Độc Hưởng

Bình thường, cứ thứ năm hàng tuần, chuyên ngành của Ôn Tử sẽ tổ chức tiết hoạt động ngoại khóa. Tuy rằng có tên gọi, có giờ học đàng hoàng, đầy đủ nhưng thật ra cũng chỉ là xem cho biết, đi cho có. Thông báo này nọ một chút, thời gian trôi qua chưa lâu đã có thể tan học.

Vậy mà hôm nay, người hướng dẫn ít khi xuất hiện bỗng gấp gáp chạy đến, khiến cho toàn bộ sinh viên đang ngồi hơi bất ngờ. Nhưng điều chính xác khiến mọi người bất ngờ còn ở phía sau.

Đầu tiên là trợ lý và Phó hiệu trưởng xuất hiện. Rồi phó hiệu trưởng nghiêng người mời một người đàn ông khác bước vào.

Tất cả sinh viên bắt đầu xì xào bàn tán, thảo luận sôi nổi. Ôn Tử nhìn về cửa, chợt kinh ngạc, dụi dụi hai mắt vì không thể tin nổi – tại sao là anh ta!.

Trên kia người hướng dẫn bắt đầu thao thao bất tuyệt, nào là lãnh đạo trường rất coi trọng khoa tiếng Pháp, hôm nay đặc biệt mời một chuyên gia có thâm niên về một lĩnh vực, tranh thủ thời gian hơn một nửa tiết ngoại khóa để hướng dẫn, giao lưu với sinh viên.

Nói xong, Tiêu Dịch toàn thân âu phục, mang giày da được mời lên đài.

Tiêu Dịch yên lặng nhìn lướt qua sinh viên bên dưới. Khi chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Ôn Tử, không nhịn được cười thầm: “Tôi tên Tiêu Dịch, có lẽ một số bạn trong lễ khai giảng đã gặp qua tôi, nhưng hôm nay tôi ở đây với tư cách người hướng dẫn chuyên môn, nên các bạn có thể gọi tôi là… thầy Tiêu”.

Anh cố ý nhấn mạnh khi nói ba chữ cuối, còn tranh thủ giả vờ lơ đãng nhìn Ôn Tử.

Tay Ôn Tử đặt trên đầu gối đã nắm thành quả đấm nhỏ. Cô cắn răng, ngầm oán thầm: “Anh ta học chuyên thành kiến trúc, với sinh viên môn tiếng Pháp có cái gì liên quan mà hướng dẫn chuyên môn!”.

Có thể nhìn ra sự nghi hoặc của sinh viên, phó hiệu trưởng cầm lấy micro phát biểu, lời nói còn toát lên vẻ từng trải. Đại ý là mọi người nên có ánh mắt nhìn xa trông rộng hơn. Ngày nay Trung Phi hợp tác với nhau là vấn đề nóng, hợp tác rất phồn thịnh trên nhiều lĩnh vực, hạng mục như giao thông, kiến trúc và quy hoạch thành thị. Sau đó nhắc đên tiếng Pháp rất phổ biến ở châu Phi…

Nói tóm lại, các cô học tiếng Pháp, sớm tiếp xúc với kiến thức chuyên môn của ngành kiến trúc, không cần biết sau này có đến Châu Phi phát triển sự nghiệp hay không, tương lai vào nghề, chỉ có lợi chứ không có hại.

Ôn Tử theo thói quen chẹp chẹp miệng, thầy nói cũng có lý đấy, nhưng cô vẫn cảm thấy tên kia cố ý dùng mánh khóe để trả thù mình.

Ôn Tử cúi đầu, bắt đầu lật từng trang từng trang sách mình mang đến.

Xung quanh, bạn học của cô nhiệt tình từ từ tăng cao. Tuy chưa biết tính cách Tiêu Dịch thế nào, nhưng vẫn có lớp bọc bên ngoài không tồi, thêm khuôn mặt anh tuấn, khí chất không chính không tà, vừa có chút thanh cao vừa có chút vô lại. Cứ thế nhanh chóng thu hút sự chú ý của sinh viên nữ trong lớp.


Từng người từng người gọi thầy Tiêu thầy Tiêu thật thân mật tự nhiên làm sao. Ôn Tử lật một trang sách, hừ một tiếng coi thường.

Ứng phó với những sinh viên này đối với Tiêu dịch là chuyện nhỏ. Anh thành thạo điêu luyện giải đáp các thắc mắc của sinh viên. Bỗng nhiên nhìn thấy ở góc phòng còn có bóng người đọc sách, trong lòng vui mừng, bước tới.

“Bạn sinh viên này” Tiêu Dịch gõ gõ vào mặt bàn Ôn Tử đang ngồi “Em có nghi vấn gì cần thầy giải thích không? Bất kể vấn đề gì, thầy sẽ tuyệt đối đối xử bình đẳng, không thiên vị”.

Giọng anh ta tuy nghiêm nghị nhưng chẳng mấy ai nhận ra được sự chế nhạo ngầm trong đó. Ôn Tử đóng sách lại, định nổi giận lại thoáng thấy phó hiệu trưởng đang ngồi cạnh bục giảng.

Cô kìm nén giọng điệu, hít sâu, bất đắc dĩ nói: “Cảm ơn thầy, em tạm thời không có gì cần hỏi”.

Tiêu Dịch làm sao dễ dàng buông tha cho Ôn Tử. Anh giả vờ cau mày suy nghĩ, tỏ vẻ trầm ngâm nói: “Một ngày là thầy cả đời là thầy, bạn sau này có vấn đề vướng mắc cần giải đáp, cứ đề nghị với trường, thầy sẽ dành ít thời gian lên lớp cho mọi người”.

Người khác nghe mấy lời đường hoàng mà anh ta nói tự nhiên sẽ nghĩ bản thân được lợi rất nhiều. Chắc còn thấy Tiêu Dịch không những có xuất thân tốt, không tự cao tự đại mà còn thân thiện, dễ gần.

Riêng Ôn Tử nghe câu nào thấy chói tai câu đó. Anh ta mà là thầy! Thầy! Thầy! Rõ ràng đang mượn danh trả đũa cô.

Ôn Tử thoáng lườm anh ta, xong, coi anh ta kiểu như gió thoảng mây trôi.

Tiêu Dịch chẳng thèm so đo, hớn hở quay lại bục giảng, tỏ vẻ như ta đây đường làm quan đang rộng mở…

Cuối tuần, lúc Ôn Tử đến quán của Giản Chi làm thêm, đã mang thêm quyển từ điển tiếng Pháp để nhân lúc rãnh rỗi thì học từ mới.

Cô nhỏ giong đọc, đọc đến một từ đơn nào đó, đột nhiên nghĩ đến bản mặt tiểu nhân đắc chí của Tiêu Dịch thì chán nản đặt sách cộp một cái lên bàn.

Bên cạnh Giản Chi đang dọn dẹp mấy bồn hoa nhỏ, đoán là Ôn Tử có tâm sự, mỉm cười quan sát cô ấy một lát, khẽ hỏi: “Sao thế? Đang tốt lành tự nhiên lại rầu rĩ vậy?”

Ôn Tử dẩu môi nhìn Giản Chi: “Có một tên quỷ quái đáng ghét, lởn vởn đến chướng mắt, nhìn thấy là bực mình”.


Cô nói một câu không đầu không cuối, nghe tưởng như khó hiểu nhưng Giản Chi ngẫm thì cũng rõ ràng mấy phần. Cô đặt bồn hoa trong tay xuống, phủi bụi đất trên hai bàn tay, hỏi: “À… tên quỷ quái đáng ghét là nam hả?”.

Ôn Tử không nghĩ nhiều, thành thật gật đầu.

Giản Chi lắc lắc đầu, cười xì một tiếng, chau chau mày nhìn Ôn Tử, không nói thêm lời nào, đứng dậy đi ra ngoài sắp xếp lại từng bình hoa.

Ôn Tử thấy Giản Chi không nói tiếp, bèn bước đến giúp đỡ. Phiền muộn nhanh đến nhanh đi, chốc lát đã thấy cô cười nói vui vẻ với Giản Chi.

Sau khi công việc dọn dẹp hoàn tất, Giản Chi rót một tách trà nhài đưa cho Ôn Tử.

Ôn Tử vui tươi hớn hở nhận lấy, uống ừng ực hơn nửa tách, tiện thể với tay cầm từ điển lật lật vài trang.

Giản Chi hai tay cầm tách trà, nghiêng đầu nhìn vào trang giấy toàn chữ lít nha lít nhít, duỗi tay chỉ vào một từ đơn ngắn nhìn quen quen: “Từ này nghĩa là gì?”.

“Aime, yêu”. Trong mấy bộ phim truyền hình hay dùng câu “Je t/ aime”, chính là dùng từ đơn này.

Giản Chi gật gật đầu: “À, hóa ra là nó”.

“Chị Chi cũng có hứng thú với tiếng Pháp nhỉ?”

Giản Chi uống một ngụm trà, cười bảo: “Cũng không hẳn là có hứng thú lắm, chỉ là muốn học vài từ ngữ thường dùng hàng ngày thôi”.

Ôn Tử hứng thú, hăng hái khoa chân múa tay: “Vậy em giúp chị”.

Giản Chi cười mỉm: “Được đấy!”.

Ôn Tử rất nhiệt tình, lập tức sáp lại gần, chỉ vào từ Giản Chi vừa hỏi, dạy cô cách phát âm.


Giản Chi khó khăn đọc theo cô ấy, cũng không định đả kích sự tích cực của Ôn Tử, chỉ nghĩ thì hơi xấu hổ – Em yêu anh – đây là từ hay nói hàng ngày?

Giản Chi cố chịu đựng để khỏi bật cười.

Cô nhìn Ôn Tử đọc đâu ra đấy, nếu mà cho cô đọc kiểu gì cũng không trôi chảy được. Đột nhiên nhớ cái ngày cô đi học lén, nhớ hình ảnh Thẩm Quân mặc đứng giữa lối đi đọc lưu loát bài “Ngõ mưa”.

Trong lúc ngẩn ngơ, từ lúc nào giọng nói nhẹ nhàng êm ái của Ôn Tử từ từ đổi sang giọng trầm thấp từ tính của Thẩm Quân Mặc.

Học kỳ này Ôn Tử cũng không có nhiều giờ học, rãnh rỗi cực kỳ. Thế nên ban cán sự lớp đề nghị tổ chức một cuộc giao lưu, vui chơi Pháp nhỏ.

Suy nghĩ này nhanh chóng nhận được sự đồng ý của hầu hết các thành viên. Bề ngoài có vẻ do thích học tiếng Pháp mà làm, thật ra thì thầy Thẩm mới là động lực lớn nhất.

Thẩm Quân Mặc là thầy dạy chuyên môn cho bọn họ. Nếu thấy họ tích cực học tập đến mức tận dụng thời gian nghỉ ngơi tổ chức học hành, thầy là thầy chắc chắn sẽ dốc sức giúp đỡ rồi.

Quả nhiên, sau giờ học, khi mọi người nói chuyện này với Thẩm Quân Mặc, nói muốn thầy tham gia. Anh chỉ hơi ngẫm nghĩ đã sảng khoái đồng ý.

Mọi người cực kỳ vui mừng, khi chào tạm biệt từng người còn cười cười giơ tay vẫy vẫy.

Ôn Tử đi với bạn cùng phòng ở phía sau, có chút tâm sự.

Vừa lúc Thẩm Quân Mặc dọn đồ xong chuẩn bị rời đi, thấy Ôn Tử nên cười hỏi thăm cô đôi câu “Dạo này còn làm thêm ở quán cơm không?”.

Ôn Tử không nghĩ Thẩm Quân Mặc sẽ chủ động nói chuyện với mình, phản ứng trở nên chậm chạp “A… Có… Có”.

“Thầy Thẩm, chị Chi có hứng thú với tiếng Pháp. Em cảm thấy giao lưu tiếng Pháp là cơ hội học tập tốt…”. Cô hơi ngập ngừng, bước vài bước cố ý tạo khoảng cách với bạn cùng phòng. Đứng bên cạnh Thẩm Quân Mặc, cô khẽ thì thầm: “Nếu… Nếu em dẫn chị ấy đến tham gia, chắc thầy sẽ không thích?”.

Thẩm Quân Mặc nghe xong, vẻ mặt âm trầm khó nhìn ra đang nghĩ gì. Làm cho Ôn Tử nghĩ có phải yêu cầu của mình quá phận rồi, định nói không cần nữa, ai ngờ thầy bất thình lình mở miệng.

“Thầy rất hoan nghênh chuyện này, nhưng…” Anh cười nhìn Ôn Tử, thẳng thắn nói tiếp: “Thầy nghĩ chị Chi của em chưa chắc sẽ bằng lòng đến”.

“Hả! tại sao?” Ôn Tử không hiểu.


“Em xem, chỗ này cô ấy không quen ai ngoài em. Thêm chuyện đi dự thính lần trước, cô ấy sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng mà…” Thẩm Quân Mặc cầm sách giáo khoa, ra hiệu cho Ôn Tử, vừa đi vừa nói: “Em có thể thử thuyết phục cô ấy theo cách này, kiểu như…”.

Anh che giấu tâm trạng, một mặt cười nhã nhặn, nói: “Kiểu như nói đợt này học sinh tự ý tổ chức, thầy giáo không tham gia. Em và cô ấy không kém nhau bao nhiêu tuổi, cô ấy hẳn sẽ lạc quan hơn … Nếu cô ấy vẫn do dự, em nhớ bảo hoạt động giao lưu tiếng Pháp mới chỉ ở giai đoạn thử nghiệm. Rất nhiều người muốn tham gia, khó có được một suất. Nói em phải tận dụng đủ loại quan hệ mới tìm cho cô ấy một chân. Cô ấy thấy em vất vả, sẽ không nỡ từ chối đâu…”.

Thẩm Quân Mặc nắm tay thành nắm đấm, che ở khóe miệng ho nhẹ một tiếng, nói: “Nếu như vậy vẫn chưa thuyết phục được chị Chi của em, em hãy quay lại tìm thầy bàn bạc. Thầy sẽ cố gắng hết mức tìm biện pháp giúp em”.

Con ngươi đen láy của Thẩm Quân Mặc lóe lên một tia sáng sâu xa, cuối cùng hóa thành tiếng cười.

Ôn Tử nói tạm biệt với Thẩm Quân Mặc. Bước trên đường về phỏng ngủ, cô nghĩ hôm nay không phải là ngày đi làm, hại cô không thể đến gặp Giản Chi ngay. Cô vội vã muốn lập tức kể chuyện thi đấu tiếng Pháp cho Giản Chi, dứt khoát lấy điện thoại di động gọi cho Giản Chi.

“Chị Chi, lớp em tổ chức thi tiếng Pháp, lúc đó chị đến tham gia nhé”.

“Hoạt động lớp em chị đi làm gì”. Giản Chi không hề suy nghĩ đã từ chối.

Ôn Tử thầm cảm thán thầy Thẩm dự đoán như thần. Nhớ lại những lời thầy nói, từng bước từng bước ép sát khuyên bảo Giản Chi.

Ôn Tử nói vừa rành mạch phân minh vừa hợp tình hợp lý. Giản Chi nghe xong hơi hơi dao động. Nhưng lần trước đi nghe giảng chui, giờ lại đi tiếp, có vẻ không tốt lắm.

“Cái gì chứ?” Ôn Tử không đồng ý nói “Chị Chi, ngày thường chị hay cho em bánh ngọt mang về trường ăn. Các bạn cũng được chia không ít phần. Họ biết chị muốn đến nên rất chào đón. Chị yên tâm đi…”.

Giản Chi vẫn lưỡng lự, định nói thì bị lời của Ôn Tử cắt ngang: “Được rồi được rồi, việc này quyết định như vậy nhé. Lúc đó hẹn gặp ở cổng trường, em dẫn chị đi”.

Ôn Tử nói xong, không đợi Giản Chi trả lời, cúp rụp một phát.

Giản Chi nhìn màn hính tối đen, bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Tác giả có lời muốn nói:

Gào gừ

Sói thẩm bắt đầu giăng lưới, thật khủng khiếp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui