Kiếp trước có nghe nói, Cơ gia có nữ tử làm phi ở trong cung, chẳng lẽ chính là vị Hiền phi này?
Vì thế, Cơ Hoa Âm và vị thái tử này có họ hàng với nhau, tướng mạo có chút giống nhau cũng là hợp lẽ thường.
"Làm sao thế?" Thiếu Khâm bên cạnh, thấy nàng sững sờ, nhẹ nhàng đụng nàng một tý.
Hạ Lan Tuyết nhận lấy đèn trong tay hắn, phân phó, "Cởi bỏ y phục."
"Được rồi?" Mi phải Thiếu Khâm chau lên, trong đôi mắt hẹp dài ánh lên vẻ yêu dã, "Ngươi xác định, nơi này?"
"Ta nói chính là hắn." Khinh thường ánh mắt vô cùng nóng bỏng của hắn, mặt không đổi sắc ngón tay chỉ đến thái tử gia đang ngồi trên giường.
"Ôi." Thiếu Khâm cúi đầu cười, lại thật sự cúi gập thắt lưng, đưa tay lột bỏ xiêm y của thái tử.
Gầy như que củi, ngực, dưới nách, còn có háng nhiều chỗ mọc đầy mụn nước, có chỗ đã bị loét, rữa nát.
Sắc mặt Hạ Lan Tuyết dần dần lạnh xuống.
"Như thế nào? Bản thái tử còn có thể cứu được hay không?" Thái tử gia khẩn trương hỏi, thanh âm kia khàn khàn giống như ống bễ bị vỡ.
"Há mồm." Hạ Lan Tuyết không có trực tiếp trả lời.
Đợi hắn há mồm, nàng lại giơ đèn lên, thấy rõ ràng trong cổ họng hắn cũng toàn vết loét, không trách được nói chuyện thành như vậy.
"Như thế nào?" Đợi nàng kiểm tra hết, thái tử gia lại vội vàng hỏi.
Hạ Lan Tuyết thành thật trả lời, "Bệnh này muốn trị hết bệnh có chút phiền phức."
Ai có thể nghĩ tới đường đường là thái tử lại mắc bệnh liên quan đến đường sinh dục? Không trách được thái y viện bó tay toàn tập, ai dám nói thẳng thái tử bị bệnh hoa liễu?
Như vậy, chuyện phát sinh vào buổi sáng bên trong Túy Tiên lâu là giả rồi.
Thái tử căn bản không bị đâm, mà là bị bệnh hoa liễu luôn luôn nhốt mình trong tẩm cung.
Bị bệnh này có quan hệ chặt chẽ đến lối sống hàng ngày của hắn.
Như vậy, chuyện đồn đãi về hắn thường ngày cũng có vài phần là thật.
Ước chừng thái tử gia phong lưu, thường xuyên đi chơi Túy Tiên lầu, bị nhiễm bệnh hoa liễu.
Những chuyện như vậy không thể đồn ra ngoài được.
Nhưng thái tử gia bị lây loại bệnh này, làm cha mẹ Hoàng thượng và Hiền Phi nương nương sao có thể nuốt được cục tức này đây.
Vì vậy, vào buổi sáng Túy Tiên lầu liền phát sinh chuyện thái tử gia bị hành thích, sợ là do một tay ti lễ giám bày ra, toàn bộ từ trên xuống dưới Túy Tiên lầu, thậm chí khách chơi gái vô tội, không một ai may mắn chạy thoát, đều bị bắt giữ, sợ rằng kết cục cũng không hay ho gì.
"Có chút phiền phức?" Nghe nói, thái tử gia chẳng những không phiền muộn, con mắt kia còn có vài phần ánh sáng, "Như vậy nói cách khác, là có thể trị khỏi?"
"Dân nữ tự nhiên đem hết toàn lực." Hạ Lan Tuyết nói.
Thái tử gia mừng rỡ không thôi, "Thật tốt, trị như thể nào, bản thái tử đều nghe theo ngươi, chỉ cần ngươi có thể trị hết bệnh cho bản thái tử, ngươi muốn cái gì đều được? Thậm chí, bản thái tử có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần bản thái tử khỏi hẳn, liền phong ngươi làm thái tử phi, sau này để ngươi cùng ngồi hưởng giang sơn với bản thái tử."
Đây là muốn chữa bệnh đến điên rồi, ngay cả vị trí hoàng hậu cũng mang ra hứa hẹn?
Đáng tiếc, bây giờ nàng, tuyệt đối không mong muốn!
"Thái tử, dân nữ cần nhắc nhở ngài một chút, ngài muốn trị hết bệnh này, đầu tiên cần phải bỏ nữ sắc." Hạ Lan Tuyết không nể mặt nhắc nhở.
Thái tử bị nghẹn, ánh mắt không khỏi hướng về phía Thiếu Khâm.
Cái nhìn này lại làm cho Hạ Lan Tuyết nhìn ra tràn đầy tình ý, đồng thời toàn thân nổi da gà, lại sâu kín bồi thêm một câu, "Nam sắc, cũng phải bỏ."
Thái tử vẻ mặt cứng lại.
Thiếu Khâm lại thật giống như không có nghe ra nàng ý tại ngôn ngoại, môi mỏng xinh đẹp khẽ nhếch, cười mà như không cười, tà mị vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...