"Nhìn ta làm gì? Nếu ngươi không yên tâm, bây giờ chúng ta quay lại đó." Hạ Lan Tuyết kéo đệ đệ đi.
Hạ Lan Thiên Ý tất nhiên không dám đi, "Tỷ, chúng ta về nhà đi."
Hiện tại, hắn chỉ cảm thấy trong nhà là an toàn.
"Về nhà?" Hạ Lan Tuyết khẽ nhướng mày, "Không cứu nhị thúc ngươi?"
Hạ Lan Thiên Ý sắc mặt biến thành hơi đỏ, nhẹ nhàng nói, "Nhị thúc thông minh như vậy, tự mình chạy được ."
"Ừm, đi, chúng ta về nhà." Hạ Lan Tuyết nắm tay đệ đệ, lần đầu tiên giống như một đại tỷ tỷ, dẫn hắn về nhà.
Sau khi hồi phủ, Hạ Lan Tuyết sắp xếp tốt cho đệ đệ, hơn nữa cảnh cáo hắn, chuyện ngày hôm nay không được phép nói với bên ngoài, nhất là chuyện đi thanh lâu với nhị thúc, nếu không, người ti lễ giám sẽ bắt hắn.
Hạ Lan Thiên Ý quả thực rất sợ, thề tuyệt đối không nói ra.
Hạ Lan Tuyết yên tâm.
Nhưng mà, Hạ Lan Thanh có lẽ cũng không phải là người thông minh, không thấy hắn về nhà.
Mãi cho đến trời tối, hắn còn chưa trở lại, Đường thị khóc sướt mướt chạy đến tìm Hạ Lan Tuyết, náo loạn chỉ nói là có chuyện hiểu lầm, bị ti lễ giám bắt đi, chứ không nói nguyên nhân vì sao bị bắt.
Sau hơn nửa buổi chiều, Hạ Lan Tuyết cũng nghe được chuyện của Túy Tiên Lầu.
Hóa ra, thái tử háo sắc, thường hay cải trang đi Túy Tiên Lầu lêu lổng, tin tức này cũng không biết như thế nào lại bị người của Viêm Môn biết.
Vì vậy, nữ tử của Viêm Môn giả dạng hoa khôi đầu bảng, ám sát thái tử.
Thái tử hiện thời sống hay chết, cũng không biết được, ti lễ giám bắt được rất nhiều người bị nghi ngờ, tất nhiên sẽ không bỏ qua rồi.
Lúc này lại muốn nàng đi ti lễ giám cứu người?
Hạ Lan Tuyết đáy lòng cười lạnh, dù là không phải ti lễ giám bắt đi, nàng cũng sẽ nghĩ cách làm cho Hạ Lan Thanh bị dạy dỗ một chút, hiện tại có người thay nàng xuất thủ, nàng càng được nhàn hạ.
Thế nhưng, sợ Đường thị la hét ầm ĩ nhiều, ngoài miệng Hạ Lan Tuyết vẫn đáp ứng sẽ gấp rút giúp đỡ, còn có thể cứu được người về hay không, cũng không chắc được.
Nàng đã nói đến nước này rồi, Đường thị cũng không tiện thúc giục thêm nữa, đành khóc sướt mướt đi tìm lão phu nhân.
"Tiểu thư, người thật định đi ti lễ giám cứu người?" Thấy ngoài miệng Hạ Lan Tuyết luôn mồm đáp ứng, Thu Hương nghi hoặc hỏi.
Hạ Lan Tuyết bất đắc dĩ cười, "Có thể có biện pháp khác sao? Cũng là nhị thúc của ta đấy. Đúng rồi, chuyện buổi sáng ta dặn dò các ngươi làm xong chưa?"
"Đều xong rồi ạ." Bích Văn trả lời, "Nô tỳ đưa Yến Nhi và Vô Song sang hầu hạ nhị phu nhân rồi, mặt khác cũng viết xong thư gửi Trống Không đại sư, tiểu thư muốn xem qua không?"
"Không cần." Hạ Lan Tuyết nhàn nhã ăn bồ đào, nhớ tới đệ đệ, phủi tay, nói, "Quả bồ đào này ăn ngon? Chọn một ít mang sang cho Thiên Ý đi."
Thu Hương sững sờ, hơn nửa năm qua tiểu thư cũng không nhắc tới tiểu thiếu gia?
"Đã không còn?" Hạ Lan Tuyết hỏi.
"A, không, còn, nô tỳ đi ngay ạ." Thu Văn kích động gật đầu, phải nói, người thân nhất với tiểu thư tất nhiên là tiểu thiếu gia rồi.
Lúc bình thường, đại tiểu thư đi thân cận lão phu nhân, Nhị di nương, nhưng lại không thân tiểu thiếu gia, làm cho nô tỳ các nàng đều cảm thấy không được, cảm thấy tiểu thiếu gia quá đáng thương.
Hiện tại tốt rồi, đại tiểu thư cuối cùng biết rõ yêu thương thân đệ đệ rồi.
"Ừm." Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, thần sắc sung sướng.
Trong nhà này, ngoại trừ đệ đệ, những người khác đã không còn được nàng để tâm nữa rồi.
Cho nên, ai chết ai sống, nàng chẳng hề để ý.
Chỉ là, đánh chết nàng cũng không nghĩ tới, nàng không muốn dây dưa, nhưng chuyện phiền hà cứ bám lấy nàng.
Khuya khoắt, Thiếu Khâm thái giám chết bầm lại đột ngột xông vào khuê phòng của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...