Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Phải thừa nhận rằng người này cười rộ lên nhìn rất đẹp mắt!

Thật là đáng tiếc, trong lòng Hạ Lan Tuyết hung hăng tiếc nuối một phen, sau đó lại hướng về phía vị thái tử gia đang lắc lư kia nói, "Điện hạ, lát nữa ta sẽ kê đơn thuốc cho ngài, có thể tạm thời giảm bớt đau đớn trên người ngài, nhưng mà, nếu muốn khỏi hẳn, điện hạ cần phải kiên nhẫn một chút."

"Được, bản thái tử đều nghe theo lời ngươi." Thái tử gật đầu liên tục, "Ngươi muốn làm như thế nào? Cứ căn dặn, nếu kẻ nào dám trái lại, bản thái tử sẽ chém đầu hắn."

"Ôi, thái tử, không chỉ sắc giới mà còn cần phải tu tâm dưỡng tính, nhất là trong lúc chữa bệnh, cần phải tránh bị kích động, nếu không sẽ làm bệnh lan truyền trong cơ thể nhanh hơn, không dễ trị hết." Hạ Lan Tuyết nghiêm trang khuyên bảo.

Thái tử lại vội vàng nói, "Được được được, bản thái tử dưỡng tâm dưỡng tính, không chém đầu lung tung nữa."


"Vậy là được rồi, thái tử, ngài nghỉ ngơi trước, cụ thể làm như thế nào, ta đi ra ngoài an bài." Hạ Lan Tuyết vui mừng gật đầu, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Thiếu Khâm, nói, "Thiếu Khâm đại nhân, phiền ngài theo ta ra ngoài một chuyến, có một số việc ta muốn dặn dò ngài đi làm."

"Được." Thiếu Khâm đáp lời, cùng nàng đi ra ngoài.

Hiền Phi nương nương vẫn như cũ dựa vào trên tháp mỹ nhân, thần sắc mang theo vài phần mỏi mệt, nhìn thấy hai người đi ra, liền hỏi, "Như thế nào?"

"Bẩm nương nương." Hạ Lan Tuyết thành thật trả lời, "Bệnh thái tử có chút phiền phức, trước mắt dân nữ chỉ có thể làm giảm bớt đau đớn cho ngài ấy, nếu muốn khỏi hắn, còn cần một thời gian nữa."

"Bao lâu?" Đôi mi thanh tú của Hiền Phi nhăn lại giống như không kiên nhẫn.

"Cái này khó mà nói, nhưng dân nữ sẽ cố gắng hết sức." Hạ Lan Tuyết nói những lời này, vì làm thầy thuốc có thể chữa khỏi bệnh, nhưng không thể đi ngược lại số mệnh cho nên không thể khẳng định chắc chắn được .

Hiền Phi không hài lòng đáp án này, mày liễu dựng lên, nói, "Ngươi có lòng này là tốt rồi, kể từ hôm nay, ngươi hãy ở lại Trường Nhạc Cung, hầu hạ chiếu cố thái tử. Thái tử khỏi bệnh, ngươi có thể rời cung."

Nếu như thái tử không khỏi bệnh, cả đời này nàng cũng không thể rời cung?


Hạ Lan Tuyết bình sinh kỵ nhất bị người khác uy hiếp, đặc biệt là thái tử bị cái loại bệnh này, bình thường đại phu tránh không kịp, nàng còn có vài phần lương tâm thầy thuốc, mạo hiểm nguy cơ có thể bị lây bệnh , đáp ứng cứu trị, không nghĩ tới Hiền Phi này ép người quá đáng.

"Nương nương, như vậy chỉ sợ không ổn, trong nhà dân nữ trên có già dưới có trẻ, trong có thúc bá thím, di nương thứ muội... Tóm lại, một đống chuyện lớn nhỏ cần phải giải quyết. Ở tại Trường Nhạc Cung, chỉ sợ bất tiện. Hay là như này, cứ ba ngày dân nữ tiến cung một lần, kiểm tra bệnh tình của thái tử."

"Ba ngày một chuyến? Nhưng nếu trong ba ngày này, bệnh tình của thái tử trở nên nguy cấp , nửa đêm bản cung lại phải đi bắt người sao?" Hiền Phi không vui nói.

Hóa ra là mệnh lệnh của Hiền Phi?

Nhưng không phải yêu nhân này nói là mệnh lệnh của hoàng thượng sao?

Hạ Lan Tuyết không khỏi hướng về Thiếu Khâm liếc một cái, người này mặt không chút thay đổi, việc không liên quan đến mình đứng ở một bên, dạ minh châu chói lọi chiếu trên gương mặt, càng thêm khuynh quốc yêu dã.


Khóe môi nhếch lên, Hạ Lan Tuyết nhẹ khẽ cười nói, "Nương nương chớ vội, dân nữ sẽ kê một ít thuốc, tình trạng của thái tử sẽ không đáng ngại."

"Không được, Bản cung muốn ngươi ở lại, ngươi phải ở lại." Hiền Phi ngang ngược nói.

Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt xinh đẹp sắc sảo của Hiền Phi, bất đắc dĩ nói, "Nương nương không biết, ngoại trừ sự vụ trong ngoài nhà phức tạp, dân nữ còn có một thói quen rất xấu."

"Là gì?" Hiền Phi bất mãn liếc nhìn nàng.

Hạ Lan Tuyết khẽ đứng thẳng mi, thở dài nói, "Dân nữ có thói quen chọn giường."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui