Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Nói một hơi dài, nhưng Cơ Hoa Âm vẫn không có phản ứng, Hạ Lan Tuyết đành phải giải thích tiếp: "Sau khi ta đến khám bệnh cho hắn, thấy hắn sốt cao, hơn nữa, trên người còn bị trúng độc mãn tính... Được rồi, những thứ này không trọng yếu, trọng yếu là ta phát hiện một cái hộp, trên cái hộp khắc hoa văn giống với hoa văn trên vòng đeo tay của ta."

Vừa nói nàng vừa vén tay áo để lộ ra vòng gỗ đeo trên cổ tay, lại nhìn hắn nói, "Ngươi nhìn, chính là cái này, ta thấy rất lạ, nên có hỏi hắn. Hắn nói..."

Nói đến đây, nàng hơi nhếch môi, nhìn thấy hai mắt Cơ Hoa Âm nheo lại, nhìn chằm chằm vào vòng gỗ trên cổ tay nàng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Hắn nói gì?" Hắn hỏi.

Nàng đến cùng có chút chột dạ, thanh âm cũng thấp chút, "Hắn nói, cái hộp kia và vòng tay của ta đều do hắn làm, hoa văn kia hắn rất thích nên khắc lên trên"

Xong rồi, thấy hắn rủ mắt không nói, Hạ Lan Tuyết gấp rút lại giải thích, "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Thấy rất khó hiểu. Ta cảm thấy hắn không nói dối. Nhưng hiện tại ta không nghĩ được tại sao ta lại có liên quan đến hắn? Sau đó, ta thấy tâm trạng không tốt nên muốn khi dễ hắn "

"Hửm?" Cơ Hoa Âm khẽ ngước mắt nhìn nàng chằm chằm.

Hạ Lan Tuyết tiểu tâm can run lên, vội vàng nói, "Ta chỉ nhéo mặt của hắn hai cái rồi Như Băng đi vào, ta cũng không làm gì nữa. Ta còn viết phương thuốc cho hắn, nhưng ai biết, hắn lấy oán trả ơn. Lúc ta đang muốn đi thì bị hắn cản lại. Sau đó..."

"Như thế nào?" Thấy nàng cắn môi, Cơ Hoa Âm trầm giọng hỏi.

Hạ Lan Tuyết chột dạ liếc hắn một cái, "Ta nói, ngươi đừng nóng giận."

"Nói." Tựa hồ đáy mắt Cơ Hoa Âm có lửa giận.

Hạ Lan Tuyết như hài tử mắc lỗi, cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm, "Hắn đột nhiên  hôn ta..."

Bên hông căng thẳng, nàng cảm giác bị hắn bóp gãy rồi, gấp rút lại hô, "Nhưng ta không để cho hắn hôn, ta cắn hắn."

Nhưng ai biết răng môi đụng nhau, cũng làm cho môi nàng bị rách, làm cho hắn nhìn thấy, nên nàng không thể che dấu việc vật lộn với Thiếu Khâm được.

"Sau đó, hắn nhéo ta... Dù sao, chính là ta và hắn đánh một trận, rồi sau đó, ngươi  tới, ta sợ ngươi phát hiện, vụng trộm nhảy cửa sổ chạy."

"Vì sao nhảy cửa sổ chạy?" Thấy vẻ mặt ảo não lúc nói chuyện của nàng, Cơ Hoa Âm biết rõ nàng không  nói láo, thần sắc cuối cùng nhu hòa một chút, cũng bởi vậy mới phá lệ hỏi một câu.

Hạ Lan Tuyết cảm thấy hỏi vẫn đề này rất ngu ngốc nha, rõ ràng là nàng không muốn hắn thấy dáng vẻ nàng như vậy nên không dám gặp hắn. 

Nàng mấp máy môi, gian nan trả lời, "Ngươi đã đến rồi a. Thành thật mà nói, ta đánh không lại hắn, ta, ta cũng không biết nên nói như thế nào, lúc ấy cảm thấy quá mất mặt, ta không muốn ngươi thấy dáng vẻ mất mặt đó của ta, cho nên chạy a."

"..." Cơ Hoa Âm hơi hơi nhíu mày, suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân đôi khi khác biệt quá lớn, hắn suy tư một lát, mới hỏi, "Cho nên, lúc ấy ngươi nhảy qua cửa sổ chạy thoát, không phải là bởi vì sợ  ta phát hiện chuyện của ngươi và Thiếu Khâm, mà là cảm thấy mất mặt?"

Hai chuyện này không khác nhau là mấy, nhưng là, đối với hắn mà nói, khác biệt lớn đi.

Nếu là nha đầu kia lo lắng hắn thấy nàng cùng với Thiếu Khâm, nên mới vội vàng chạy trốn, vậy thì chứng minh trong lòng nàng có quỷ, hay nói cách khác Thiếu Khâm ở trong lòng nàng không đơn giản như nàng biểu hiện ngoài mặt.

Nhưng nếu là do sợ mất mặt, vậy không hề liên quan đến Thiếu Khâm, nếu đổi thành một người khác nàng cũng sẽ làm như vậy.

"Đúng vậy." Hạ Lan Tuyết mờ mịt gật đầu, "Ta võ công yếu kém, chủ yếu nhất là, tên khốn kia còn lừa ta, hắn căn bản không có ngã bệnh, mà ta ngay từ đầu lại không có nhìn ra. Ta cảm giác mình tựa như cái kẻ ngu. Còn có..."

"Cái gì?" Bị vẻ mặt đần độn của nàng chọc cười, cuối cùng tâm tình như mây đen của Cơ Hoa Âm cũng tươi sáng lên rồi.

"Tiết ma ma nói." Hạ Lan Tuyết căng thẳng nhìn  hắn, "Ngươi thích nữ nhân sạch sẽ, nhưng là, ta hôm nay... A, mặc dù đi, cái gì kia, tên khốn kia không có vươn đầu lưỡi, nhưng là..."


"Đừng nói nữa." Đột nhiên bàn tay to lớn che miệng của nàng, Cơ Hoa Âm mặt tràn đầy bất đắc dĩ, "Chuyện ngày hôm nay, ta cũng có thể đoán được."

"Đoán được?" Hạ Lan Tuyết chớp mắt to, "Nhưng là, Tiết ma ma nói, sợ ngươi hiểu lầm ta bị tên khốn kia nát bét, khuyên ta qua để giải thích. Cái kia... Kỳ thật, ta... Ta còn là..."

Nói đến đây, Hạ Lan Tuyết không nắm chắc, không biết trước tức giận, hoảng loạn hỏi, "Bị hắn cắn qua miệng, ta còn có trong sạch sao?"

Kỳ thật, nếu nói như vậy thì, trong sạch của nàng sớm bị Cơ Hoa Âm phá hủy không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng Tiết ma ma nói hắn cực kỳ yêu thích nữ nhân trong sạch, nàng không biết mình hiện tại trong mắt hắn còn tính là trong sạch hay không?

Sau khi hắn rời đi, nàng đã lau miệng, cũng lau qua toàn thân.

Vốn là, Cơ Hoa Âm thật là căm tức chuyện này, nhưng mà, nha đầu ngốc nghếch này lại hỏi trắng ra như vậy làm hắn cũng không biết làm sao, lại nói:

"Ngươi cứ nói đi?" Hai ngón tay của hắn nắm lấy cằm nàng, nhìn vết thương nơi khóe miệng nàng. 

Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, nàng tự nhận là  trong sạch, nhưng ai biết trong mắt hắn có tính hay không a? Nam nhân đều rất quan tâm những thứ này, nhất là hắn.

Kiếp trước, ngay từ đầu nàng và Nam Cung Khế, thật ra không xảy ra chuyện gì, chỉ đơn thuần là nhìn hắn đáng thương, xuất phát từ lòng thương hại hắn mà thôi.

Ai ngờ Cơ Hoa Âm liền điên cuồng, làm nàng rất sợ hãi. 

"Đứa ngốc, nếu nói như vậy là làm mất trong sạch thì ta đã trải qua bao nhiêu lần nào đến lượt hắn?" Cơ Hoa Âm nhìn đôi môi trắng mịn kia, con mắt sắc càng sâu,  cúi đầu, bá đạo hôn lên.

Hạ Lan Tuyết nhất mơ hồ, lập tức ngạc nhiên mừng rỡ.

Hắn hôn nàng, liền bày tỏ hắn không thèm để ý, hắn còn  thích nàng?

Nhiệt tình ôm lấy cổ của hắn, nàng chủ động ngước đầu, để cho hắn hôn sâu hơn lại bừa bãi.

- -

Một phen quấn quýt si mê, thiếu chút nữa lau súng cướp cò, Cơ Hoa Âm đến cuối cùng trước mắt lại nhịn được.

Hạ Lan Tuyết rất là buồn bực, ảo não, "Ngươi có phải hay không không yêu ta?"

"Nói mò." Cơ Hoa Âm ôm nàng ngồi ở trên đùi, cúi đầu, giúp nàng sửa sang lại xiêm y.

Hạ Lan Tuyết nâng mặt của hắn, làm cho hắn nhìn mình, trên khuôn mặt tuấn lãng còn lưu lại tình cảm mãnh liệt đỏ ửng, rõ ràng hắn chính là nghĩ, hơn nữa, nàng liền ngồi ở trên người hắn, hắn bị kích thích, nhìn qua, nàng  cảm thấy.

"Vậy ngươi vì cái gì mà dừng lại?" Âm thanh của nàng mang theo giọng mũi, giống như là muốn khóc.

Tiết ma ma nói, ở phương diện đó nam nhân nếu bị cự tuyệt là thể diện bị ảnh hưởng.

Mà nữ nhân nếu bị cự tuyệt ở phương diện đó là lòng tự tôn bị tổn thương  .

Hiện tại nàng cung hoài nghi, khi mình ở bên cạnh hắn có phải là sức quyến rũ bị giảm sút rồi hay không.

"Cái nào?" Cơ Hoa Âm buồn cười, bây giờ nàng giống như người phụ nữ nhỏ không được thỏa mãn.


"Chính là cái, ngươi vì cái gì không... Chính là để cho ta triệt để thành nữ nhân của ngươi." Hạ Lan Tuyết đỏ mặt, hướng hắn rống.

Cơ Hoa Âm đội mũ lên cho nàng, cười khẽ, "Ngươi bây giờ không phải sao?"

"Không phải." Hạ Lan Tuyết thở phì phì, "Ngươi có phải hay không không muốn chạm vào ta?"

Này thật là thật muốn oan uổng chết người đi được, Cơ Hoa Âm bình tĩnh nhìn nàng, "Đừng nghĩ lung tung. Chỉ là bây giờ còn chưa phải lúc "

"Hả?" Chuyện này còn phải chọn thời điểm sao? Tại sao kiếp trước hắn không nghĩ như kiếp này.

Hắn nhìn  nàng, đột nhiên nói sang chuyện khác, "Tuyết nhi, về sau cách Thiếu Khâm xa một chút."

Hạ Lan Tuyết sững sờ, gật đầu, "Ừm." Dù hắn không nói nàng cũng làm như vậy.

Trước còn không biết, nhưng sau chuyện hôm nay nàng đúng là sợ rồi.

Nhỡ gặp lúc yêu nhân kia nổi điên nàng liền thảm.

"Vậy ngươi có muốn biết quan hệ với hắn là gì không?" Hắn lại hỏi.

Hạ Lan Tuyết mờ mịt nháy hai cái con mắt, "Có ý gì? Ngươi biết quan hệ của ta với hắn?"

"Nếu như ngươi muốn biết, ta có thể nói cho ngươi biết một chút." Cơ Hoa Âm giải thích.

Nhưng thấy hắn có vẻ tức giận như là không muốn nói đến.

Hạ Lan Tuyết nghĩ trong giây lát, lắc đầu, "Thôi, ta cái gì cũng không muốn biết, dù trước đây có quan hệ gì với hắn ta không biết cũng coi như xong, sau này tránh xa hắn là được."

"Không hối hận?" Cơ Hoa Âm khẽ vuốt lên mặt  nàng.

Hạ Lan Tuyết đột nhiên cắn trên miệng hắn một cái, "Nói lung tung cái gì thế, ta với hắn có quan hệ gì? Hắn cũng không phải là cái gì của ta"

"Vạn nhất hắn là của ngươi..."

"Khụ khụ khụ..." Lãnh Dịch Hiên vừa vén rèm lên, nhìn thấy một màn chói mắt như vậy.

Thiếu niên xinh đẹp đang ngồi trên đùi nam nhân, hai tay ôm lấy cổ nam nhân, muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật.

"Hai người các ngươi?" Hắn mạnh mẽ buông rèm xuống, đi đến, nhìn hai người như thấy quỷ, trên mặt là thần sắc bi thương, "Không thể tưởng được hai người các ngươi quả thật léng phéng?"

Xong rồi, ánh mắt kia khinh bỉ phẫn hận nhìn chằm chằm Cơ Hoa Âm, cảm thấy người này giống như là đại hôi lang khoác lớp da dê vậy, bình thường ra vẻ đạo mạo, với ai cũng không mấy thân cận, sau lưng lại nuôi một cái nam hài để phát thú tính của mình sao?

"Ngươi tiến đến tại sao không gõ cửa a?" Hạ Lan Tuyết hung hăng trừng mắt cái người không mời mà đến này.


"Gõ cửa? Để cho hai ngươi còn có thời gian chuẩn bị sao?" Lãnh Dịch Hiên hung dữ nhìn chằm chằm Hạ Lan Tuyết, hừ lạnh, "Ta vừa mới thổ lộ với ngươi xong, ngươi không đáp ứng cũng không cần quay lưng lại liền thân mật với người khác đi? Ngươi làm như vậy thật làm đả thương tâm người khác?"

"Hắn mới thổ lộ với ngươi?" Ánh mắt sắc bén của Cơ Hoa Âm trầm xuống.

Thật sự là sóng lớn vừa êm lại có lớp sóng mới đến, Hạ Lan Tuyết buồn bực, "Hắn đột nhiên thích nam nhân, muốn tìm ta thử xem."

"Cái gì đột nhiên thích nam nhân? Gia chỉ là đột nhiên thích ngươi." Lãnh Dịch Hiên lớn tiếng chứng tỏ cõi lòng.

Cơ Hoa Âm mắt lạnh liếc nhìn hắn, "Ta nhớ ở kinh thành nhị thiếu còn có vợ chưa cưới đi?"

Lãnh Dịch Hiên sững sờ, không đề cập tới chuyện này, chính hắn đều đã quên.

"Đó là do thế hệ trước định ra, cho đến bây giờ gia cũng không nghĩ tới."

"Phải không?" Cơ Hoa Âm lạnh lùng cười, lại kéo Hạ Lan Tuyết vào trong lòng, nói, "Nhưng là, nàng đã là người của bổn tướng quân, ngươi muốn? Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh kia?"

"Đánh nhau sao?" Lãnh Dịch Hiên lập tức triển khai tư thế, lớn lối nhe răng, "Khối băng lớn, đừng cho là ta sẽ sợ ngươi?"

"Ai, ngươi làm gì thế? Ta là người của Cơ Hoa Âm, con mẹ nó ngươi gây sự cái gì?" Hạ Lan Tuyết bị cái tư thế kia của hắn làm cho căm tức, không biết chuyện còn cho là bọn họ léng phéng đâu.

Lãnh Dịch Hiên bị chửi nhất mơ hồ, tùy tiện nói, "Chuyện không liên quan ngươi, gia nhìn khối băng lớn này không vừa mắt, gia hôm nay liền muốn thế thiên hành đạo."

"Lâm An." Cơ Hoa Âm lười để ý tới kẻ điên này, trực tiếp gọi người.

Lãnh Dịch Hiên hừ cười, "Tiểu tử kia đi nhà xí rồi."

Hạ Lan Tuyết đầu đầy hắc tuyến, nàng rất hoài nghi có phải Lãnh Dịch Hiên theo dõi người ta thấy người ta chui vào nhà xí mới dám tiến vào đây hay không.

Vừa nói, màn cửa vén lên, Lâm An mặt đen lại, tiến đến, "Tướng quân?"

"Lãnh phó tướng ngứa da, ngươi dẫn hắn ra ngoài, giúp hắn khoan khoái." Cơ Hoa Âm phân phó.

Lâm An sững sờ, nhìn về phía Lãnh Dịch Hiên, quả nhiên không có sắc mặt tốt, "Lãnh phó tướng, thỉnh."

"Thỉnh cái gì thỉnh, gia muốn đánh với hắn." Lãnh Dịch Hiên chỉ Cơ Hoa Âm.

Lâm An nhào tới trước, bắt được vai hắn, kéo hắn ra ngoài.

Công phu của Lãnh Dịch Hiên, Hạ Lan Tuyết không biết rõ, nhưng nghĩ tới có thể bị Hoàng thượng phái ra đánh trận, chắc cũng không phải là phế vật, vả lại, cũng là một hán tử cao bảy thước vậy mà dễ dàng bị người ta lôi kéo ra ngoài, đúng là làm cho người mở rộng tầm mắt. 

Như thế, ngay cả Lâm An không chọc được mà đi khiêu chiến Cơ Hoa Âm, đúng là lá gan không nhỏ.

Không trách được, Cơ Hoa Âm ngay cả con mắt đều lười nhìn hắn.

Mọi người đi rồi, trong doanh trướng yên tĩnh quỷ dị, đặc biệt là chống lại con ngươi tối tăm của Cơ Hoa Âm, Hạ Lan Tuyết không biết như thế nào có chút sợ sệt, đang định tuột khỏi đùi hắn.

"Ngươi lại gây chuyện, mới đến có mấy ngày đã có người tìm gia đòi đánh nhau?" Cơ Hoa Âm mạnh mẽ đè eo nàng lại, không cho nàng tuột xuống.

Hạ Lan Tuyết cảm thấy vô tội, "Ta không có chọc hắn, là chính bản thân hắn tìm tới cửa"

"Cho nên, ngươi làm cho hắn tưởng hắn thích nam nhân, mà ngươi lại là nam nhân." Mặc dù mấy ngày nay không ở bên cạnh nàng, nhưng mấy chuyện nàng làm này hắn rõ như lòng bàn tay. 

Cũng tỷ như nàng lén thi châm Lãnh Dịch Hiên, làm cho hắn đến bây giờ nhìn thấy nữ nhân cũng không đứng lên được, kết quả là sinh ra hoài nghi chính mình thích nam nhân.

Hạ Lan Tuyết bẹp bẹp miệng, gượng cười, "Ta không phải nữ nhân sao?"


"Vật nhỏ, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là y quan bên người gia, phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày của gia, không có gia phân phó, không được rời khỏi gia nửa bước." Cơ Hoa Âm thấy nàng giả ngu, trầm giọng phân phó.

Hạ Lan Tuyết chính ước gì đâu, liên tục không ngừng gật đầu, "Tuân mệnh!"

"Đứa ngốc." Cơ Hoa Âm sủng ái nhéo nhéo khuôn mặt, cười nói, "Gia hiện tại đói bụng, đi đem canh cá bưng tới."

"Vâng ". Hạ Lan Tuyết trượt xuống, rất là vui vẻ đi đến bên bàn, mở ra hộp cơm, lấy ra canh cá.

Múc một ít ra chén,thử một chút, đã nguội rồi không còn nóng nữa.

"Có chút nguội lạnh, uống sao?"

Cơ Hoa Âm nhìn cánh cá một cái, nhướn mày hỏi nàng, "Phu nhân nấu sao?"

"Két?" Hạ Lan Tuyết quẫn bách, "Cái gì kia, Tiết ma ma nấu."

"..." Này rõ ràng, Cơ Hoa Âm múc một muỗng, không có nếm, lại đem cái muỗng để xuống, "Gia muốn ăn canh cá tướng quân phu nhân tự tay nấu."

"Hả?" Hạ Lan Tuyết phạm vào khó, "Nhưng bây giờ đi đâu kiếm cá?"

"Không xấu hổ, ngươi liền tự nhận là tướng quân phu nhân sao?" Cơ Hoa Âm đem chén trong tay nàng lấy lại, lôi nàng đến trong lòng, trêu chọc nàng.

Hạ Lan Tuyết mặt không đỏ tim không nhảy, gật đầu, "Ngươi nếu là tướng quân, ta liền là quân phu nhân, ngươi nếu là đồ tể, ta liền là đồ tể nương tử. Tóm lại, phu xướng phụ tùy."

"Tốt một cái phu xướng phụ tùy. Đi." Cơ Hoa Âm đột nhiên đứng dậy.

"Đi chỗ nào?" Hạ Lan Tuyết hiếu kỳ.

Cơ Hoa Âm nhìn  nàng cười, "Bắt cá."

"A?"

Hạ Lan Tuyết bị hắn cưỡi ngựa, một đường mang tới mặt hồ đóng băng.

"Bắt cá ở đây sao?" Nàng hiếu kỳ.

Cơ Hoa Âm gật đầu, "Ngươi đứng chờ, gia đi bắt."

Trên mặt băng lạnh, Cơ Hoa Âm cũng không có ôm nàng xuống ngựa.

Nhưng là, Hạ Lan Tuyết rất muốn nhìn hắn bắt cá thế nào, liền năn nỉ muốn xuống.

Cơ Hoa Âm không cách nào, chỉ đành phải ôm nàng xuống ngựa, "Vậy ngươi có thể phải theo sát rồi, mặt băng trơn, ngã ta cũng mặc kệ."

"Ừm, chính mình có thể làm. A." Mới nói có thể làm, trong chớp mắt, mới dịch một bước, dưới chân trượt, Hạ Lan Tuyết thẳng tắp hướng về sau ngã đi.

Cơ Hoa Âm tay mắt lanh lẹ, cánh tay dài cong trụ eo của nàng, xoay người một vòng, ngay lúc nàng ngã xuống, chính mình thành đệm thịt, chắn dưới người nàng.

Kết quả là, Hạ Lan Tuyết không ngã ở trên mặt băng, ngược lại ngã vào vòng tay rộng lớn của hắn, chỉ là, đầu đụng phải cằm của hắn, rước lấy hắn nhất tiếng kêu đau đớn.

"Ngươi không sao chớ?" Hạ Lan Tuyết lo lắng hỏi.

Đột nhiên, chỉ cảm thấy một tảng lớn bóng đen từ phía sau đập đến, nàng còn không có ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt Cơ Hoa Âm u ám xuống.

Sau lưng đồng thời truyền ra âm thanh giễu cợt của Thiếu Khâm yêu nghiệt, "Ơ, Cơ tướng quân đây là tới câu cá sao, hay là tới câu người?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui