Qua một tiếng nổ “ầm”, cát bụi tung bay mù mịt. Đồng thời từ trên rớt xuống một bao cát khá to. Thích Thiết Hoa thấy thế liền thở ra một hơi nhẹ nhàng, thầm mắng mình sao cảnh giác quá cao, chưa kịp thấy rõ là đã đối phó ngay rồi.
Khi bước vào trong nhà, họ thấy đâu đâu cũng phủ đầy bụi bậm, nhện giăng khắp nơi, nào có một bóng người ở nữa.
Vì vậy, hai chị em đưa mắt nhìn nhau. Thích Đinh Nhạn nói :
- Gian chòi này có ai ở đâu.
- Có thể ông ấy đã dời đi rồi...
Câu nói của Thích Thiết Hoa chưa dứt, bỗng nàng ngưng ngay lại, đưa đôi mắt tròn xoe nhìn đăm đăm vào một góc nhà đầy bóng tối.
Thích Đinh Nhạn dường như chưa hiểu được có điều lạ chi nên cũng đưa mắt nhìn theo tia măt của chị. Và, ngay lúc đó, chàng suýt nữa buột miệng kêu lên thành tiếng...
Vì tại góc nhà đầy bóng tối và đầy mạng nhện ấy, rõ ràng có một bóng đen đang ngồi và đang giương đôi mắt sáng quắc như hai đốm đèn ma, nhìn chòng chọc vào phía họ!
Cái bóng đen ấy ngồi trơ trơ không hề nhúch nhích!
Thích Đinh Nhạn không khỏi rùng mình, lên tiếng hỏi :
- Ai thế.
Bóng đen ấy vẫn không trả lời, nhưng đã từ từ đứng lên. Nhờ đó, hai chị em chàng đã trông thấy rõ diện mục của đối phương.
Thì ra, người ấy gày đét như một que củi, đôi mắt lõm sâu, tóc rối bời, chiếc áo màu đen rách nát, mặt đầy bụi đất bẩn thỉu. Ôi! Người ấy nào có giống con người đâu, mà phải nói đấy là ma quỷ mới đúng.
Hai người cảnh giác thối lui một bước.
Bóng đen ấy đã bắt đầu di động, từ từ bước đến phía Thích Thiết Hoa và Thích Đinh Nhạn. Cứ mỗi một bước chân của bóng người ấy thì lại nghe có một tiếng “xạc”
phát ra, âm thanh ấy thực là lạ tại...
Trong một gian nhà đầy bụi bậm và mạng nhện, vốn đã có một không khí rùng rợn rồi, giờ đây, bỗng lại xuất hiện một quái nhân, thử hỏi Thích Đinh Nhạn và Thích Thiết Hoa không khiếp sợ sao được.
Thích Thiết Hoa bước lùi một bước, và liền đưa bàn tay ngọc lên cao, lạnh lùng quát lớn :
- Ngươi... là ai thế.
Theo sau tiếng quát của Thích Thiết Hoa, bỗng nghe từ phía sau ngoài cửa có tiếng chân người bước đi. Thích Đinh Nhạn bèn lao nhanh đến trước mặt quái nhân, hỏi :
- Ngươi có bằng lòng nói hay không.
Quái nhân ấy khẽ dừng chân đứng lại. Đôi mắt hắn như hai đốm đèn ma kia lại càng sáng rực lập lòe, trông thực ghê rợn khủng khiếp!
Thốt nhiên, một chuỗi cười dài quái dị từ miệng người ấy phát ra. Âm thanh bén nhọn như xé màng tai. Âm thanh ấy ai nghe đến cũng phải nổi da gà.
Cánh tay đưa lên vừa rồi của Thích Thiết Hoa bỗng bung ra bổ thẳng về phía người quái nhân ấy, miệng nàng thét lớn :
- Ngươi cười chi thế.
Luồng chưởng lực của Thích Thiết Hoa cuốn tới nhanh như tên bắn, nhắm thẳng vào ngực của quái nhân nọ. Nhưng, đối phương vẫn không hề chuẩn bị tránh né chi cả.
Thích Thiết Hoa thấy vậy không khỏi kinh ngạc, nên lách xéo bàn tay đi khiến cho luồng chưởng lực của nàng dời đi một nơi khác.
Cũng may là như thế, khi luồng chưởng lực của nàng cuốn tới, nổ một tiếng “ầm” to mới chỉ hất bắn quái nhân nọ ra xa ngoài một trượng thôi. Khi rơi trở xuống mặt đất, quái nhân ấy liền ụa lên một tiếng rồi nhổ ra một búng máu tươi.
Đôi mắt của quái nhân đó bỗng sáng quắc trông hết sức dễ sợ. Hắn gào to lên :
- Các ngươi định đến đây để giết ta.
Thích Thiết Hoa vội vàng đáp :
- Không! Chúng tôi đến đây tìm Trại Hoa Đà Công Tôn Dận lão tiền bối!
Quái nhân ấy nghe thế bỗng cất tiếng cười như cuồng dại, nói :
- Trại Hoa Đà....ha... ha ha...
- Ông cười chi thế.
Quái nhân ấy liền giương đôi mắt tròn xoe, quát :
- Cút đi cho mau!
- Tại sao thế.
- Hắn đã chết rồi. Trên đời không còn có mặt hắn nữa! Mau cút đi cho ta... ha ha...
Sau đó, quái nhân kia không ngớt cất tiếng cười ghê rợn.
Thích Đinh Nhạn đã biết quái nhân này chính là Trại Hoa Đà Công Tôn Dận rồi.
Nhưng cả hai người đều không hiển được tại sao ông ta lại trở thành một con người có hình dáng đáng sợ như thế này.
Vì nghĩ thế, Thích Đinh Nhạn bèn lên tiếng hỏi :
- Có lẽ lão tiền bối là Trại Hoa Đà.
- Trại cái khỉ mốc!
- Vậy ông đây không phải....
- Ha ha ha, Công Tôn Dận đã chết từ lâu rồi. Còn ta đây chỉ là một thân xác không có linh hồn. Vậy, các ngươi hãy đi đi...
- Không! Thưa lão tiền bối, tôi muốn đến xin ông cứu trị cho một người con gái!
- Cứu người. Ha ha, ta biết cứu người sao. Ha ha! Đấy là ngươi nói đùa chứ.
- Vậy có lý nào, lão tiền bối thấy người chết mà không cứu hay sao.
Sắc mặt của quái nhân bỗng sa sầm :
- Đúng như vậy!
Thích Đinh Nhạn giận dữ nói :
- Tại sao ông....
- Ta không cứu là không cứu, chứ tại sao. Như vậy không được chăng. Ha ha, các ngươi hãy nhìn những lọ thuốc trên đất kia... ha ha...
Trên mặt đất, quả nhiên có nhiều chai đựng thuốc bị vứt bừa bãi. Nhìn qua tình trạng ấy cũng đủ biết lão già này đã bực dọc một việc gì nên phát điên và hủy bỏ tất cả thuốc men của mình đi.
Thích Thiết Hoa nhìn qua quái nhân ấy một lượt, nói :
- Ông đã hủy bỏ số thuốc ấy.
- Đúng thế!
- Tại sao vậy.
- Tại sao. Ta đã bảo hai người, ta... là một hung thủ... Ha ha ha!
- Ông đã cứu vô số người, tên tuổi vang dội cả giới giang hồ, vậy tại sao bảo là hại người được.
- Các ngươi không tin sao.
- Lẽ tất nhiên!
Quái nhân ấy quát :
- Các ngươi muốn xem bằng chứng không.
Thích Đinh Nhạn và Thích Thiết Hoa nghe thế, không khỏi giật mình đánh thót, đồng thanh nói :
- Bằng cớ chi.
- Bằng cớ một xác chết!
Thích Đinh Nhạn nói :
- Được! Chúng tôi muốn xem!
Quái nhân tức Trại Hoa Đà Công Tôn Dận ấy liền quay người trở lại, bước đi về phía sau.
Ngay lúc ấy, tiếng bước chân khi nãy bỗng dừng lại phía trước cửa. Thích Đinh Nhạn quay đầu ngó lại thì kinh hãi suýt nữa kêu thét lên.
Vì tại nơi đó đã xuất hiện một cô gái áo xanh mà chàng đã gặp tại Thiết Kỳ bang lúc trước. Sắc mặt của nàng lạnh lùng như một khối băng, không hề có một tí tình cảm. Trông thực khủng khiếp!
Cô gái ấy đứng sững tại trước cửa, không hề nhúc nhích.
Cô gái áo xanh thần bí ấy xuất hiện một cách đột ngột đã làm cho Thích Đinh Nhạn hết sức kinh hãi. Vì chàng không hiểu được tại sao nàng lại xuất hiện bất ngờ ở tại nơi đây.
Trong lúc đó, Trại Hoa Đà Công Tôn Dận đã xô cánh cửa phía sau nhắm đi thẳng vào một khu rừng trúc. Đi được chừng một trượng thì bỗng ông ta dừng chân đứng lại, nói :
- Xem kia, đây không phải là một xác chết hay sao.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của ông ta chỉ thì quả nhiên thấy có một bộ xương khô nằm trong cánh rừng. Bộ xương ấy đều lành lẻ nguyên vẹn, duy chỉ có chiếc sọ là bể vụn ra thành từng mãnh. Nhìn qua, ai cũng có thể đoán biết được, nếu người ấy không phải bị kẻ khác đánh vỡ sọ chết thì cũng là do chính y đã đập đầu tự sát.
Bộ xương đó xem ra nạn nhân chết cũng đã lâu rồi.
Thích Đinh Nhạn thấy thế liền hỏi :
- Người ấy là ai, tại sao ông lại giết chết hắn.
- Các ngươi muốn biết tại sao ta đã giết chết ngươi ấy phải không.
- Đúng như vậy! Người đó là ai.
- Y chính là Thích Xuyên Dương!
- Ồ....
Thích Thiết Hoa và Thích Đinh Nhạn nghe thế suýt nữa đã nhảy tung người lên.
Cả hai người đều gần như không tin ở lỗ tai của mình nên đồng thanh cất giọng run run nói :
- Ông ấy... là Thích Xuyên Dương.
- Song, cũng có thể là Thích Nhạc Dương!
Thích Thiết Hoa và Thích Đinh Nhạn đều kinh hoàng đứng trơ ra như khúc gỗ.
Trại Hoa Đà Công Tôn Dận cười nói :
- Đúng thế! Ta không hiểu rõ hai người ấy thì người nào đã chết đây. Nhưng chắc chắn xác chết này là một trong hai người đó. Đồng thời, cái chết của y cũng chính do tay ta tạo nên.
- Tại sao thế.
- Ba mươi năm về trước, ta có cứu sống một người, trong khi người đó bị trọng thương. Sau khi ta chữa lành cho y thì có nói suốt đời y sẽ không còn khả năng sinh dục nữa.
Thích Đinh Nhạn ngắt lời, hỏi :
- Người đó là Thích Xuyên Dương chăng?
- Đúng vậy! Người ấy chính là Thích Xuyên Dương. Nhưng mười bảy năm sau, bỗng một hôm có một người kéo Thích Xuyên Dương đến đây...
- Người đó cỏ phải là Thích Nhạc Dương.
- Đúng thế! Nghe đâu Thích Xuyên Dương đã lập mưu giết chết người vợ và hai con của y. Vì thế Thích Xuyên Dương hoài nghi hai vợ con của y là do vợ tư thông với người anh ruột mình là Thích Nhạc Dương nên mới hạ sinh. Thích Nhạc Dương đã cương quyết phủ nhận nên mới kéo y đến đây để nhờ ta khám nghiệm lại.
Sau khi ta khám nghiệm, thì được biết tật kín của y đã hoàn toàn bình phục. Hơn nữa, đã bình phục mười sáu năm về trước. Do đó, ta hoàn toàn xác nhận lại trước mặt hai người.
Nhưng Thích Xuyên Dương lại cho rằng người anh ruột của y đã thương lượng thỏa thuận với ta trước nên ta mới nói như vậy để gạt y. Bởi thế, hai người đã ra tay đánh nhau chết sống. Trời ơi, đứng trước tình trạng ấy ta biết ăn nói làm sao.
Nếu trước kia ta không có nói cho y biết là y sẽ mất khả năng sinh dục thì bi kịch ấy đâu có thể xảy ra được!
Thích Nhạc Dương dường như không muốn đánh nhau với Thích Xuyên Dương nên lòn ra cửa sau bỏ chạy. Nhưng Thích Xuyên Dương liền đuổi theo. Lúc đó ta nghe có tiếng chửi mắng thậm tệ, tiếng gầm la, rồi tiếp đến là một tiếng gào thảm thiết. Khi ta chạy đến nơi thì thấy một trong hai người họ đã bị vỡ sọ máu tươi tung tóe khắp nơi nằm lăn ra đất chết tốt rồi... Ta đã hại họ, giết họ. Ha ha ha...
Nói đến đây, lão ta không ngớt cất tiếng cười như điên dại.
Thích Đinh Nhạn lại hỏi :
- Qua y phục mặc bên ngoài ông nhận rằng người chết là ai.
- Hai người họ đều ăn mặc giống y nhau, ta không làm sao phân biệt được!
Thích Đinh Nhạn và Thích Thiết Hoa đã hiểu lời nói của Ngũ Long Chân Quân không phải là sai sự thực. Bi kịch trong gia đình họ đã xuất phát từ một nghi vấn “không có khả năng sing dục”.
Nhưng sự thực thì Thích Xuyên Dương lại có khả năng sinh dục như lời của Trại Hoa Đà Công Tôn Dận đã nói.
Như vậy, người chết ấy là phụ thân của hai người, tức Thích Xuyên Dương. Hay là bác ruột của hai người tức Thích Nhạc Dương.
Trước sự thực này, dù sao cũng đã chứng minh rằng giữa hai người họ có một người hiện đang còn sống.
Giờ đây, Thích Đinh Nhạn đã hoàn toàn hiểu rõ đoạn đời qua của mình cũng như mọi việc đã xảy ra trong gia đình mình nên buồn rầu cất tiếng than dài, rồi nói :
- Thưa lão tiền bối, tôi có một người bạn gái đang bị trọng thương, xin tiền bối...
- Ta dùng cái chi để cứu cô ấy. Thôi, mau đi đi! Vì đối với cái xác chết của người này hiện trong lòng ta còn hối hận vô cùng.
Nói đến đây, giọng nói của ông ta bỗng gào lên như điên :
- Hãy cút đi mau!
Thích Thiết Hoa trông thấy thái độ của lão già như thế, trong lòng cũng không khỏi cảm động. Tuy nàng biết bi kịch trong gia đình mình là chính do lời nói của lão ta mà ra. Nhưng làm một vị y sĩ thì đâu có thể tránh được hết tất cả mọi sự sai lầm nhỏ nhặt được.
Song, bi kịch hãi hùng ấy là do ông ta gây ra nên ông ta làm sao quên đi cho được.
Thích Thiết Hoa đưa mắt nhìn Thích Đinh Nhạn một lượt, nói :
- Đệ đệ, chúng ta đi thôi!
Thích Đinh Nhạn buồn rầu nói :
- Nhưng em làm thế nào chịu đưa mắt nhìn Bạch Dung chết cho được.
- Ông ấy đã hủy hết thuốc men rồi thì còn lấy chi để chữa trị được nữa.
Thích Đinh Nhạn rơi lệ đau đớn. Chàng không làm sao quên được việc Bạch Dung đã sẵn sàng chết thế cho chàng. Chàng ôm nàng trong lòng đưa chân chẫm rãi bước đi...
Chàng cảm thấy hết sức thất vọng!
Khi mọi người trở vào trong nhà thì vẫn thấy cô gái áo xanh còn đứng sững tại cửa. Thích Thiết Hoa sắc mặt khẽ biến đổi, hỏi nhỏ :
- Em có gặp người con gái này chưa.
Thích Đinh Nhạn gật đầu. Thích Thiết Hoa hạ thấp giọng hỏi tiếp :
- Cô ta là ai thế.
- Em không rõ!
Thích Thiết Hoa ngạc nhiên, rồi cười lạnh lùng đi thẳng ra cửa. Trong khi nàng định lách người bước ra thì cô gái áo xanh bỗng chặn ngang đường.
Thích Thiết Hoa liền biến hẳn sắc mặt, lạnh lùng nói :
- Cô nương, xin nhường đường cho!
Sắc mặt của cô gái áo xanh vẫn không có một tí tình cảm, khóe miệng của nàng liền hiện lên một nụ cười lạnh lùng, rồi bước đi mấy bước, tránh đường cho Thích Thiết Hoa.
Thấy thế, Thích Thiết Hoa và Thích Đinh Nhạn đều không khỏi ngạc nhiên. Vì cả hai người đều không ngờ rằng cô gái áo xanh kia lại ngoan ngoãn tránh đường như vậy.
Trên khóe miệng của Thích Đinh Nhạn liền hiện lên một nụ cười lạnh lùng tàn khốc cố hữu của chàng, rồi bước thẳng ra cửa.
Nhưng bỗng nhiên cô gái sáo xanh cất giọng nói :
- Các người đi không thoát đâu!
Thích Đinh Nhạn nghe thế liền quay người ngó lại, đôi mắt hiện lên những tia sáng ghê rợn, nói :
- Lời nói của cô nương là có y nghĩa làm sao.
Cô gái áo xanh liền cười nhạt, đáp :
- ý nghĩa cũng không có chi lạ. Nhưng... ha ha... ta có thể cứu được cô nương đang bị trọng thương ấy.
Thích Đinh Nhạn nghe thế chẳng khác nào vớ được của quý, nói :
- Cô có thể cứu nàng à.
- Tin hay không tuy anh!
- Nếu vậy, xin phiền cô nương cứu chữa cho!
Sắc mặt của cô gái áo xanh vẫn không một tí tình cảm, lạnh lùng nói :
- Muốn ta cứu người, lẽ tất nhiên là phải có một sự đền đáp!
- Đền đáp như thế nào.
- Rất đơn giãn, chỉ cần trao cho ta mười sáu quân cờ phía xanh ấy là được rồi.
Thích Đinh Nhạn nghe thế không khỏi bắt rùng mình. Chàng thực không ngờ rằng cô gái này lại biết được trong người chàng đang giữ mười sáu quân cờ xanh bằng hồng ngọc.
Bởi thế mặt chàng không khỏi biến sắc, hỏi :
- Tại sao cô được biết tôi có những quân cờ đó.
- Việc ấy mà có chi là lạ. Nhưng anh có bằng lòng không.
Thích Đinh Nhạn hiểu rằng, cô gái áo xanh này xuất hiện tại đây hôm nay chính là vì nửa bộ cờ phía xanh ấy. Do đó, chàng liền nghiến chặt hai hàm răng, nói :
- Tôi không bằng lòng!
- Có lý nào cô ấy đã vì anh mà bị trọng thương, thế anh lại để cho cô ấy chết hay sao.
Thích Đinh Nhạn nghe thế không khỏi giật mình, buột miệng nói :
- Không thể được!
- Như vậy, tại sao anh lại không chịu điều kiện ấy.
Thích Đinh Nhạn mỉm cười tự nhiên, đáp :
- Tôi muốn cô cứu cho cô ấy trước!
Cô gái áo xanh cười lạnh lùng nói :
- Được! Hơn nữa, tôi cũng chẳng hề sợ đến khi tôi cứu chữa cho cô ấy xong thì anh lại nuốt lời hứa đâu!
Những tiếng cuối cùng nàng gằng giọng đầy sát khí.
Thích Đinh Nhạn không khỏi lại rùng mình. Cô gái áo xanh liền bước tới bồng Bạch Dung từ trong tay của Thích Đinh Nhạn, bước thẳng vào trong nhà.
Thích Đinh Nhạn và Thích Thiết Hoa cùng đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác. Cả hai đều không ai được biết lai lịch của cô gái áo xanh này cả.
Thốt nhiên, ngay lúc ấy có một bóng người từ đâu xẹt đến nhanh như một luồng điện chớp. Bóng người ấy đảo một vòng trên không rồi bất thần thò tay chụp về phía Thích Đinh Nhạn...
Bóng người đó chẳng những lướt tới hết sức nhanh nhẹn và đột ngột mà thế võ của hắn tung ra cũng mau như tia chớp, khiến Thích Đinh Nhạn không làm sao tránh được kịp nữa.
Nhưng, Thích Thiết Hoa đã kịp thời nhún người vọt thẳng lên...
Qua một tiếng “ầm” thật to, bóng hai người liền dang ra xa. Sắc mặt của Thích Thiết Hoa đã trở thành tái nhợt. Nàng há chiếc miệng anh đào bé nhỏ ra, nhổ một búng máu tươi.
Đồng thời, khi hai người quay mặt ngó lại thì thấy một người Mặt Bạc đã nằm lăn trong vũng máu.
Liền đó, từ khắp bốn bên bỗng có tiếng cười lạnh lùng vọng lại. Trong khi tiếng cười chưa dứt, dưới mái nhà phía trái, không rõ có một lão già mặc áo vàng, tuổi độ ngũ tuần ngồi yên ở đấy tự lúc nào.
Lão ta cũng cất tiếng cười lạnh lùng, song vẫn ngồi yên như cũ. Nhưng, khi tiếng cười của lão ta vừa dứt, thì bất ngờ có năm người Mặt Bạc khác bỗng bất thần xuất hiện.
Năm người Mặt Bạc này dàn thành một hàng chữ nhất. Thích Đinh Nhạn đưa mắt quét về phía họ, mặt đầy sát khí.
Trên khóe miệng của chàng cũng hiện lên một nụ cười lạnh buốt và man rợ, trông hết sức khủng khiếp. Chàng đưa bước từ từ tiến về năm người Mặt Bạc ấy.
Thích Thiết Hoa trông thấy tình hình diễn biến rất lạ và có vẻ rất bất lợi cho mình. Vì hành tung của cô gái áo xanh đã là thần bí rồi, giờ đây lại xuất hiện thêm một người áo vàng ngồi trơ trơ ở đó, và lại có thêm cả năm người Mặt Bạc nữa.
Vì thấy như thế, Thích Thiết Hoa liền lách người lui vào trong nhà. Khi vừa đưa mắt nhìn lên, nàng bèn thầm nói :
- Nguy rồi...!
Vì trong nhà nào còn hình bóng của cô gái áo xanh và Bạch Dung đâu nữa!
Xem tiếp hồi 16 Trận đánh kinh hồn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...