm ở nhà mami là nhất!”
Gia Hân và Mạc Hy ở một bên ghế sô pha nhìn hai đứa vừa ăn vừa cười đùa.
Gia Hân bật chế độ hóng chuyện, quay sang nói với Mạc Hy: “Mấy ngày nay tớ đã nghe Tiểu Trạch kể lại chuyện của cậu với Lục Hàn rồi.
Không ngờ Lục đại tổng tài còn có mặt ôn nhu như vậy.
Mối hôn sự này, tớ đồng ý hai tay.”
Mạc Hy nhìn Gia Hân, cái cô nàng này đúng là trở mặt nhanh như gió.
“Cậu lật mặt có phải nhanh quá không.”
Gia Hân khoanh tay, ra vẻ rất không đồng tình lời của Mạc Hy nói: “Cậu không phải cũng vậy sao? Lúc trước là ai nói với tớ Lục Hàn đáng ghét thế này đáng ghét thế kia, bây giờ lại quay ra kết hôn với người ta rồi.”
Mạc Hy cười, cô quay sang nhìn Tiểu Trạch và Manh Manh chơi đùa vui vậy còn tưởng hai đứa là anh em ruột.
“Thật ra tớ bây giờ cảm thấy thế này cũng rất tốt.
Lục Hàn cũng không phải không có chỗ tốt, vả lại Manh Manh và Tiểu Trạch thân thiết như vậy mà.”
“Đúng nha, trước đây tớ còn thấy Tiểu Trạch không thích chơi với các bạn gái nhỏ khác.
Vậy mà bây giờ đối với Manh Manh lại giống hệt một anh trai.
Nhưng mà tại sao tớ cứ cảm thấy đã gặp Manh Manh ở đâu rồi nhỉ?”
Gia Hân vẫn luôn có suy nghĩ này.
Ngay từ lần đầu gặp Manh Manh cô nàng đã cảm thấy một cảm giác cực kì quen thuộc.
Quen thuộc không phải là đã quen biết từ trước, quen thuộc ở đây chính là cảm giác như đã nhìn thấy ở đâu đó, trông thấy giống một ai đó.
Cảm giác này Mạc Hy cũng có.
Có lẽ đây chính là cái gọi là duyên phận chăng.
Manh Manh ở bên nghe thấy hai người đang nói về duyên phận thì liền nói:
“Đúng a! Mami với con có lẽ là duyên phận nên mới gặp được nhau.
Dì Gia Hân, cháu gặp được một người xinh đẹp đáng yêu như dì chắc chắn cũng là do duyên phận kì diệu này.”
“Manh Manh, em nuốt cơm đã rồi nói” - Tiểu Trạch ở bên nhìn thấy trên miệng Manh Manh còn dính đầy cơm liền thốt lên.
Con bé Manh Manh này đúng là không được gì ngoài cái dẻo miệng, đến Gia Hân cũng bị lời ngon ngọt của nó làm cho tan chảy.
“Wow, Manh Manh thật là đáng yêu quá đi mà!”
Gia Hân ôm chầm lấy Mạc Hy tỏ vẻ uỷ khuất: “Mạc Hy tớ ngưỡng mộ cậu thật đấy! Có một Tiểu Trạch ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy rồi còn có thêm một đứa con gái đáng yêu là Manh Manh.
Cậu đúng là may mắn thật!”
Manh Manh nghe nói liền cười: “Dì Gia Hân, con thấy bố con mới là may mắn đấy! Gặp được một người tốt như mami, còn cưới được nữa thì thực sự quá may mắn rồi!”
Tiểu Trạch gắp cho Manh Manh một miếng thịt lớn, bỏ vào trong bát con bé.
Manh Manh nhìn thấy thịt hai mắt liền phát sáng.
“Em nói hay lắm, thưởng cho em đấy!”
Hai đứa trẻ này nhìn vào không biết còn tưởng là anh em ruột.
Một đứa thì trưởng thành hiểu chuyện, một đứa tuy còn nghịch ngợm nhưng rất đáng yêu vâng lời.
Cặp đôi này đúng là bù trừ cho nhau.
Có lẽ, nếu hai đứa thật sự là anh em ruột thì quá tốt rồi!
“Hai đứa con của cậu thật là làm mình ngưỡng mộ chết mất! Phải rồi! Chuyện cậu kết hôn với Lục Hàn đã nói cho Khải Uy biết chưa?”
Mạc Hy khoanh tay, thở hắt một hơi cáu giận.
“Chưa, tên này vì tránh mặt Lục Hàn mà chạy ra nước ngoài bỏ mặt mình một mình đối phó với Lục Hàn.
Hắn ta không phải bạn tốt của mình!”
Cái tên thấy khó thì lui này, lúc bỏ chạy cũng không thấy quay đầu lại.
Bây giờ còn muốn cô chủ động nói chuyện này trước à, còn lâu đi!
Nhưng với dự cảm hóng chuyện của mình, Gia Hân liền biết đây hẳn sẽ là một màn kịch thú vị.
Cô nàng cố gắng khuyên Mạc Hy nên nói cho Khải Uy biết chuyện này.
“Vậy cậu càng phải nói cho cậu ta biết chứ! Đang làm bạn thân liền trở thành chị dâu, tin tức này cậu ta mà biết chắc sẽ thú vị lắm! Mau lên, giờ gọi cho cậu ấy luôn đi.”
Dưới tác động của Gia Hân, Mạc Hy cũng cầm điện thoại lên bấm gọi cho Khải Uy.
Dù sao kết hôn cũng là chuyện sớm muộn phải nói ra, nói trước thì đỡ sau này phải bất ngờ.
Huống hồ Khải Uy cũng là bạn tốt của cô, cũng nên thông báo một tiếng nếu không thì lại bảo không trượng nghĩa.
“Thôi vậy, sớm muộn cũng phải nói cho cậu ấy biết!”
Cuộc gọi vừa chuyển tiếp thì Khải Uy cũng ngay lập tức bắt máy.
Cậu thong dong ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, cũng không biết bản thân sắp sửa nhận một tin tức lớn.
“Mạc Hy, cô xem cô cũng vô lương tâm quá đấy! Lâu như vậy rồi cũng không gọi hỏi han tôi sống chết thế nào.
Một mình tôi ở bên ngoài cô độc mà cô cũng chẳng quan tâm tôi!”
Mạc Hy nghe những lời này liền nổi đoá.
Cái con người này sao có thể vô liêm sỉ hệt như tên Lục Hàn kia vậy.
Là ai vứt bỏ ai trước đây hả? Lúc bỏ chạy sao không thấy kêu ca là cô độc các thứ, đến bây giờ yên bình rồi lại vểnh mặt ung dung như vậy à!
“Anh Mộ, phiền anh nghĩ kĩ lại đi! Là ai vứt bỏ tôi ở lại rồi chạy ra nước ngoài hả? Mà cũng đâu phải tôi bảo anh đi, anh than khổ cái gì chứ?”
Mộ Khải Uy cười lớn.
Mạc Hy quả nhiên không gặp bao nhiêu ngày bao nhiêu tháng thì tính khí vẫn nóng nảy như vậy, thấy chuyện không đúng liền không nhịn nổi.
Cậu cũng không chọc cô nữa khéo lại bỏ không liên lạc cả tháng trời nữa thì khổ.
“Được rồi, xem như chúng ta huề nhé! Nhưng mà cô tìm tôi có việc gì à? Hay là Lục Hàn hết giận rồi nên bảo tôi về á?”
Mạc Hy cũng dịu lại cơn giận.
Ban nãy quên mất bản thân gọi đến không phải để nói những thứ này, bây giờ cũng nên nói vào vấn đề chính rồi.
Tuy rằng chuyện này cũng không phải có gì đáng xấu hổ, nhưng nói ra vẫn cảm thấy khá ngượng ngùng.
“Không phải, ờ… nhưng cũng tính là có liên quan đến anh của anh.”
Cô ấp úng một hồi đến Mộ Khải Uy cũng sốt ruột không biết chuyện gì.
Cuối cùng chuyện nên nói cũng nói ra được: “À cái đó… chẳng là tôi với anh của anh kết hôn rồi!”
Mộ Khải Uy như không tin vào tai mình nữa.
Kết hôn? Chuyện này sao có thể?
Cậu nhướn mày, gặng hỏi lại: “Kết hôn… anh tôi sao?”
Đến khi Mạc Hy gật đầu xác nhận lần nữa thì Mộ Khải Uy như chết lặng.
Sắc mặt anh tối sầm lại, cảm giác như bản thân rơi xuống một hố sâu không thấy ánh sáng.
“Chuyện này không phải thật đúng không? Hôm nay là cá tháng tư à? Cô nói gì thế, sao tôi nghe không hiểu gì cả?”
Tuy chính Mạc Hy cũng đã xác nhận rồi nhưng hiện thực này vẫn quá tàn khốc đối với cậu.
Chuyện này thực sự quá đột ngột, quá khó tin.
Hai người này có tình cảm với nhau lúc nào mà nhanh vậy được?
Gia Hân nhìn thấy hai người này nói có mỗi chuyện kết hôn cũng lề mề như vậy thì liền giật lấy điện thoại của Mạc Hy.
Cô nháy mắt, cao giọng khẳng định:
“Mộ thiếu gia anh không nghe nhầm đâu! Mạc Hy thành người một nhà với anh rồi đấy, có vui không hả?”
Mộ Khải Uy thực sự không muốn chấp nhận sự thật này.
Cậu quát lên: “Vui cái đầu cô đấy!”
Không muốn tin càng muốn xác nhận, cậu sốt sắng muốn rõ ràng tường tận câu chuyện mình đã bỏ lỡ:
“Không đúng, Mạc Hy cô sao thế hả? Sao đột nhiên kết hôn với anh tôi? Là cô uống nhầm thuốc hay anh tôi bị đập đầu vậy? Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Mạc Hy khó khăn lắm cuối cùng cũng giành được điện thoại về từ tay Gia Hân.
Cô cũng không thể nói rõ với Khải Uy về vấn đề này, suy cho cùng chuyện hợp đồng không thể để quá nhiều người biết.
Ảnh hưởng chuyện này rất lớn, càng biết sâu càng không có lợi.
“Tạm thời không nói rõ được, tóm lại anh cứ biết là chuyện này đã định rồi.
Tiếp nhận thế nào anh cứ từ từ thích ứng nhé.
Thôi tôi cúp máy đây!”
Mạc Hy cúp điện thoại, để lại Mộ Khải Uy với muôn vàn câu hỏi không được giải đáp.
Thân thể như chịu cú đả kích quá lớn đến độ tay cũng run không cầm chắc được điện thoại.
Mộ Khải Uy thả mình lên ghế, cậu vẫn không thể nào hiểu được tại sao mọi thứ lại phát triển tới mức này.
Mạc Hy kết hôn rồi, vậy… cậu phải làm sao? Tình cảm này còn chưa kịp nói ra, bây giờ phải làm sao?
Ngày hôm đó, tin tức kết hôn của hai người truyền cho bạn bè biết không chỉ có một mình Niệm Tu Trúc tan vỡ trái tim mà còn có một Mộ Khải Uy không thể chấp nhận được nỗi đau này.
Cuộc sống, chính là một chuỗi bất ngờ như vậy!
Mấy ngày sau, Mạc Hy dọn đồ đạc ở Đường Phong chuyển qua ở nhà Lục Hàn.
Ngôi nhà tuy đã đến không ít lần nhưng lại chưa từng nghĩ đến bản thân có một ngày sẽ sống ở nơi này.
Cảm giác vừa quen lại vừa rất xa lạ.
Manh Manh ở bên kéo lấy áo cô nũng nịu: “Mami, mami con muốn đi tắm! Mami tắm cho con được không? Lúc trước toàn là người làm tắm cho con, con muốn mami tắm cho con cơ!”
Con bé Manh Manh này đúng là biết tận hưởng niềm vui có mẹ.
Nhưng cũng không thể trách nó được.
Đứa trẻ lớn lên chưa từng biết có mẹ chăm sóc là thế nào, bây giờ có mẹ rồi đương nhiên cũng muốn như bao đứa trẻ khác, trải nghiệm cảm giác được mẹ chăm sóc yêu chiều.
Mạc Hy vui vẻ đồng ý với con bé, cô cũng không quên dặn dò Tiểu Trạch:
“Thế mẹ đi tắm cho em nhé! Con tự tắm được không?”
Tiểu Trạch đương nhiên là đồng ý, Manh Manh hào hứng như vậy thằng bé cũng không muốn làm nó mất hứng.
Manh Manh nắm lấy tay Mạc Hy kéo đi, reo lên sung sướng: “Tốt quá rồi! Mami tắm cho Manh Manh này, tắm cho thơm tho thôi!”
Lục Hàn và Tiểu Trạch nhìn theo Mạc Hy và Manh Manh cũng cảm thấy vui lây.
Nhưng liền đó cả hai liền cảm nhận được bầu không khí không đúng này.
Thật sự là ngượng ngùng đến không biết nói gì.
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên im lặng.
Tuy rằng đã quen với việc gặp mặt nhau nhưng đây cũng tính là lần đầu tiên Tiểu Trạch ở riêng cùng Lục Hàn sau khi mối quan hệ này được thành lập.
Một người thì cao lãnh không biết chăm sóc trẻ con, một người lại là ông cụ non trưởng thành sớm không thích dựa dẫm.
Hai người này bình thường thì dõng dạc, quyết đoán.
Đến khi ở gần nhau lại chẳng biết nói gì làm gì.
Tiểu Trạch lúc này đang đấu tranh tư tưởng.
Tuy từ lúc 2 tuổi thằng bé đã có thể tự tắm cho mình rồi nhưng có phải cũng nên nhờ người daddy này một chút để kéo gần mối quan hệ hay không? Nhưng như vậy thì quả thực có hơi kì lạ.
Lục Hàn cũng đang không ngừng suy nghĩ, não chạy số không ngừng.
Trước nay chăm sóc Manh Manh cũng là mấy việc đơn giản, huống hồ nuôi con bé từ lúc nó còn đỏ hỏn đến bây giờ thì cũng chẳng việc gì phải ngại.
Nhưng Tiểu Trạch thì khác, thằng bé có vẻ chín chắn hơn Manh Manh nhiều, lại nói ban đầu đối với anh cũng không thích.
Nhưng hiện tại dù sao cũng là người một nhà rồi, có phải nên chủ động một chút gần gũi với Tiểu Trạch?
Suy nghĩ đủ đường cuối cùng Lục Hàn cũng gượng gạo quay sang hỏi Tiểu Trạch:
“À… ờ… cái đó, hay là chú tắm cho con nhé?”
Suy nghĩ từ nãy tới giờ của Tiểu Trạch nhanh chóng tiêu tan.
Vẫn là nên hành động như bình thường.
Thằng bé lắc đầu đáp: “À dạ, không cần đâu! Con tự tắm được, nhờ chú bảo người mang quần áo lên cho con là được ạ.”
Nói rồi liền bỏ chạy đi mất, Lục Hàn cũng chỉ đành thở dài.
Xem ra vẫn nên để Tiểu Trạch làm quen từ từ với việc có một daddy.
Mệt mỏi cả một ngày, Tiểu Trạch và Manh Manh cũng ngủ rồi.
Con bé Manh Manh tướng ngủ đúng là xấu.
Nhưng nhìn qua là thấy con bé thực sự rất hạnh phúc, nằm mơ cũng còn gọi mami, vui vẻ bản thân có mami.
Mạc Hy ở bên ngoài nhìn hai đứa ngủ.
Manh Manh hôm nay vui như vậy, chuyện kết hôn này quả thực cũng rất đáng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...