Ôn Tử nhận được điện thoại của Tiêu Dịch khi đang tự học ở thư viện. Cô không có số của Tiêu Dịch, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình đành rón rén ra bên ngoài nhấn nút nghe.
“Vâng?”. Ôn Tử không biết đầu bên kia là kẻ mà cô ghét nhất, âm thanh nhẹ nhàng mềm mỏng.
Lần đầu tiên Tiêu Dịch nghe Ôn Tử dùng giọng điệu như vậy nói với anh, trong lòng thật hưởng thụ: “Ồ, thì ra cô cũng có khí chất duyên dáng của một cô gái. Sao cứ vừa thấy tôi lại như đi đòi nợ thế”.
Ôn Tử sững sờ, đã đoán được là ai. Cô lấy tay ra liếc số điện thoại trên màn hình. Mở miệng ra lần nữa giọng điệu khác một trời một vực: “Sao anh có số của tôi?”.
“Tôi là thầy giáo”. Tiêu Dịch nào có hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Chỉ cần gặp Ôn Tử là muốn trêu đùa cô: “Ô, số của cô không thể cho tôi à?”.
Ôn Tử bực mình hầm hè: “Chuyện gì? Không có thì tôi cúp máy đây!”.
Tiêu Dịch biết cô gái này giận điên lên thì chuyện gì cũng dám làm, lập tức ngăn cản: “Rồi, rồi, đừng cúp…Tôi có việc tìm cô thật”.
Anh nhanh chóng kể rõ ràng chuyện Thẩm Quân Mặc và Giản Chi: “…Thế nên, thầy Thẩm lớp cô đang ám chỉ muốn cô giúp vài chuyện, dẫn Giản Chi đến tham gia hoạt động đầu xuân”.
Ai ngờ thật lâu sau Ôn Tử vẫn không nói câu nào. Tiêu Dịch nghĩ có khi nào cô nhóc cúp máy rồi. Anh đang định kiểm tra điện thoại thì nghe thấy giọng nói nhỏ xíu của Ôn Tử truyền tới:”… Này, ý anh là thầy Thẩm thích chị Chi?”.
Tiêu Dịch nghe giọng nói không chút tin tưởng nào của cô, cười trả lời: “Đúng, hoàn toàn đúng. Thầy Thẩm không những yêu thích chị Chi nhà cô mà còn ngầm gợi ý cho cô. Hy vọng cô giúp đỡ thầy ấy theo đuổi chị Chi, hiểu chưa?”.
Ôn Tử gật đầu lia lịa, rồi mới nhớ ra đang nghe điện thoại, bèn nói: “Hiểu, tôi hiểu”.
“Vậy thì tốt”. Tiêu Dịch cười: “Chuyện này chúng ta đã thỏa thuận xong. Tôi có thể nói lại với thầy Thẩm bên kia rồi”.
“Ừ. Tôi nghe anh. Anh có kế hoạch gì cứ thông báo cho tôi. Tôi sẽ hoàn thành hết”. Ôn Tử thề son sắt.
Cô chưa từng nhu thuận như vậy bao giờ, khiến cho Tiêu Dịch vui mừng: “Ừm. Thế mới ngoan”.
Tiêu Dịch được lợi, mà Ôn Tử vì quá kích động cũng không phát hiện ra.
Kết quả là hai kẻ oan gia lần đầu tiên có ý kiến giống nhau. Và (có lẽ) đang tiếp tục bước trên con đường đạt đến sự hài hòa thống nhất.
Giản Chi giảm nhỏ lửa, mở vòi nước rửa tay rồi đi đến trước mặt Ôn Tử. Nhìn cô bé rõ ràng chột dạ lại tỏ vẻ đoan chính thì bật cười: “Nói. Là chuyện gì nào? Mất tập trung cả buổi sáng rồi đấy”.
Giản Chi đã sớm phát hiện ra sự bất ổn của Ôn Tử. Mới bước vào cửa cô bé đã nhìn chằm chằm vào cô. Cái ánh mắt kia, nhìn kĩ thấy được sự ao ước, ao ước còn gồm kích động, kích động còn có thêm hưng phấn.
Kỳ quái là khi cô vừa quay đầu nhìn, cô bé sẽ ngay tức khắc mở to mắt vô tội, miệng đằng hắng ngâm nga vài khúc hát dân ca.
“Hì hì, ha ha…”. Ôn Tử nhìn biểu hiện em tốt nhất nhanh nói rõ mọi chuyện của Giản Chi, trong đầu lướt qua toàn bộ cuộc nói chuyện với Tiêu Dịch, ngừng vài giây mới nói: “Ây, không có chuyện gì lớn, chỉ là việc nhỏ, việc nhỏ”.
“Nói, chuyện gì?”. Giản Chi nhíu nhíu lông mày.
“À, bạn học lớp em đều nói nhớ món bánh ngọt chị làm. Mong em đến nhờ chị làm một lần nữa”.
“Hử!? Tưởng chuyện gì chứ”. Giản Chi phất phất tay, tiếp tục tra hỏi: “Chỉ có việc này, em không giấu chị đó chứ?”.
Ôn Tử ôm lấy cánh tay Giản Chi, thề thốt: “Chị Chi nói gì thế, em sao có thể lừa chị”.
“Thế nhưng…”. Ôn Tử gãi gãi đầu: “Bạn em bảo không thể ăn không của chị. Đúng lúc cuối tuần này lớp em tổ chức đi chơi tiết thanh minh muốn em mời chị đi cùng”.
“Không cần khách khí, mấy miếng bánh ngọt đáng giá bao nhiêu tiền đâu”.
Giản Chi khoát tay nói: “Đến lúc đó em mang bánh tới là được”.
“Sao có thể làm thế! Em đã đồng ý với bạn bè rồi”. Ôn Tử vừa nghe, cuống lên; “Hơn nữa các bạn ấy muốn mời chị đi chơi. Đến ngày chị mang tới bánh và món ăn đơn giản, thế mới vui…”.
Tranh luận kiểu này Giản Chi chưa bao giờ thẳng nổi Ôn Tử. Thấy Giản Chị gật đầu, Ôn Tử vui vẻ, lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Tiêu Dịch. Cuối tin nhắn còn có thêm vẻ mặt chiến thắng.
Tiêu Dịch đang tổ chức họp. Nhân viên cấp dưới đang nghiêm túc cẩn thận đọc báo cáo. Di động của anh vừa vang lên, mở ra nhìn liền vui vẻ. Đặc biệt cái biểu tượng dí dỏm cuối cùng, càng khiến cho anh tự động cười rạng rỡ.
Các nhân viên đã im thin thít từ lâu. Bình thường ông chủ của bọn họ mặt mày đen như than. Hôm nay thế nào lại cười cái kiểu sáng lạng từ tận đáy lòng. Mọi người không khỏi run run cầu trời khấn phật.
Thời tiết thành phố B dạo này thật đẹp. Đầu mùa, trải qua vài cơn mưa xuân, bầu không khí ảm đạm mịt mờ nhanh chóng biến mất. Thay vào đó là trời xanh mây trắng khiến cho lòng người cũng khoan khoái, thoải mái theo.
Lớp của Ôn Tử vì chuyến du xuân lần này đã bỏ hẳn tiền ra thuê một chiếc xe buýt du lịch để di chuyển. Khi Giản Chi đến nơi thấy Ôn Tử đang ở trên xe nói chuyện. Mà người nói với cô ấy không phải ai khác chính là Tiêu Dịch.
Lúc trước đồng ý Giản Chi không nghĩ nhiều. Giờ mới chợt phát hiện ra, có lẽ lần này sinh viên mời nhiều thầy cô đi theo
Ôn Tử bước tới nhận túi ni lông trong tay cô, áng chừng thấy nằng nặng: “Trời ạ, chi Chi, chị làm nhiều thế. Chị dậy sớm chuẩn bị hết hả?”
Giản Chi tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên: “Tất nhiên, bạn bè em nhiều vậy. Sao có thể cho người này mà không cho người khác chứ”.
“Em chỉ tùy ý nói thôi, chị khổ cực làm gì…” Ôn Tử không chú ý, suýt nữa thì lộ hết mọi chuyện.
Giản Chi mới nảy lên ít nghi ngờ, Tiêu Dịch đứng bên cạnh đã vui vẻ cầm túi từ tay Ôn Tử: “Chị Chi nhà em nghĩ chu đáo, em đừng dài dòng, lặp đi lặp lại không vừa ý”.
Ôn Tử tự biết thiếu chút nữa nói hết mọi chuyện, nhân lúc Giản Chi nhìn hướng khác, nhanh chóng quay đầu làm mặt quỷ với Tiêu Dịch
Cô cũng không chú ý Tiêu Dịch chợt ngây người, nhanh chóng nhiệt tình dẫn Giản Chi lên xe: “Chị Chi, đi, em đã giữ chỗ cho chị. Hai chúng ta ngồi gần nhau đấy”.
Giản Chi gật đầu, hài lòng với sự sắp xếp này.
Lúc lên xe Giản Chi mới biết bạn học của Ôn Tử đã đến gần hết. Nhiều chỗ ngồi đã kín người. Đi đến giữa xe Giản Chi thấy hai khuôn mặt quen thuộc.
Đinh Di San đeo kính đen nên Giản Chị không nhìn thấy nét mặt ra sao. Chỉ có Đinh Tuệ Tuệ ngồi ở cạnh hành lang, khi Giản Chi đi qua liền nguýt dài một cái.
Giản Chi chẳng bận tậm. Chỉ không hiểu sự thù địch của hai người này ở đâu mà ra.
“Chị Chi” Ôn Tử cũng không để ý chuyện gì khác. Ân cần dẫn Giản Chi đến vị trí thứ hai từ dưới lên, chỉ vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ nói: “Đây, chỗ của chị”.
Giản Chi nhìn theo hướng ra hiệu của cô ấy thì thấy hai người đã ngồi sẵn ở đó. Chỗ bên cạnh cô cũng có người ngồi. Nhìn kĩ, chẳng phải là Thẩm Quân Mặc ư.
“Em nói vị trí của chúng ta gần nhau cơ mà?”
“Đúng ạ” Ôn Tử giả vờ ngây ngốc gật đầu, chỉ chỗ cô ngồi phía trước: “Là trước sau nối liền đó chị”.
“Vị trí cạnh em không phải còn trống sao?”
Ôn Tử định trả lời thì Tiêu Dịch đã nhanh tay kéo cô ngồi xuống ghế. Nở nụ cười áy náy với Giản Chi: “Thật xin lỗi, vị trí bên cạnh em gái nhỏ có tôi ngồi rồi”.
Ôn Tử lén lút ngọ nguậy, nhưng sao so được với sức lực của Tiêu Dịch. Cô quay đầu lầm bầm: “Ai là em gái nhỏ? Tôi là Ôn Tử, Ôn Tử!. Không cho phép gọi là em gái nhỏ!”.
“Yên nào” Tiêu Dịch hạ thấp giọng, cúi đầu thì thầm với Ôn Tử: “Cô định phá hỏng chuyện của thầy Thẩm hả?”.
Ôn Tử lập tức thành cô bé ngoan ngoãn, ngồi vào chỗ.
Giản Chi chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện, Thẩm Quân Mặc đã đứng lên đi đến bên cạnh cô: “Ngồi ở bên cửa sổ vẫn tốt hơn ngồi gần hành lang”.
Giản Chi ngây ngây, trong đầu là một mớ bòng bong. Tâm tư tuy chưa rõ nhưng cũng cảm thấy chuyện này thật kì lạ.
Thẩm Quân Mặc thấy cô ngơ ngác đứng đó, nở nụ cười nhẹ nhàng, thanh âm ấm áp: “Nhanh vào chỗ, xe sắp chạy rồi”.
Nói xong cũng không cần biết Giản Chi đồng ý hay từ chối, trực tiếp kéo cô qua ngồi cạnh cửa sổ.
Giản Chi lấy lại tinh thần, nhìn xuyên qua khe hở thấy Tiêu Dịch và Ôn Tử ngồi ở hàng ghế trước đang hạ giọng thì thầm với nhau.
Giản Chi bỗng như hiểu rõ tất cả, hóa ra những chuyện này do Tiêu Dịch sắp xếp để theo đuổi Ôn Tử.
Lúc này Giản Chi mới nhớ từ lúc lên xe chưa chào hỏi Thẩm Quân Mặc. Cô hơi lúng túng nhưng vẫn mở miệng trước: “Không ngờ thầy Thẩm cũng ở đây?”.
“Ừm. Thi thoảng ra ngoài dạo chơi cũng thú vị”.
Xe buýt tuy rằng rộng rãi thoải mái. Nhưng hai người ngồi cùng một dãy ghế sao tránh khỏi việc góc áo, cánh tay chạm vào nhau.
Cái kiểu thân mật không tên này, cùng với âm thanh của anh khiến cho Giản Chi nảy sinh cảm giác thì thầm thân mật chỉ có giữa những người yêu nhau.
Suy nghĩ đến mức này, gò má Giản Chi dần dần ửng hồng. Vì không muốn cho Thẩm Quân mặc phát hiện, Giản Chi đành nói một câu không đầu không đuôi: “Hôm nay thời tiết thật tốt, mây trắng bềnh bồng”.
“Ừ, rất đẹp”. Thẩm Quân Mặc khẽ cười. Hơi thở của anh thoảng qua vành tai Giản Chi, khuôn mặt cô đã hồng nay càng đỏ bừng.
Ánh mắt Thẩm Quân Mặc nhìn ra cửa sổ. Giản Chi cho rằng anh đang ngắm phong cảnh bên ngoài. Nhưng người này thật ra đang tung chiêu hỏa mù. Thật sâu trong cặp mắt kia, con ngươi thâm thúy lúc nào cũng chỉ nhìn bóng dáng của cô. Dù cô đã cố gắng che giấu vệt ửng hồng trên má nhưng anh đã nhìn thấy hết rồi.
Giản Chi tạm ngừng, vì không biết nói chuyện gì nữa. Cuối cùng đành ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân Mặc, hỏi nhỏ: “Tôi ngồi xe dễ mệt mỏi. Thầy Thẩm, tôi ngủ một chút đây”.
Thẩm Quân Mặc nhìn rõ sự xấu hổ, ngại ngùng của cô, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ”.
Giản Chi nhắm mắt lại, dựa đầu vào cửa sổ chợp mặt. Chỉ là cô không ngờ rằng khi nhắm mắt, trái tim càng trở nên mẫn cảm hơn.
Nhiệt độ, hô hấp, động tác thật nhỏ của người bên cạnh cô đều cảm nhận được. Thậm chí còn nghe thấy nhịp tim mơ hồ của mỗi người…
Xe chạy ra ngoại ô gần đến nơi, có một đoạn đường núi quanh co ngoằn nghèo. Tuy thành phố B giờ không còn nhiều núi non trùng trùng điệp điệp nhưng mấy ngọn núi nho nhỏ thì vẫn còn. Với lại đường ngoại ô sao có thể so sánh với đường thành phố rộng rãi bằng phẳng. Nên có gặp đoạn đường xấu cũng bình thường.
Đến khi cô bị quăng bật hướng về phía trước mới sợ hãi kêu thành tiếng, không kịp làm gì.
May mắn Thẩm Quân Mặc nhanh tay lẹ mắt. Một cánh tay kéo tay cô một cánh tay chắn ngang trước người cô. Tuy rằng theo quán tính cô vẫn va đập vào cánh tay anh nhưng còn đỡ hơn là va vào hàng ghế phía trước.
Nhưng mà tình huống hiện tại lại làm cho Giản Chi quẫn bách. Gần như cả cơ thể cô được Thẩm Quân Mặc ôm vào trong ngực. Mà cánh tay anh che chắn ở phía trước cô lại đụng chạm vào ngực, nơi có chút mẫn cảm khiến cô sững sờ.
Thẩm Quân Mặc vẫn ôn hòa, khẽ vỗ vào lưng cô, hỏi: “Không sao chứ? Có đụng vào người không?”.
Giản Chi ngửa đầu nhìn ánh mắt trong trẻo, khuôn mặt thản nhiên của anh. Cô ngầm tự trách móc chính mình có tư tưởng không lành mạnh, lắc lắc đầu: “Không sao, không có việc gì”.
Thẩm Quân Mặc chỉ cười đáp mà không nói thêm gì nữa. Đến khi nhìn lại Giản Chi mới biết anh đã thu tay về trở lại ngồi ở vị trí ban đầu.
Trải qua chuyện vừa rồi, Giản Chi chẳng thể tiếp tục giả ngủ bèn lấy điện thoại ra bấm bấm lung tung.
Mà ở giữa xe, cánh tay Đinh Di San đặt trên thanh vịn đã nắm thành nắm đấm nhỏ. Móng tay được cắt sửa sạch sẽ đâm vào lòng bàn tay từng vệt từng vệt nhưng cô ta cũng không biết. Trong đầu là hình ảnh Thẩm Quân mặc bảo vệ Giản Chi… Con mắt giấu đằng sau kính râm từ từ hoe đỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...